Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60: Bánh Xe Vận Mệnh Xoay
Tụi anh mà để nó đào lỗ trên sàn, tui c·hết với cô McGonagall!”
Ngày hôm sau, trong phòng thay đồ Quidditch lạnh lẽo, mùi cỏ ẩm và gỗ chổi Nimbus thoảng, tường đá rêu mọc, giá treo chổi bóng loáng. Oliver Wood tụ họp đội Gryffindor, cao lớn, tóc rối, mắt sáng như ngọn lửa.
Chương 60: Bánh Xe Vận Mệnh Xoay
“Cảm ơn, tui chỉ cần ngủ.”
Con lắc chần chừ, rồi xoay ngược, chậm rãi, như lời cảnh báo lạnh buốt.
Harry gật đầu với Wood, nhưng mắt quầng thâm, áo chùng nhàu, tóc rối như vừa chạy qua Rừng Cấm. Sau buổi họp, cả hai về ký túc xá Gryffindor, giường gỗ sứt sẹo kêu cọt kẹt, chăn đỏ nhàu, ánh nến lập lòe trên bàn học đầy sách bụi. Harry ngồi phịch xuống giường.
Tui muốn giúp, nhưng tui phải giấu Passive Luck⁂.
Cậu tập trung, cảm nhận dòng chảy Vận Mệnh, như dòng sông sao lấp lánh trong tâm trí, nhưng bóng con lắc trên tường như thực thể sống, gợi cảm giác mơ hồ, như nhìn vào hư không. (đọc tại Qidian-VP.com)
Wood giọng hào hứng:
Nó như… vay nợ Vận Mệnh.”
Đúng không, thần may mắn?”
Cậu bước ra cửa sổ, kính mờ phủ sương, Rừng Cấm xa xa, bóng giám ngục như vết mực loang, làm tim cậu lạnh buốt.
Đêm đó, trong phòng ngủ Gryffindor, ánh nến lập lòe, bóng đổ trên tường đá lạnh lẽo, như gương mặt Hogwarts quan sát. Rương khóa chặt ở góc, chứa kính bạc và mũi tên gãy, như giấu lời nguyền Jacob. Mercury ngủ trên gối, lông bóng ánh nến, kêu “chít” nhỏ, như mơ về đồng Knuts. Tristan ngồi trên giường, chăn đỏ nhàu, bùa Barnaby nóng, nghĩ về Passive Luck⁂. Hogwarts không biết con đường siêu phàm, nên cậu chỉ có trực giác và mảnh ký ức Jacob để tự mò. Cậu nhớ lại: khi thuyết phục cô McGonagall giữ Mercury, may mắn đến đúng lúc, nhưng tuần sau, cậu suýt bị Filch bắt vì đi lang thang gần Tháp Thiên Văn.
Gryffindor, Jacob, R… tui không dựa hết vào may mắn nữa.
Con lắc lắc nhẹ, rồi xoay thuận, ánh bạc lóe lên, như vẽ vòng tròn hoàn hảo. Tristan mở mắt, phấn khích:
Cậu liếc Fred và George, áo chùng lấm bẩn, tóc đỏ như lửa, thì thầm kế hoạch “săn kho báu” mới.
Harry thở dài, giọng yếu:
Phòng sinh hoạt chung Gryffindor đầu học kỳ hai vẫn đậm không khí Giáng sinh muộn, cây thông khổng lồ lung linh đèn tiên nhấp nháy, quả châu bạc lấp lánh như sương sớm, ngôi sao vàng trên đỉnh tỏa ánh sáng ấm áp. Mùi bánh quy gừng và kẹo taffy thoảng trong không khí, hòa quyện tiếng lò sưởi tí tách, át cái lạnh buốt từ sương mù dày đặc ngoài cửa sổ. Qua kính mờ, Rừng Cấm mờ ảo như cõi mộng, bóng giám ngục lướt qua như hồn ma, mang hơi lạnh c·hết chóc, nhắc rằng mùa đông 1994 chẳng yên bình. Học sinh trở lại Hogwarts, tiếng cười nói sôi nổi xen tiếng giày lạo xạo trên sàn đá, nhưng căng thẳng ngầm len lỏi: Harry bơ phờ sau buổi học Patronus, Ron lo lắng, còn Hermione xa cách vì drama Tia Chớp. Tristan Prewett ngồi trên sofa đỏ sờn, lật cuốn Standard History of Magic, bùa răng rồng nhựa Barnaby lấp lánh trên cổ, dây da cọ vào da, mang chút an ủi. Trong đầu cậu, mảnh ký ức từ Jacob về “bánh xe Vận Mệnh” lặp lại, như lời thì thầm không rõ.
“Expecto Patronum… khó hơn tui nghĩ.”
Mercury lăn tròn, cọ mũi vào tay George, lông mềm ánh nến, làm cậu ta la toáng khi nó cào rách tay áo:
Lupin làm gì mà cậu như bị giám ngục hút hồn vậy?”
“Tui không có Jacob hay sách siêu phàm hướng dẫn.
Ron, ngồi cạnh, lo lắng, áo chùng đỏ lệch vai:
Quyết tâm hiểu Vận Mệnh, Tristan thử thuật bói toán bằng con lắc, học từ sách Muggle cũ trong thư viện, Divination for Beginners, vì Hogwarts không dạy siêu phàm. Trong phòng ngủ đêm khuya, nến cháy yếu, ngọn lửa lập lòe như muốn tắt, không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa sổ và tiếng Mercury kêu “chít” nhỏ. Cậu lấy dây bạc mảnh, buộc đồng Sickle sáng loáng, cầm bằng tay trái, tay phải siết bùa Barnaby. Nhắm mắt, cậu lặp câu hỏi bảy lần trong đầu:
Mà Mercury đâu rồi? Đừng nói anh Fred với anh George lôi nó đi phá làng!”
Cậu nhớ lời thì thầm của Will Auceptin, lạnh như gió Rừng Cấm: “Giá phải trả trước, không phải sau.”
Tristan nhìn Harry, tóc rối che mắt, hơi thở chậm.
Một tuần sau, trận Quidditch Ravenclaw đấu Slytherin diễn ra dưới mưa tầm tã. Sân lầy lội, cỏ ướt át, gió rít qua cột gôn, áo chùng cầu thủ tung bay như cánh dơi. Khán đài ồn ào, học sinh đội mũ mưa, hô vang tên Cho Chang và Draco Malfoy, nhưng giám ngục lởn vởn xa xa làm không khí nặng nề, hơi lạnh len qua áo chùng. Slytherin thắng sít sao khi Draco bắt Snitch, lướt qua Cho trong làn mưa mù. Wood, đứng cạnh đội, giọng khàn, áo ướt sũng:
May mắn này… có khi nào quay lưng không?”
Mercury, như hiểu trò vui, kêu “chít,” nhảy xuống sofa, móng nhỏ gõ lách cách, đào góc ghế, tha ra chiếc kẹp tóc cũ rỉ sét, giơ lên đắc thắng.
“Harry kiệt sức thế này, giám ngục nguy hiểm hơn tui tưởng.
“May mắn không cố định,” cậu lẩm bẩm, “lúc thì thần thánh, lúc thì bỏ tui giữa lằn ranh.
“Nghỉ chút đi, Harry.
Đội reo hò, tiếng vỗ tay vang. Angelina Johnson đấm tay, Katie Bell cười rạng rỡ, nhưng Tristan, đứng cạnh Harry, tự nhủ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Harry lắc đầu, nằm xuống, giọng mệt:
“Ít nhất Harry có hy vọng. Nhưng Jacob… tui phải làm gì?”
Tristan, ngồi khán đài, Mercury cuộn trong áo chùng, kêu “chít” nhỏ, lông ướt dính vải.
Nhưng mày làm tui bớt căng thẳng.”
“Vận Mệnh không cho tui câu trả lời rõ ràng, nhưng tui sẽ học cách đọc nó.
Hogwarts chẳng biết gì về con đường siêu phàm, tui phải tự mò thôi.
“Nó muốn biến tui thành kho báu à?!”
“Thấy chưa, Tristan?
“Mày không biết gì về Vận Mệnh, đúng không?
“Cậu ổn không, Harry?
Tristan lắc đầu, tự nhủ:
Harry lẩm bẩm:
“Tui sẽ nói với cô McGonagall để lấy lại Tia Chớp cho Harry.
George nháy mắt, lôi đồng Knuts từ túi, dụ Mercury:
Bánh xe Vận Mệnh… nó xoay thế nào?”
“Slytherin thắng, may thật, nhưng tui cảm thấy Passive Luck⁂ dao động.
Tui dựa vào trực giác Lucky One, nhưng kết quả lẫn lộn.”
“Tui phải hiểu Passive Luck⁂ không thì Vận Mệnh sẽ nuốt tui.”
Cậu thử lại, hỏi:
“Tui cần hiểu Passive Luck⁂ trước khi R hay Amon giở trò. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thật sao? Gryffindor thắng? Passive Luck⁂ đúng là thần thánh!”
Cảm giác nhỏ bé, như đứng trước vực thẳm, làm cậu rùng mình, tay siết bùa Barnaby, móng tay cào vào dây da.
Cậu cất dây bạc, đồng Sickle lấp lánh trên bàn, ánh nến phản chiếu như ngôi sao. Mercury kêu “chít,” cọ mũi vào tay cậu, lông mềm như kéo cậu khỏi lo âu.
“Yên tâm, bọn anh đào trước khi cô ấy biến nó thành dép lông!”
“Tui có tìm được manh mối Jacob trong tháng này không?”
Bánh xe Vận Mệnh xoay, và tui sẽ tìm cách đi đúng hướng.”
“Tristan, con này sẽ dẫn bọn anh tới kho báu Hogwarts!
Cậu liếc quanh, tranh chân dung trên tường như lườm, sofa sờn lộ lót bông, không khí vừa ấm áp vừa bất an.
Vận Mệnh… nó liên quan giám ngục sao?”
Có nó, Ravenclaw hết cửa!
Passive Luck⁂ có giúp anh ấy không?”
Thắng Ravenclaw, tụi mình nhì bảng!”
“Mày đúng là ngôi sao, Mercury, nhưng tui phải tập trung.
“Tui thắng cô McGonagall nhờ Passive Luck⁂ nhưng nếu l·ạm d·ụng, tui trả giá gì?
“Harry có vượt qua giám ngục không?”
“Con lắc… mày nói thật, hay Vận Mệnh đang chơi tui?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh Wood tự tin, nhưng cô McGonagall không dễ thuyết phục.
“Anh Fred, anh George, thả Mercury ra!
Cậu vờ thoải mái, nhặt cốc bia bơ trên bàn:
Phòng sinh hoạt chung rộn ràng, ánh đèn tiên phản chiếu quả châu, tranh chân dung lườm Fred và George, như trách họ ồn ào. Mercury nhảy lên bàn, móng gõ cốc bia bơ rỗng, kêu “chít,” mắt lấp lánh như cười.
Tiếng cười ranh mãnh vang lên, át tiếng lò sưởi. Fred và George Weasley lao vào, tóc đỏ rối bù, áo chùng lấm lem, ôm con niffler lông bóng, kêu “chít” to, mắt lấp lánh như đèn lồng.
“Vận Mệnh đang cảnh báo, hay tui làm sai?
Con lắc xoay thuận, chậm nhưng chắc, làm cậu thở phào:
Fred giơ Mercury lên, cười lớn:
Cậu siết bùa Barnaby, răng nhựa nóng lên, như nối với trực giác Lucky One, nhưng cảm giác mơ hồ, như đứng trước cánh cổng Vận Mệnh đóng kín. Mưa táp vào mặt, áo chùng nặng trịch, cậu nhìn sân lầy, cột gôn lung lay.
Đêm khuya, phòng sinh hoạt chung Gryffindor tĩnh lặng, lò sưởi tí tách, ánh lửa nhảy múa trên cây thông lung linh. Harry ngủ say trên sofa, tóc rối che mắt, Ron ngáy to trong góc, tiếng ngáy như gió Rừng Cấm. Mercury cuộn trên ghế bành, lông bóng, mắt lấp lánh như ngôi sao, như mơ về đồng Knuts. Tristan ngồi cạnh lò sưởi, nhìn con lắc, ánh bạc lóe lên, siết bùa Barnaby, răng nhựa nóng như đồng hành.
Ăn bánh quy gừng không? Tui để đâu đây này.”
“Tui thà để Mercury đào Rừng Cấm còn hơn giao cho tụi anh!”
Tristan, đứng gần rương gỗ khóa chặt, bùa Barnaby rung nhẹ, lo cho Harry nhưng giữ khoảng cách.
Tui phải tự học, tự sai, tự sửa.”
Cậu ghi kết quả vào sổ, nét chữ run: “Con lắc: Quidditch thắng, Jacob thất bại, Harry hy vọng. Cần luyện thêm.”
“Trận Gryffindor vs. Ravenclaw, tụi tui thắng không?”
“Tốt cho Gryffindor!
Mercury không phải thần may mắn, mà là thần nghịch ngợm!”
Thắng trận tới, tụi mình nhì bảng!”
Tristan tự nhủ:
“Tui mà thả Mercury cho tụi anh, không chỉ cô McGonagall, mà cả Dumbledore cũng không cứu nổi!”
Cậu thử lần hai, hít sâu, hỏi:
Nếu Harry biết tui là Lucky One, tui giải thích kiểu gì?”
“Tui không thể dùng Passive Luck⁂ giúp cậu, nhưng tui phải tìm cách.
Tristan ngồi xuống, cười khẽ.
May mắn này… nó không đơn giản. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gió rít qua cửa sổ, mang tiếng lá xào xạc từ Rừng Cấm, như lời thì thầm Vận Mệnh, gọi cậu đến tương lai đầy thử thách. Tristan nhìn Mercury, kêu “chít” nhỏ, như đồng hành trên con đường thần bí, nơi bí ẩn Jacob, R, và Amon vẫn chờ trong bóng tối.
“Lupin bảo tui tiến bộ, nhưng… mỗi lần thử, tui như thấy giám ngục thật.”
Passive Luck⁂… tui chỉ có trực giác và mấy mảnh ký ức Jacob để mò thôi.”
Fred vỗ tay, cười:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.