Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65: Bóng Tối Trong Tháp
“Mày muốn chụp ảnh Black à? Để tui nhốt mày trong máy ảnh, Mercury!”
Cô bé gật nhẹ, tóc rối che mắt, lặng lẽ bước lên phòng nữ sinh. Tristan lê bước về phòng mình, Mercury kêu “chít” nhỏ, chạy vòng quanh chân cậu, móng gõ lách cách trên sàn gỗ. Tristan càm ràm:
“Mật khẩu từ đâu? Có kẻ phản bội trong tháp sao?”
Ngài Cadogan, giọng hào hứng, giơ kiếm:
“Con thú quái quỷ! Đuổi nó đi!”
Tristan, đứng cạnh, nghĩ:
“Anh Percy, nhìn màn giường và dao đi. Không phải mơ đâu!”
Phòng sinh hoạt chung im lặng, ánh lửa lò sưởi nhấp nháy, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của học sinh. Ngài Cadogan vẫn lảm nhảm về “gã râu rậm,” bức tranh rung nhẹ, như rung lên vì sợ hãi. Cô McGonagall đứng giữa, ánh mắt sắc lạnh, giọng run nhẹ, như thám tử chuẩn bị lật tẩy bí mật:
Fred, cố làm dịu không khí, đùa:
Ron cười lớn, tay vỗ vai Harry:
Học sinh lầm lũi đứng dậy, vài đứa càm ràm nhưng không dám đối đầu ánh mắt cô. Harry và Ron, mắt cay vì thiếu ngủ nhưng vẫn phấn khích, lê bước lên cầu thang xoắn. Harry, áo chùng nhàu nhĩ, kể lại pha bắt Snitch, giọng hào hứng:
“Black biết mật khẩu? Hắn sẽ quay lại bất cứ lúc nào!”
Một con dao nhỏ cắm sâu vào đầu giường Ron, lưỡi thép sáng loáng, rung nhẹ như còn giữ hơi ấm của kẻ đột nhập. Harry, tỉnh dậy, hoảng loạn, nắm chặt đũa phép, quét mắt quanh phòng, nhưng chỉ thấy bóng tối và lông vũ rơi lả tả. Seamus và Dean chạy vào, áo ngủ xộc xệch, miệng la hét:
“Tui không mơ! Hắn là Sirius Black, tui thề! Anh nhìn màn giường đi!”
“Chuyện gì vậy? Tiếng hét của Ron!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tui thấy rõ hắn! Mắt điên dại, dao sáng loáng, hắn đứng ngay giường tui!”
“Về phòng ngay! Không ai được ra ngoài!”
“Black? Ở đâu? Có thật không?”
“Mày mà phá tranh, Black cũng sợ mày, Mercury!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Phòng sinh hoạt chung Gryffindor tối tăm, lò sưởi chỉ còn than đỏ, ánh sáng yếu ớt chiếu lên cờ đỏ-vàng, tạo bóng đổ dài méo mó trên tường. Học sinh tụ tập, áo ngủ xộc xệch, giọng thì thầm xen tiếng la hét, không khí r·ối l·oạn như đám đông trước vụ án. Tiếng gió rít ngoài tháp, cửa sổ rung kẽo kẹt, như có ai gõ từ bên ngoài, làm vài học sinh rùng mình.
Không khí nặng nề, tiếng thì thầm học sinh như tiếng gió, gợi cảm giác nguy hiểm cận kề, như vụ án Sherlock Holmes chưa tìm ra h·ung t·hủ.
“Tui thề, Snitch suýt vuột mất, nhưng Tia Chớp nhanh hơn cả gió!”
“Thưa cô, Sirius Black vào phòng con! Hắn cầm dao, rạch giường, suýt g·iết con!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mercury kêu “chít,” nhảy lên ghế gần bức tranh, làm Ngài Cadogan giật mình, hét:
Màn giường rách tơi tả, lông vũ vương vãi, con dao sáng loáng cắm trên khay gỗ khiến học sinh rùng mình. Một học sinh năm nhất thì thầm:
Cô McGonagall bất ngờ xuất hiện ở lối vào, áo ngủ xanh xẫm, tóc búi rối, ánh mắt sắc như dao. Giọng cô vang dội, át cả tiếng gió:
Tristan lẩm bẩm:
Chương 65: Bóng Tối Trong Tháp
Mercury kêu “chít” như giục, lăn tròn trước mặt, suýt làm Tristan vấp, khiến cậu lắc đầu cười khẽ. Bóng tối bao trùm hành lang, ánh lửa từ lò sưởi xa dần, chỉ còn tiếng gió rít như lời cảnh báo mơ hồ.
“Neville tội nghiệp, nhưng chuyện này chưa kết thúc. Black còn ngoài kia.”
“Màn giường là bằng chứng, nhưng Black lấy mật khẩu từ đâu?”
Học sinh im lặng, nhìn nhau nghi ngờ, vài đứa cúi đầu, không dám ngẩng lên. Neville, đứng cuối đám đông, run rẩy, giơ tay, giọng lí nhí:
Nhưng Percy, áo ngủ đỏ chỉnh tề, bước ra, giọng nghiêm khắc:
Neville mỉm cười yếu ớt, vuốt lông Mercury, nhưng mắt vẫn đỏ. Cô McGonagall ra lệnh lần cuối, giọng nghiêm khắc:
Học sinh khác ùa đến, nhốn nháo, vài đứa giơ đũa, ánh sáng từ chú Lumos chập chờn, chiếu lên hiện trường như vụ án kinh hoàng. Tristan, chen qua đám đông, nhìn con dao, nghĩ:
Tristan, mắt trĩu nặng, chia tay Hermione ở chân cầu thang, dặn nhỏ: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chắc Black muốn mượn giường Ron ngủ! Lần sau buộc giường lại, Ron!”
“Ngủ ngon, Hermione, đừng nghĩ nhiều nhé.”
Mercury kêu “chít,” chạy vòng quanh chân Colin, suýt làm cậu bé ngã, máy ảnh lắc lư. Tristan càm ràm:
“Mày mà chạy nữa, tui thả mày ngủ ngoài hành lang! Đi ngủ đi, Mercury!”
“Sirius Black! Hắn ở đây, cầm dao, rạch giường tui!”
Ron cãi lại, mặt đỏ:
Cô McGonagall, bán tín bán nghi, bước tới kiểm tra màn giường rách và con dao, ngón tay lướt qua lưỡi thép, nhíu mày, nghĩ:
Tristan, dẫn Colin Creevey ra khỏi đám đông, ngăn cậu bé chụp ảnh Harry trong bộ áo ngủ nhàu nhĩ, chỉ vào màn giường rách được mang xuống:
“Thưa cô… là con. Con ghi mật khẩu ra giấy, rồi… làm mất.”
Mercury kêu “chít” nhỏ, chạy vòng quanh chân Neville, như an ủi, lông bóng cọ vào áo cậu. Tristan thì thầm: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan, nhìn hiện trường, nghĩ:
“Black nhắm vào tui, sao lại t·ấn c·ông Ron? Hắn muốn gì?”
Cô quát, giọng lạnh như băng:
Harry bước tới, vỗ vai Neville, giọng nhỏ:
“Ai làm mất mật khẩu? Ai ghi ra giấy? Nói ngay!”
Trong phòng Harry, Ron đứng trên giường, mặt trắng bệch, tay chỉ vào màn giường rách tơi tả, lông vũ từ gối bay khắp sàn, lấp lánh dưới ánh trăng. Cậu hét, giọng run:
“Sao các trò còn ở đây giữa đêm? Chuyện gì đang xảy ra?”
Ron, không kìm được, hét lên:
“Không sao, Neville, cậu không cố ý. Đừng lo.”
Phòng ngủ Gryffindor chìm trong bóng tối, ánh trăng mờ xuyên qua cửa sổ, chiếu lên giường gỗ và màn đỏ lay động như có gió lùa. Tiếng gió rít ngoài tháp hòa với tiếng kẽo kẹt của cửa sổ, tạo không khí rùng rợn, như thể bóng ma lẩn khuất đâu đó. Giường Harry và Ron gần nhau, màn giường khẽ rung, như bị hơi thở vô hình chạm vào.
“Longbottom, sáng mai đến văn phòng ta, kể chi tiết. Bây giờ, tất cả về phòng!”
“Tất cả về phòng ngay! Không được gây rối giữa đêm!”
“Ngài để ai vào tháp đêm nay? Nói rõ!”
Ron, đứng giữa, mặt trắng bệch, kể lại vụ việc, giọng run:
Harry, cạnh Ron, siết chặt đũa, mắt lấp lánh lo lắng, nghĩ:
Tristan, đứng gần, tò mò, nghĩ:
Mắt cậu đỏ hoe, vai run, như sắp khóc. Học sinh xôn xao, thì thầm lan tỏa, vài đứa nhìn Neville với ánh mắt trách móc. Cô McGonagall sững sờ, nhưng dịu giọng, nói:
“Chuyện này nghiêm trọng. Black không thể vào mà không có mật khẩu.”
“Đã khuya lắm rồi! Tất cả về phòng ngủ ngay, không cãi!”
“Mày làm bạn với Neville hả? Đừng để cậu ấy làm mất mày luôn!”
Học sinh rùng mình, thì thầm xôn xao, vài đứa nhìn Harry, mắt hoảng sợ. Harry siết đũa chặt hơn, nghĩ:
“Yên lặng, Ngài Cadogan! Ta sẽ báo chuyện này cho thầy Dumbledore.”
Học sinh lầm lũi rời đi, tiếng bước chân vang trong bóng tối, nhưng nỗi sợ về Sirius Black vẫn ám ảnh, như bóng ma lẩn khuất trong tháp.
“Black sẽ quay lại… Hắn muốn g·iết Harry…”
Cả nhóm cười khẽ, nhưng tiếng cười nhanh chóng tắt, nhường chỗ cho tiếng thì thầm nghi ngờ, như âm thanh nền của một vụ án chưa có lời giải.
“Mày mà thấy Sirius Black, tui cá mày chạy nhanh hơn cả Tia Chớp!”
“Cậu làm Malfoy đỏ mặt như tôm luộc! Tui cá hắn đang trùm chăn khóc!”
Cô McGonagall lườm bức tranh, ra lệnh:
“Một gã râu rậm, trông đáng nghi, nhưng hắn có mật khẩu đúng, ta phải cho qua! Hắn bảo là ‘Fortuna Major,’ ta không thể từ chối!”
Percy nhíu mày, giọng nghi ngờ:
Cô McGonagall bước vào phòng sinh hoạt chung, áo ngủ xanh xẫm, tóc rối, ánh mắt sắc như thép, như thám tử chuẩn bị phá án. Lò sưởi bùng cháy trở lại, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của cô, nhưng không xua tan không khí căng thẳng. Bức tranh Ngài Cadogan trên tường rung nhẹ, kiếm giơ cao, giọng lảm nhảm về “kẻ đáng nghi.” Tiếng gió ngoài tháp như tiếng rên, học sinh im lặng, chỉ nghe tiếng bước chân cô McGonagall vang trên sàn đá.
“Chuyện này không đúng. Black vào bằng cách nào?”
Mercury kêu “chít,” chạy vòng quanh phòng, suýt va vào giường Dean, lông bóng ánh trăng. Tristan lẩm bẩm:
“Cậu ăn no quá, mơ ác mộng thôi. Sirius Black không vào được tháp!”
Phòng sinh hoạt chung Gryffindor, dù vẫn rực rỡ với cờ đỏ-vàng treo khắp tường, đã chìm vào tĩnh lặng. Lò sưởi chỉ còn ánh lửa mờ nhạt, nhấp nháy trên những mẩu bánh bí ngô vụn và kẹo Every Flavor Beans rơi lả tả. Vài cốc nước bí ngô lăn lóc trên bàn, ánh sáng phản chiếu yếu ớt, tạo bóng đổ dài trên sàn đá. Gió rít dữ dội ngoài tháp, cửa sổ rung lắc, phát ra âm thanh kẽo kẹt như tiếng thì thầm ma mị, gợi cảm giác bất an len lỏi. Tiếng cười chiến thắng đã tắt, thay bằng tiếng ngáp dài và bước chân lệt bệt của học sinh mệt mỏi.
Tristan, trong phòng riêng, giật mình tỉnh giấc giữa đêm, tim đập thình thịch, mồ hôi lấm tấm. Một tiếng thét xé toạc bóng tối, sắc lạnh, vang từ phòng Harry và Ron. Mercury kêu “chít” hoảng hốt, lông dựng đứng, chạy vòng quanh giường, móng gõ loạn xạ. Tristan bật dậy, vớ đũa phép, lao ra hành lang, nghĩ:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.