Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 59: Giáng Sinh Lộn Xộn và Con Niffler May Mắn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Giáng Sinh Lộn Xộn và Con Niffler May Mắn


Tristan hít sâu, vận dụng thành tích ngoan ngoãn và trực giác từ Sequence 7: Lucky One, giọng run nhưng cố tỏ ra tự tin:

Cô McGonagall nhìn cậu, ánh mắt dịu đi đôi chút, như nhớ đến áp lực từ giám ngục và Sirius Black. Niffler tiếp tục cọ mũi, kêu “chít” nhỏ, lăn tròn trên bàn, suýt làm đổ lọ mực khô, nhưng động tác vụng về lại khiến cô bật cười khẽ, một âm thanh hiếm hoi từ người phụ nữ nghiêm khắc. Cô lắc đầu, giọng bớt lạnh:

“Đúng là phá làng phá xóm! Tui biết ngay mà, Hermione lúc nào cũng nghĩ mình đúng!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thấy chưa, Mercury làm tụi mình vui rồi. Hay tụi mình qua thư viện, kéo Hermione về ăn bánh?”

“Ừ, để cô ấy tự ngẫm. Tui không tha thứ dễ thế đâu.”

Ron thêm dầu vào lửa:

Phòng sinh hoạt chung Gryffindor rực rỡ ánh đèn Giáng sinh, cây thông khổng lồ lung linh với đèn tiên nhấp nháy, quả châu bạc lấp lánh như giọt sương, và ngôi sao vàng rực rỡ trên đỉnh, tỏa ánh sáng ấm áp. Mùi bánh quy gừng thơm nức hòa quyện với hương kẹo taffy, tràn ngập không gian, át đi cái lạnh buốt từ sương mù dày đặc ngoài cửa sổ. Qua lớp kính mờ, Rừng Cấm mờ ảo như cõi mộng, bóng giám ngục lướt qua như hồn ma, mang hơi lạnh c·hết chóc, nhắc rằng mùa đông 1993 chẳng hề yên bình. Tiếng radio phù thủy rộn ràng bài God Rest Ye Merry, Hippogriffs, xen lẫn tiếng cười của học sinh Gryffindor trao đổi quà, nhưng giữa không khí vui vẻ, mâu thuẫn ngầm bùng nổ. Harry và Ron ngồi trên sofa đỏ, mặt nặng như chì, thì thầm về cây chổi Tia Chớp bị Hermione báo cô McGonagall. Tin đồn lan nhanh: Hermione trốn trong thư viện, ôm sách để che giấu nỗi cô đơn. Tristan Prewett ngồi trong góc, giả vờ lật Hogwarts: A History, bùa răng rồng nhựa của Barnaby lấp lánh trên cổ, dây da cọ vào da, mang chút an ủi giữa cơn bão drama. Cậu nghĩ: “Tui chỉ muốn nhấm bia bơ, ăn bánh Giáng sinh, vậy mà giờ kẹt giữa c·hiến t·ranh lạnh bạn bè và con niffler phá phách. Giám ngục ngoài kia, Amon rình đâu đó, giờ thêm vụ Tia Chớp. Gryffindor đúng là nồi lẩu hỗn độn!”

Tristan gật lia lịa, giọng cầu khẩn:

Tristan nuốt nước bọt, tay run mở khóa, nghĩ: “Passive Luck⁂ giờ là lúc mày cứu tui! Tui không muốn Mercury thành dép lông!” Rương kêu “cạch,” và con niffler lông bóng chui ra, kêu “chít” to, mắt lấp lánh như đèn lồng. Nó nhảy lên bàn, tha một chiếc tất cũ rách bốc mùi, giơ trước mặt cô McGonagall như chiến lợi phẩm, rồi nghiêng đầu, kêu “chít” đầy nịnh nọt. Cô nhíu mày, giọng nghiêm nghị: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ron gật, mặt vẫn đỏ:

“Dạ, thưa cô, em… đây là Mercury, thú cưng của em. Nó vô hại, chỉ thích đào đồ lấp lánh thôi ạ. Em đặt tên nó là Mercury, thần may mắn, vì… vì nó mang lại niềm vui cho em. Em hứa sẽ trông nó cẩn thận, không để nó gây rối!”

“Mở ra, trò Prewett. Đừng để cô phải dùng Alohomora.”

Tristan giật bắn, tim đập thình thịch, nghĩ: “C·hết tui rồi, niffler! Nếu cô thấy, tui không chỉ mất con thú, mà còn lộ bí mật hệ thống, Amon, hay Will Auceptin!” Cậu lật đật chạy theo, bùa Barnaby rung nhẹ, như nhắc cậu giữ bình tĩnh. Phòng ngủ Gryffindor lạnh lẽo, ánh bình minh yếu ớt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên tường đá đầy vết nứt, như gương mặt Hogwarts đang quan sát. Giường cậu nhàu nhĩ, chăn đỏ gấp vội, bàn học chất đầy sách bụi, lọ mực khô cạn. Rương gỗ khóa chặt ở góc, như đang giấu lời nguyền của Jacob. Cô McGonagall chỉ vào rương, giọng lạnh:

“Ê, Harry, Ron, bình tĩnh chút đi. Hermione chỉ lo cho cậu thôi, đúng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bỗng, tiếng bước chân nghiêm nghị vang lên, át tiếng radio. Cô McGonagall xuất hiện ở cửa, áo chùng xanh lục phất phơ, kính mắt lóe sáng, giọng sắc như dao:

“Dạ, em hiểu ạ! Em sẽ không để Mercury chạy lung tung. Em xin phép cô cho nó ở lại, em… em thật sự cần nó, thưa cô. Nó giúp em bớt căng thẳng, nhất là với giám ngục ngoài kia.”

Tristan lắc đầu, nghĩ: “Cứng đầu y như giám ngục! Hermione đang cô đơn ở thư viện, mà tụi này cứ như trẻ con. Tui muốn giúp, nhưng Passive Luck⁂ có làm được không?” Mercury kêu “chít,” cuộn tròn bên Harry, mắt lấp lánh như cười, như biết điều gì cậu không thấy. Tristan nhíu mày, nghi ngờ: “Mày thực sự chỉ là niffler, hay bẫy của hệ thống, của Will Auceptin? Mày quá… may mắn, giống tui.”

Harry lườm, giọng gắt:

“Trò Prewett, cô chưa từng thấy học sinh nào mang niffler vào ký túc xá mà còn đặt tên… thần may mắn. Nhưng cô sẽ cho trò một cơ hội. Giữ nó kín đáo, và nếu cô nghe bất kỳ lời phàn nàn nào, nó sẽ không còn là Mercury nữa, mà là một đôi dép. Hiểu chưa?”

Cậu liếc Harry, mắt lóe giận dữ như muốn phóng Expelliarmus, và Ron, mặt đỏ như tóc, lầm bầm về “phản bội.” Tristan tự nhủ: “Harry giận kiểu thiếu nước biến Hermione thành bánh quy gừng. Ron thì chắc muốn dùng cây chổi quét cô ấy ra khỏi Hogwarts. Tui mà nhúng tay, tụi nó lườm tui cháy mặt!” Cậu hắng giọng, bước tới sofa, thử làm trung gian:

“Lo? Cô ấy báo cô McGonagall! Giờ Tia Chớp của tui có khi bị giải trừ thành củi lò!”

Cô McGonagall liếc niffler lần cuối, đồng Sickle vẫn lấp lánh trong móng nó, rồi quay đi, áo chùng phất phơ, để lại Tristan ôm Mercury, lườm:

Tristan giơ tay, cười gượng:

Tristan mang Mercury xuống phòng sinh hoạt chung, hy vọng nó làm dịu drama. Cây thông lung linh, mùi bánh quy gừng thơm lừng, nhưng Harry và Ron vẫn ngồi cau có trên sofa. Mercury nhảy khỏi tay cậu, lao vào túi Harry, đào ra một con Chocolate Frog, tha chạy vòng quanh, kêu “chít” đắc thắng. Harry bật cười, quên giận dữ, với tay bắt: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Dạ, em cảm ơn cô nhiều lắm ạ! Em hứa sẽ trông Mercury cẩn thận!”

“Cô ấy báo cô McGonagall, Tristan. Tui chưa sẵn để làm hòa.”

“Ê, trả tui con ếch! Con này lanh quá, Tristan!”

“Thần may mắn, hả? Trò Prewett, cô không dễ xiêu với mấy trò nịnh nọt đâu. Con thú này gây rối, cô sẽ biến nó thành dép lông Gryffindor, rõ chưa?”

“Thôi, Giáng sinh mà, ăn bánh đã. Hermione đang ở thư viện, tụi mình qua làm hòa đi?”

Chương 59: Giáng Sinh Lộn Xộn và Con Niffler May Mắn

Harry thở dài, giọng trầm:

Ron, dù vẫn cau có, không nhịn được cười khi Mercury nhảy lên sofa, cào rối tóc cậu, làm tóc đỏ dựng như tổ quạ. Ron la toáng:

Cô McGonagall đẩy kính, ánh mắt sắc như dao quét qua cậu và niffler. Niffler, như hiểu tình thế, dụi mũi vào tay áo cô, lông mềm cọ vào vải xanh lục, kêu “chít chít” đầy nịnh hót, rồi bất ngờ móc từ túi áo cô một đồng Sickle lấp lánh, giơ lên khoe, mắt sáng như đèn. Tristan nghĩ: “Mày diễn sâu quá, Mercury! Passive Luck⁂ mày đúng là thần thánh!” Cô McGonagall nén cười, môi giật giật, nhưng vẫn nghiêm:

“Mày cố ý diễn sâu, đúng không? Tui vẫn nghi mày liên quan Amon hay Will Auceptin. Đừng hòng lừa tui!”

Tristan cười, ngồi xuống, vờ thoải mái:

Cả hai lườm cậu, như thể cậu vừa đề nghị nhảy vào Rừng Cấm với giám ngục. Tristan nghĩ: “Tui mở miệng nữa, chắc tụi nó trục xuất tui khỏi Gryffindor!” Cậu thở dài, quay lại góc, lẩm bẩm: “Drama tụi nó còn hơn con niffler đào trộm đồ tui. Mà nhắc mới nhớ, con quái đó đâu rồi?”

Giữa tiếng cười và ánh đèn Giáng sinh, Tristan nhìn cây thông lung linh, ngôi sao vàng phản chiếu ánh nến như vòng xoáy Vận Mệnh. Cậu nghĩ: “Giáng sinh ở Hogwarts, vui thật, mà rối bòng bong y như âm mưu thần bí. Passive Luck⁂ cứu tui trước cô McGonagall, nhưng tui cứ thấy bất an. May mắn này… có cái giá gì? Hệ thống, Mercury, hay Will Auceptin đang dẫn tui đi đâu?” Cậu siết bùa Barnaby, răng nhựa nóng lên, như nhắc về tình bạn với nhóm Chiara, nhưng cũng gợi câu hỏi về R, Amon, và bí mật hệ thống. Mercury cuộn mình ngủ trên sofa, lông bóng ánh đèn, mắt lấp lánh như ngôi sao, như thể nó biết nhiều hơn những gì Tristan tưởng. Ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc, giám ngục lẩn khuất, và tiếng gió Rừng Cấm thì thầm, như lời gọi từ Vận Mệnh, chờ ngày cậu đối mặt sự thật. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Trò Prewett, thú cưng không được phép trong ký túc xá. Giải thích ngay, hoặc cô tịch thu nó!”

“Nó định làm tổ trên đầu tui hay sao vậy?!”

“Trò Prewett! Lên phòng ngủ, ngay! Cô cần kiểm tra rương của trò.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Giáng Sinh Lộn Xộn và Con Niffler May Mắn