Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61: Bí Mật Trong Bóng Tối
Sau tiết Biến Hình, lớp học ngập lông chuột từ thí nghiệm biến chuột thành cốc thất bại, mùi khét xộc mũi, bàn gỗ loang mực và lông. Harry và Ron đứng sát vai gần bàn giáo viên, mắt sáng hy vọng, áo chùng nhàu nhĩ. Hermione, ôm sách, bước vội ra cửa, ngoảnh mặt, tóc rối bung vì gió hành lang.
“Mercury, mày định biến phòng này thành kho báu à? Đưa đây, đừng để anh Fred thấy!”
“Con lắc của cậu… tui không tin bói toán.”
Harry xen vào, giọng chắc:
Fred và George xen vào, trêu Ron: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan càm ràm:
“Tui chỉ muốn cả hai ngừng cãi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
McGonagall lườm, chỉ cây đũa vào cả hai:
“Lại con mèo c·hết tiệt của Hermione! Crookshanks, tui thề sẽ biến mày thành găng tay!”
Tristan tự nhủ:
Nhưng Scabbers… tui nghi con chuột đó không đơn giản. Passive Luck mách tui nó chưa c·hết, nhưng nói ra ai tin?”
Fred và George lẻn vào, tóc đỏ rối bù, nhét bùa yêu giả vào bánh quy trên bàn. Seamus Finnigan, không nghi ngờ, cắn một miếng, lập tức đỏ mặt khi tờ giấy bung ra, hiện dòng chữ “McGonagall gửi gắm tình yêu!” Cả phòng cười rộ, Mercury kêu “chít” to, nhảy lên bàn, móng nhỏ gõ lách cách, tha một viên kẹo sô-cô-la lấp lánh, giơ lên như chiến lợi phẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tui biết Scabbers có gì mờ ám, từ hồi Passive Luck rung lên gần nó. Con lắc nói đúng, nhưng không ai tin.
“Tháng Hai lạnh như đóng băng tim. Valentine làm mọi người phát rồ, nhưng Harry chỉ lo chổi.
“Cô McGonagall trả chổi dễ thế? Tui cá Hermione nài nỉ cô ấy.
“Đừng để tôi thấy cậu lơ là bài tập, Potter. Và Weasley, lau mực trên áo đi!”
Hermione nổi khùng:
Tối muộn, phòng sinh hoạt chung Gryffindor rộn ràng hoa giấy Valentine, lò sưởi tí tách, ánh lửa nhảy múa trên rèm hồng phấn. Ron ngồi sofa, mặt đỏ vì tức, lườm Hermione đang viết bài ở bàn học, cố làm lơ, bút lông ngỗng run run. Harry đứng giữa, bất lực, áo chùng lệch vai.
Mercury, nằm trên giường, kêu “chít,” lăn tròn, cọ mũi vào tay Tristan, như ủng hộ. Sáng hôm sau, cậu kể cho Harry và Ron trong phòng sinh hoạt chung, ánh nến nhảy múa trên rèm hồng phấn. Ron lườm:
“Cuối cùng cũng thoát drama chổi!”
Passive Luck mách tui… có gì đó không ổn, nhưng là gì?”
“Ron, cậu không có chứng cứ! Lông đó có thể từ Giáng sinh! Cậu ghét Crookshanks từ lúc nó nhảy lên đầu cậu ở tiệm thú!”
“Mày đúng là thần tài, Mercury, nhưng đừng làm tui mất mặt giữa hành lang!”
“Drama này đúng là mệt. Ron với Hermione như nước với lửa.
“Mercury, mày cũng chống tui hả?!”
Cô bé chạy lên cầu thang, mắt đỏ hoe, tóc rối bay trong gió khe cửa sổ.
Ron lầm bầm:
“Đó không phải Crookshanks. Có gì đó… dõi theo Harry, nhưng không muốn hại.
“Mày đúng là ngôi sao, Mercury, nhưng đừng đào lỗ giữa Rừng Cấm nhé!”
Mercury, nằm trên sofa, kêu “chít” to, lăn tròn, tha một mẩu giấy Valentine từ đâu ra, trên viết “Ron yêu Crookshanks!” Cả phòng cười phá, Ron đỏ mặt, giật mẩu giấy:
“Mercury, mày định làm họa sĩ à? Đi ngủ đi, đừng phá tui!”
Tui phải tự điều tra, Vận Mệnh đang mách gì đó.”
“Ánh mắt đó… không ngẫu nhiên. Tui phải tìm ra nó thuộc về ai.”
Angelina và Katie khuyên Hermione xin lỗi, nhưng cô bé lắc đầu, ôm sách, ngồi góc xa, mắt đỏ. Harry thở dài:
“Vận Mệnh, chỉ tui hướng đi.”
Tristan tự nhủ:
Vận Mệnh đang mách tui, nhưng nói ra họ lại bảo tui điên.”
Sau drama, không khí phòng sinh hoạt chung nặng nề, hoa giấy rơi lả tả như mưa. Harry ngồi sofa, day trán, mắt quầng thâm sâu hơn. Ron càu nhàu, lật gối kiểm tra lông chuột, áo chùng nhàu nhĩ. Tristan lấy dây bạc và đồng Sickle, chuẩn bị bói. Mercury kêu “chít,” cuộn trên gối, mắt lấp lánh, móng nhỏ gõ lách cách, đào góc sofa, tha ra một chiếc kẹp tóc rỉ sét, giơ lên đắc thắng.
Harry nghi ngờ:
“Ron, mày mà cãi với Mercury, tui cá mày thua!”
“Tui biết mà! Nó chưa c·hết!”
Tristan lắc đầu, cười:
Ron càu nhàu:
Tristan vờ thoải mái:
Tristan tự nhủ:
Tristan lắc đầu:
Mercury kêu “chít,” cọ mũi vào tay cậu, lông ướt ánh đèn, như an ủi. Tristan cười khẽ:
Scabbers… tui nghi con chuột đó từ lâu. Passive Luck có mách gì không?”
Gió rít qua cửa sổ, mang tiếng Rừng Cấm xào xạc, như lời thì thầm siêu phàm. Mercury kêu “chít,” nhảy lên đùi Tristan, cọ mũi, lông mềm ánh nến.
Harry, đi cạnh Tristan và Ron, liếc sang trái, tim lộn ngược khi thấy một đôi mắt long lanh trong bóng tối, gần hàng rào Rừng Cấm, ẩn sau bụi cây phủ sương.
Tristan, nhờ linh tính Passive Luck, cảm nhận ánh mắt khát khao, chằm chằm vào Harry, nhưng không ác ý, như mang nỗi buồn sâu thẳm.
“Scabbers còn sống không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Các giáo sư đã kiểm tra kỹ. Không có gì bất thường. Giờ thì tập trung Quidditch đi, Potter.”
Tháng Giêng chuyển sang tháng Hai, thời tiết Hogwarts lạnh giá độc địa, gió rít qua khe đá, sương mù dày đặc bao quanh Rừng Cấm, nơi bóng giám ngục lởn vởn như hồn ma, mang hơi lạnh c·hết chóc. Phòng sinh hoạt chung Gryffindor không còn cây thông Giáng sinh, thay bằng rèm hồng phấn, hoa giấy hình trái tim lơ lửng nhờ bùa Levitation, lấp lánh dưới ánh nến lung linh. Mùi kẹo sô-cô-la Valentine thoảng trong không khí, hòa quyện tiếng lò sưởi tí tách, nhưng không át được căng thẳng ngầm. Thư tình lén lút bay qua đầu học sinh, vài đứa đỏ mặt khi mở giấy có bùa yêu giả, tiếng cười khúc khích xen tiếng giấy sột soạt. Trận Quidditch Gryffindor-Ravenclaw cận kề, Harry bơ phờ, mắt quầng thâm, vừa lo Patronus vừa ám ảnh về Tia Chớp. Ron càu nhàu về Scabbers, lườm Hermione đang ôm sách dày cộp, bước vội qua sofa đỏ sờn, ngoảnh mặt tránh drama. Tristan Prewett ngồi góc sofa, bùa răng rồng nhựa Barnaby rung nhẹ, lật *Standard History of Magic* nhưng tâm trí xoay quanh Passive Luck. Mercury, con niffler lông bóng, cuộn tròn trên gối cạnh cậu, kêu “chít” nhỏ, mắt lấp lánh như đang mơ về đồng Knuts.
Tristan, đứng gần cửa, cảm giác Passive Luck rung lên, linh tính bất an.
Tristan cười khẽ:
“Hai người bình tĩnh, Scabbers chắc trốn đâu đó thôi.”
Harry reo lên, ôm chổi, cười rạng rỡ lần đầu sau tuần lễ, tóc rối ánh nến. Ron vỗ vai, cười lớn:
“Cậu cưới Crookshanks luôn đi, cãi nhau như vợ chồng!”
Harry lắc đầu, giọng run:
Đêm khuya, phòng ngủ Gryffindor, nến lập lòe, gió rít qua cửa sổ, mang tiếng lá Rừng Cấm xào xạc. Tristan dùng con lắc, lặp câu hỏi:
“Không giống mắt mèo… nó… kỳ lạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu siết bùa Barnaby, răng nhựa nóng như đồng hành, nhớ thoáng lời thì thầm Will Auceptin: “Giá phải trả trước.”
Tristan nhìn Rừng Cấm, cảm giác Vận Mệnh xoay chuyển, như bánh xe kêu lạch cạch trong tâm trí.
Chương 61: Bí Mật Trong Bóng Tối
“Scabbers chưa c·hết, ánh mắt đó không phải ngẫu nhiên. Passive Luck mách tui… mọi thứ liên quan đến Harry.
Ron gào lên:
Con lắc xoay thuận, ánh bạc lóe lên trên tường đá lạnh lẽo.
Hermione ré the thé:
Tristan cười:
“Cậu mơ à? Crookshanks ăn nó rồi!”
“Hermione, mọi bằng chứng đều chỉ Crookshanks. Tui thấy nó rình Scabbers cả tháng.”
“Hermione, Crookshanks ăn Scabbers, mà cậu cứ bênh nó! Lông chuột ở giường tui, cậu bảo tìm dưới gầm giường? Đùa à?”
Cậu ghi vào sổ, nét chữ run: “Scabbers sống, nhưng giấu gì? Cần tìm bằng chứng.” Mercury nhảy lên bàn, kêu “chít,” cọ mũi vào sổ, làm mực loang một góc.
“Chắc là thú của Hagrid! Lại con gì to tổ bố!”
“Yên nào, Mercury, mày mà nhảy ra đào sân, tui c·hết với anh Wood!”
Cậu giữ im lặng, siết bùa Barnaby, răng nhựa nóng lên, cảnh giác quan sát bóng tối. Đôi mắt biến mất khi đội đến cổng lâu đài, ánh đèn mờ nhạt từ cửa sổ hắt ra. Harry run rẩy, nghĩ đến giám ngục, tay siết áo chùng.
Tristan thì thầm:
“Mày cũng muốn điều tra hả, Mercury? Nhưng đừng đào sổ tui nữa, nghe chưa!”
“Mercury, mày mà ăn kẹo Valentine, tui phải trả giá với cả trường!”
Khuya, phòng sinh hoạt chung Gryffindor tĩnh lặng, lò sưởi tí tách, rèm hồng phấn lơ lửng, hoa giấy Valentine rơi lả tả trên sàn đá. Harry ngủ trên sofa, tóc rối che mắt, hơi thở chậm. Ron ngáy to, tiếng ngáy như gió Rừng Cấm, chăn đỏ nhàu nhĩ. Mercury cuộn trên ghế bành, mắt lấp lánh như sao, kêu “chít” nhỏ, như mơ về đồng Knuts. Tristan ngồi cạnh lò sưởi, cầm con lắc, dây bạc ánh nến, lẩm bẩm:
Sau buổi tập Quidditch, trời tối, mưa lất phất, sân lầy lội, gió lạnh cắt da. Đội Gryffindor lê bước về lâu đài, áo chùng ướt sũng, chổi Nimbus nhỏ nước, cỏ bám đầy giày. Rừng Cấm xa xa, giám ngục lởn vỴn, hơi lạnh len lỏi qua áo chùng. Mercury, cuộn trong túi áo Tristan, kêu “chít” nhỏ, lông ướt dính vải, cọ mũi đòi ra.
“Được rồi, tui biết trò về phe Ron! Lần trước là Tia Chớp, giờ là Scabbers, lỗi tui hết, đúng không? Để tui yên, Harry, tui còn bài tập!”
Cậu nhìn bóng tối ngoài cửa sổ, nơi ánh mắt bí ẩn và bí mật Scabbers chờ cậu khám phá, cảm giác Vận Mệnh như dòng sông sao lấp lánh, dẫn dắt cậu vào màn sương.
McGonagall, áo chùng xanh lục, nghiêm nghị, đưa Harry cây Tia Chớp, giọng đanh:
Cậu liếc Hermione ngoài hành lang, cô bé cúi đầu, bước nhanh qua bức tranh chân dung lườm theo, như giấu gì đó. Mercury, bám trong túi áo chùng Tristan, kêu “chít,” cọ mũi vào tay cậu, làm rơi một chiếc Knuts sáng loáng xuống sàn đá. Tristan nhặt lên, lẩm bẩm:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.