Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 66: Giai Điệu Dưới Ánh Tuyết

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: Giai Điệu Dưới Ánh Tuyết


“Không đơn giản thế, Ron. Nó… như có phép thuật, như một lời kêu gọi.”

“Tui không nghĩ Black nhắm Ron. Hắn muốn tui, nhưng… sao hắn bỏ đi? Có gì đó không đúng.”

Cả Đại Sảnh đông cứng, học sinh ngừng ăn, tay nắm chặt đũa, mắt lo lắng. Một học sinh Hufflepuff thì thầm:

“Black, đồ chuột cống! Ta sẽ xé xác hắn nếu bắt được!”

Percy, đứng giữa, giơ tay giữ trật tự, giọng căng thẳng: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cậu nghĩ nó liên quan đến… thời gian, hay thứ gì sâu xa hơn không? Như một cánh cửa bị khóa?”

Tristan, đi cuối, quan sát lũ quỷ lùn, nghĩ:

Tristan vội nhặt Mercury lên, cười:

“Âm nhạc này… tui cá liên quan đến Black. Nó không bình thường.”

Nhưng nụ cười cậu tắt nhanh. Dưới lớp an ninh dày đặc, một cảm giác thất bại len lỏi, như thể họ đang đuổi theo một bóng ma đã biến mất từ lâu.

Mercury kêu “chít,” trèo lên vai Tristan, dụi mũi như đồng tình, lông bóng ánh trăng, mắt lấp lánh như chia sẻ sự tò mò. Tristan cười khẽ, vuốt lông nó, nghĩ:

Cậu quan sát Hermione, nhận ra cô giấu điều gì đó, nhưng không ép. Harry, nhìn bạn bè, nghĩ:

“Coi chừng, con niffler quái quỷ!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Harry, ngồi cạnh Ron, thì thầm:

“Cẩn thận, Potter… Hắn lẩn trong bóng tối…”

Hermione giật mình, né tránh ánh mắt cậu, lẩm bẩm:

“Không an toàn, Ron. Nếu liên quan đến Black, tụi mình cần manh mối trước. Tụi mình không thể mù quáng.”

Hermione cười khẽ, vuốt lông Mercury, nhưng mắt vẫn lo âu, như bị giai điệu kéo vào cõi mộng. Tiếng nhạc tắt dần, nhưng dư âm lạnh lẽo vẫn ám ảnh, như một lời tỏ tình từ cõi c·hết, quấn lấy tâm trí mọi người.

Nhưng không khí vẫn nặng nề, như những mảnh ghép vụn vỡ của một bí ẩn đang chờ được ghép lại trong bóng tối.

“Tội Neville, nhưng làm mất mật khẩu… đúng là t·hảm h·ọa. Black suýt g·iết tui vì cậu ấy!”

“Tất cả cái bẫy này… như nhốt tui trong lồng, không phải bảo vệ. Black vẫn ngoài kia.”

Hermione, mắt lấp lánh, nhưng giọng lấp lửng:

Tristan, gõ tay lên bàn, giọng trầm:

Nhưng Dumbledore, trên bàn giáo viên, chỉ mỉm cười mơ hồ, mắt lấp lánh sau kính, như thể ông biết bí mật đằng sau giai điệu. Học sinh xì xào to hơn, vài đứa Ravenclaw thì thầm:

“Bảo vệ chặt thế, nhưng lỗ hổng ở đâu? Black không ngốc, hắn biết cách lẩn trốn.”

“Black vào được tháp, nhưng không làm gì ngoài rạch màn? Như một lời cảnh báo… hay một bí mật lớn hơn?”

Phòng sinh hoạt chung Gryffindor chìm trong bóng tối, chỉ còn than đỏ le lói trong lò sưởi, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên những lá cờ đỏ-vàng nhàu nhĩ treo lơ lửng. Bóng đổ méo mó lan trên tường đá, như những bóng ma lặng lẽ rình rập. Gió rít qua cửa sổ cao, khung kính rung khe khẽ, âm thanh kẽo kẹt hòa vào tiếng thì thầm lo lắng của học sinh. Họ co ro quanh lò sưởi, áo ngủ lộn xộn, mặt mày bơ phờ, mắt đỏ vì mất ngủ sau vụ đột nhập của Sirius Black. Không khí nặng trĩu, như sương mù lạnh lẽo bóp nghẹt mọi niềm vui. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mercury kêu “chít,” trèo lên bàn, tha một mẩu bánh Valentine rơi lấp lánh, chạy ngang chân Hermione, làm cô bé giật mình. Tristan giả vờ nghiêm trọng:

“Tiếng nhạc này không ngẫu nhiên. It calls someone… or something, from the darkness, from the moonlight.”

Hermione, bước sau, mắt lo âu, lẩm bẩm: (đọc tại Qidian-VP.com)

Harry, Ron, Hermione, và Tristan ngồi sát nhau trên ghế bành cũ, ánh lửa nhảy múa trên khuôn mặt căng thẳng của họ. Harry, tóc rối bù, siết đũa phép, giọng thì thầm:

Harry rùng mình, siết áo chùng, hơi thở thành khói trong không khí lạnh. Thầy Flitwick, đứng trên ghế gỗ, vung đũa kiểm tra cổng chính bằng phép nhận diện chân dung, giọng lanh lảnh nhưng run nhẹ:

“Tụi mình đang đứng giữa lằn ranh. Tò mò, hay nguy hiểm? Nhưng tui không thể ngồi yên.”

Bất ngờ, một giai điệu buồn vang lên từ hướng Tháp Thiên Văn, u uẩn, dịu dàng nhưng lạnh lẽo như băng. Tiếng nhạc như tiếng violon khóc trong đêm, mỗi nốt trầm bổng quấn lấy tâm trí, vừa quyến rũ vừa rùng rợn. Nó len lỏi qua tường đá, như sương mù tràn vào, mang theo hương thơm của nỗi nhớ và hiểm nguy. Giai điệu ấy không chỉ là âm thanh, mà như một lời thì thầm từ cõi khác, vừa lãng mạn như lời tỏ tình dang dở, vừa ma mị như lời triệu hồi từ bóng tối. Nó khiến tim ai cũng đập nhanh, như bị kéo vào một giấc mộng không lối thoát.

“Hắn cầm dao, Harry! Tui thấy rõ! Hắn muốn g·iết ai đó, tui không bịa!”

Đêm sâu, hành lang Hogwarts vắng lặng, ánh tuyết phản chiếu qua cửa kính, trắng mờ như khói, như dẫn vào một giấc mộng không lối thoát. Tristan nán lại ở phòng sinh hoạt, đứng bên cửa sổ, nhìn lên Tháp Thiên Văn, nơi giai điệu ma mị đã vang lên. Tiếng nhạc đã tắt, nhưng dư âm vẫn vang vọng trong tâm trí cậu, như tiếng thì thầm từ một thế giới khác, xoắn vặn thời gian, quấn lấy trái tim bằng nỗi nhớ và hiểm nguy. Nó vừa như lời tỏ tình dang dở, vừa như lời triệu hồi từ cõi c·hết, lôi kéo cậu vào một bí mật chưa từng được hé lộ.

Ron, mặt vẫn tái, cáu kỉnh, đấm tay xuống ghế:

“An ninh dày đặc thế này, sao tui vẫn thấy bất an? Như có gì đó… ngoài Black.”

“Không ai rời chỗ! Ngồi yên, nghe rõ chưa?”

Tristan, nhìn ra cửa sổ phủ tuyết, cảm nhận giai điệu như mật mã, một lời triệu hồi ẩn giấu. Cậu nghĩ:

Harry lắc đầu, nghĩ:

Đêm trễ, phòng sinh hoạt chung Gryffindor tĩnh lặng, ánh tuyết ngoài cửa sổ phủ sàn đá một màu bạc, như tấm thảm dẫn vào cõi hư vô. Harry, Ron, Hermione, và Tristan ngồi quanh bàn gỗ, thì thầm bàn bạc, giọng hạ thấp như sợ bị nghe lén. Ánh trăng rải vệt dài, chiếu lên khuôn mặt căng thẳng, mắt họ lấp lánh lo âu và tò mò.

“Sirius Black đã thoát khỏi lâu đài. Các trò về giường ngay, không bàn cãi!”

Ron, nhai bánh mì, bực dọc:

“Ai đó nghịch dại thôi! Hay lũ quỷ lùn học kéo vĩ cầm để hù tụi mình?”

Cảm giác mơ hồ nhưng mãnh liệt trỗi dậy, như thể thời gian đang gấp khúc, dẫn cậu đến một bí mật kinh hoàng, nơi ánh tuyết và giai điệu hòa quyện, mở ra cánh cửa đến một thế giới chưa từng được chạm tới.

“Niffler của cậu định phá án trước tụi mình! Cho nó leo Tháp đi, nhanh hơn!”

“Chỉ là dây, không phải bùa! Mày làm loạn đủ rồi, Mercury, yên nào!”

Filch, cắm cúi niêm phong khe tường bằng bùa khóa, lầm bầm nguyền rủa:

Mercury kêu “chít” nhỏ, trèo lên ghế, tha mẩu giấy lấp lánh từ túi Tristan, làm Ron cười lớn:

Tristan nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cô bé:

“Thời gian? Sao cậu nghĩ thế? Tui… tui không biết gì đâu!”

“Mercury, mày lập kế hoạch c·ướp tiệc hả? Trả bánh lại, đừng làm loạn!”

“Phép nguy hiểm! Bắt con thú đó!”

Học sinh lầm lũi đứng dậy, bước chân nặng nề, không khí đè nén như báo hiệu cơn bão. Mercury kêu “chít” nhỏ, tha một mẩu giấy gói kẹo lấp lánh từ góc phòng, chạy ngang chân Ron, làm cậu suýt vấp, lẩm bẩm:

“Có gì đó ở Tháp. Tui phải tìm hiểu, dù là gì đi nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hành lang Hogwarts lạnh lẽo, tuyết đọng dày bên ngoài cửa sổ, phản chiếu ánh sáng bạc lên tường đá xám. Những ngọn đuốc cháy leo lét, ánh lửa nhảy múa, chiếu lên các tấm tranh dán cảnh báo: hình Sirius Black, mắt điên dại, tóc rối bù, dòng chữ “NGUY HIỂM” đỏ rực như máu. Một bức tranh thì thầm khi Harry đi ngang, giọng khàn khàn:

Chương 66: Giai Điệu Dưới Ánh Tuyết

Đại Sảnh Đường rực rỡ nhưng ảm đạm, nến hồng lơ lửng, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khăn bàn đỏ và thiệp Valentine xếp lộn xộn trên bàn. Học sinh uể oải trao đổi thiệp, không cười nói, như thể Lễ Tình Nhân chỉ là nghi thức ép buộc. Ngoài cửa sổ, tuyết rơi mịn, ánh trăng lặng lẽ xuyên qua kính màu, tạo vệt sáng bạc trên sàn đá, như những con đường dẫn vào cõi mộng. Không khí nặng nề, nhuốm màu kỳ quái, như một lời tỏ tình ma quái chưa được thốt ra.

“Không kẻ nào qua được bùa này! Không một ai!”

“Nhạc này… như bùa cổ, nhưng ai dám dùng trong lâu đài?”

Hermione, ôm cuốn sách dày như lá chắn, lặng lẽ, mắt liếc Tristan thay vì Ron, như cố giữ khoảng cách sau những căng thẳng trước. Tristan, dựa lưng vào ghế, nhìn ánh lửa, cảm giác hỗn loạn trỗi dậy, nghĩ:

“Tui… không chắc. Có vài bùa cổ dùng âm nhạc, nhưng tui cần tra thêm. Nó quá… kỳ lạ.”

Lũ quỷ lùn bảo vệ, mặc giáp sắt, xô đẩy nhau, gậy v·a c·hạm keng keng, hét vang:

“Đứng yên! Không được lẻn ra, nghe chưa?”

Tristan nhìn ánh tuyết ngoài cửa sổ, vệt sáng bạc như dẫn lối đến Tháp Thiên Văn. Cậu nghĩ:

“Giai điệu đó không phải ngẫu nhiên. Nó giống một phép gọi, như bùa dẫn lối trong sách cổ. Có ai từng nghe thứ gì giống thế chưa?”

Hermione, tay siết cốc nước bí ngô, mắt liếc Tristan, giọng nhỏ:

“Mercury, mày truy lùng kẻ xấu bằng giấy kẹo hả? Vào túi ngay, đừng phá!”

Cậu thì thầm, hơi thở thành khói trong không khí lạnh:

“Tháp Thiên Văn… có ma quỷ trong đó sao?”

“Mày cũng muốn phá án hả? Đi, tụi mình sẽ tìm ra sự thật.”

Giọng cô run nhẹ, như giấu một bí mật nặng nề. Ron, bốc đồng, chen vào:

Harry lắc đầu, giọng trầm:

“Chúng ta không nghe lầm. Có cái gì đó đang gọi, từ Tháp, từ ánh trăng… hay từ chính lòng Hogwarts.”

“Sao phải phức tạp? Tui nói leo lên Tháp Thiên Văn xem cho xong! Ai đang chơi nhạc chứ? Hay Black đang giỡn mặt tụi mình!”

Cô McGonagall bước vào, áo ngủ xanh xẫm, tóc rối, ánh mắt mệt mỏi nhưng sắc lạnh như thép. Giọng cô vang, át tiếng gió:

Tristan cười khẽ, càu nhàu:

Mercury kêu “chít,” lăn tròn, như trêu tức, làm vài học sinh năm nhất cười khúc khích. Nhưng tiếng cười nhanh chóng tắt, nỗi sợ về Black như bóng ma bao trùm, khiến tim ai cũng thắt lại.

Mercury kêu “chít,” tha một sợi dây lấp lánh từ góc hành lang, chạy ngang đám quỷ lùn. Một con quỷ hét toáng, giơ gậy:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: Giai Điệu Dưới Ánh Tuyết