Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67: Tinh Thần Phiêu Lưu Gryffindor

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Tinh Thần Phiêu Lưu Gryffindor


Không gian bên trong lạnh lẽo, đầy bụi, những kính thiên văn cũ kỹ đứng lặng như những bóng ma, phủ lớp bụi dày như mạng nhện. Ánh trăng chiếu lên sàn, tạo bóng đổ méo mó, như những hình thù không thuộc về thế giới này, uốn éo dưới ánh sáng bạc. Một luồng khí lạnh quét qua, mang theo dư âm giai điệu – không rõ ràng, nhưng đủ để khiến Harry rùng mình, da nổi gai. Cậu thì thầm: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thôi được! Nếu tụi mình bắt được Black, tui thề sẽ khoe với Hermione, để cô nàng hết cãi tui! Nhưng nếu c·hết, đừng trách tui, Harry!”

“Tui ghét cái tranh này! Sao tụi nó cứ nói chuyện? Làm tui nổi da gà! Tui thề, nếu Black nhảy ra, tui… tui sẽ hét!”

“Tui thề, nếu bà Norris thấy tụi mình, tui sẽ ném giày vào nó! Tui không đùa đâu!”

“Tui không thấy gì, Harry! Nhưng tui thề, tui nghe tiếng nhạc… hay tiếng gió? Tui muốn về, Harry!”

Họ rẽ vào hành lang dẫn lên Tháp Thiên Văn, cầu thang đá xoắn ốc hiện ra, tối tăm và lạnh lẽo, như dẫn vào một cõi vô hình. Tiếng gió rít mạnh hơn, như thể lâu đài đang cảnh báo họ, mỗi luồng gió mang theo hơi lạnh bất thường, như hơi thở của một thực thể không tên. Một dư âm của giai điệu đêm trước lùa qua, không rõ ràng, nhưng đủ để khiến Ron rùng mình, nói:

Bà Béo ngáy to hơn, chiếc váy lụa trong tranh rung nhẹ theo nhịp thở, hoàn toàn không màng đến tiếng lẩm bẩm của hai cậu. Hành lang bên ngoài lạnh lẽo, ánh trăng xuyên qua cửa sổ phủ tuyết, rải những vệt sáng bạc méo mó trên sàn đá, như những con đường dẫn vào cõi mộng. Tiếng gió rít hòa với tiếng tí tách của tuyết tan, tạo nên một giai điệu mơ hồ, như thể lâu đài đang hát một bài ca cổ xưa, đầy hiểm nguy và bí ẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 67: Tinh Thần Phiêu Lưu Gryffindor

Nhưng giọng cậu run nhẹ, như thể chính cậu cũng không tin vào sự dũng cảm của mình. Họ tiếp tục leo, cầu thang xoắn ốc như một mê cung, mỗi khúc quanh mang theo cảm giác rằng họ đang bước vào lãnh địa của một thứ gì đó vượt xa Sirius Black – một bí ẩn ma mị, như những câu chuyện của Lovecraft, nơi thực tại chỉ là lớp vỏ mỏng manh.

“Không phải tưởng tượng, Ron. Nó ở đó, đâu đó trên Tháp. Tụi mình gần rồi.”

Harry cười khẽ, lôi Áo Khoác Tàng Hình từ rương, lớp vải mượt mà lấp lánh dưới ánh trăng, như một tấm màn che giấu bí mật. Họ trùm áo lên, chen chúc dưới lớp vải, bước chân nhẹ nhàng lách qua bức tranh Bà Béo. Ron thì thầm, giọng run run:

Phòng sinh hoạt chung Gryffindor chìm trong bóng tối, lò sưởi chỉ còn lại những đốm than đỏ le lói, ánh sáng yếu ớt hắt lên những lá cờ đỏ-vàng nhàu nhĩ treo lơ lửng trên tường. Gió rít dữ dội ngoài cửa sổ, mang theo tiếng tuyết tan nhỏ giọt, tí tách như những lời thì thầm ma mị từ cõi vô hình. Không khí nặng nề, như thể thực tại đang rạn nứt, để lộ những kẽ hở dẫn đến một thế giới khác, nơi bóng tối không chỉ là ánh sáng mờ đi, mà là một thực thể sống động, đang rình rập với hơi thở lạnh lẽo. Bức tranh Bà Béo, treo ở lối vào, ngáy khò khè, hơi rượu Valentine phả ra từ khung tranh, nồng nặc mùi kẹo ngọt và rượu bia bơ, khiến không gian thêm phần kỳ quái, như một giấc mộng say men.

Họ đứng đó, giữa bóng tối và ánh trăng, cảm nhận thực tại đang rạn nứt, như thể cánh cửa đến một bí mật kinh hoàng đang mở ra, từng chút một, kéo họ vào một thế giới nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện, nơi sự thật không chỉ đáng sợ, mà còn ma mị, như một lời thì thầm từ cõi vô hình.

Cầu thang đá dường như dài vô tận, mỗi bước chân vang vọng, như đánh thức thứ gì đó trong bóng tối. Ánh trăng xuyên qua khe hẹp trên tường, chiếu lên những hoa văn kỳ lạ khắc trên đá, như ký tự cổ xưa, nhảy múa dưới ánh sáng bạc, gợi cảm giác về một bí mật bị c·hôn v·ùi từ hàng thế kỷ. Harry, tim đập nhanh, nghĩ:

“Ron, dậy đi! Tui không ngủ được. Tụi mình phải lên Tháp Thiên Văn, tìm cái gì phát ra tiếng nhạc đó.”

Nhưng Harry, giọng trầm nhưng kiên định, ánh mắt lấp lánh dưới ánh trăng:

Nhưng Harry, mắt sáng lên vì adrenaline, thì thầm:

Họ bước sâu vào, đũa phép giơ cao, ánh sáng từ chú Lumos chập chờn, chiếu lên những góc tối, nơi bóng tối dường như sống động, co giãn như hơi thở. Một chiếc kính thiên văn rung nhẹ, như bị chạm vào, phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ, khiến Ron giật mình, suýt hét lên, tay ôm ngực:

Harry, dù căng thẳng, bật cười khẽ, giọng nhỏ:

“Black? Hay thứ gì khác? Giai điệu này… không phải phép thuật thông thường. Nó như một lời nguyền cổ xưa.”

Harry nằm trằn trọc trên giường, mắt mở to, tâm trí xoay vần quanh giai điệu kỳ lạ từ Tháp Thiên Văn. Tiếng nhạc ấy, u uẩn và lạnh lẽo, vẫn vang vọng trong đầu cậu, như một lời triệu hồi từ cõi khác, vừa quyến rũ như lời tỏ tình dang dở, vừa đáng sợ như tiếng gọi từ vực thẳm. Cậu ngồi dậy, kéo màn giường, ánh trăng lọt qua khe cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cậu, làm nổi bật đôi mắt sáng rực quyết tâm. Cậu thì thầm với Ron, đang ngáy nhẹ trên giường bên cạnh:

“Black. Hắn đứng sau giai điệu đó, tui chắc chắn. Nhưng hắn muốn gì? Sao cứ lẩn trốn, như bóng ma?”

Họ rón rén qua góc hành lang, nơi một đám quỷ lùn bảo vệ đang tuần tra, giáp sắt kêu lanh canh, gậy sắt v·a c·hạm keng keng, vang vọng như tiếng chuông báo tử. Một con quỷ lùn, mắt lườm lườm, mũi hếch lên, gầm gừ:

“Tui cá nó liên quan đến Black, Ron. Hắn đang chơi trò gì đó. Cậu không muốn biết sao? Cậu không mệt mỏi vì cứ sợ hãi à?”

“Giai điệu đó… nó không chỉ là nhạc. Nó như một lời thì thầm, kéo tui đến Tháp. Black đang chờ, hay là thứ gì khác? Thứ gì… không thuộc về thế giới này?”

“Nếu Black ở trên đó, tui sẽ đối mặt hắn. Tui phải biết sự thật, dù là gì.”

Ron, mắt đảo quanh, giọng run, tay giơ đũa lung lay:

“Ngửi thấy mùi học sinh! Ai đó lẻn ra, ta biết! Đừng hòng qua mặt!”

Ron, bước sát Harry, vai chạm vai dưới lớp áo, lẩm bẩm:

“Yên nào, Ron. Tụi nó không thấy tụi mình. Đợi tụi nó đi qua, rồi đi tiếp. Tháp Thiên Văn không xa.”

“Ron, cậu cảm thấy không? Như có ai ở đây… hay cái gì đó đang nhìn tụi mình.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Coi chừng Filch! Hắn như ma quỷ, lúc nào cũng rình! Và bà Norris, con mèo khốn kiếp đó!”

Ron, mắt cay xè, lẩm bẩm, giọng ngái ngủ, tóc rối bù như tổ quạ:

Ron, dù sợ, gật đầu, nắm đũa chặt hơn, giọng lạc đi:

Ron, dù sợ, nắm chặt đũa, lẩm bẩm: (đọc tại Qidian-VP.com)

Họ chờ, hơi thở thành khói trong không khí lạnh, nghe tiếng giáp sắt xa dần. Họ lách qua đám quỷ lùn, bước chân nhẹ như gió, nhưng mỗi tiếng kẽo kẹt của sàn đá đều khiến Ron giật mình, tay siết chặt đũa đến trắng khớp. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, tạo bóng đổ dài, như những bàn tay vô hình vươn ra từ tường, sẵn sàng tóm lấy họ. Harry nghĩ:

“Cái gì vậy? Harry, có ai ở đây!”

“Chưa có gì, Ron. Nhưng tui biết, tụi mình đang gần sự thật. Tháp này… nó giữ bí mật gì đó.”

Harry, tim đập thình thịch, quét đũa quanh phòng, nghĩ:

“Cậu nghe không, Harry? Như tiếng nhạc đó… Nó lại vang lên, hay tui tưởng tượng? Tui thề, tui muốn quay lại!”

Không có dấu vết của Sirius Black, không một dấu chân, không một mảnh vải rách, nhưng không khí nặng nề, như thể Tháp đang giữ một bí mật, một sự thật vượt xa những gì họ có thể hiểu. Harry bước đến ô kính vỡ, nhìn ra ngoài, thấy ánh trăng chiếu lên tuyết, tạo thành những hoa văn kỳ lạ, như một bản đồ của cõi khác. Cậu thì thầm:

“Được, Harry. Nhưng lần sau, tui không đi đêm đâu! Tui thề, tui thà đối mặt với con nhện của Hagrid còn hơn!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Harry kéo Ron núp sau một bức tượng đá lạnh lẽo, hình một hiệp sĩ gãy kiếm, tim đập thình thịch. Ron, mặt tái mét, thì thầm:

“Potter… hắn biết cậu ở đây… Hắn luôn ở đây…”

“Cậu ném giày, tụi mình c·hết chắc! Coi chừng, góc kia có đuốc. Đi sát tường.”

“Cậu điên hả, Harry? Giữa đêm? Nếu Filch bắt được, tụi mình tiêu! Hay lũ quỷ lùn đó, tụi nó cầm gậy sắt, không đùa đâu!”

“Nếu bắt được Black, tui sẽ kể cho cả trường! Hermione sẽ phải xin lỗi tui, và tui sẽ cười vào mặt cô nàng!”

Hành lang Hogwarts tối om, chỉ có vài ngọn đuốc cháy leo lét, ánh lửa nhảy múa, chiếu lên những tấm tranh dán cảnh báo về Sirius Black. Mắt hắn, điên dại và sâu thẳm, dường như sống động, dõi theo từng bước chân vô hình của Harry và Ron dưới Áo Khoác Tàng Hình. Một bức tranh thì thầm, giọng khàn khàn, như tiếng gió lùa qua khe đá:

Ron, dù sợ, ngồi dậy, gãi đầu, lẩm bẩm:

Một tiếng rít sắc lạnh vang lên từ xa, như tiếng Filch gọi bà Norris, kèm theo tiếng móng gõ lạch cạch trên đá. Ron, hoảng hốt, suýt làm rơi Áo Khoác, lẩm bẩm:

Harry rùng mình, siết đũa phép, tay run nhẹ, nghĩ:

“Tui nói rồi, Harry! Tụi mình sẽ bị tóm! Filch chắc đang rình đâu đó, với con mèo c·hết tiệt của hắn!”

Harry dừng lại, lắng nghe, tay siết đũa chặt hơn. Không có âm thanh rõ ràng, nhưng cậu cảm nhận được sự hiện diện của nó, như một sợi dây vô hình kéo cậu lên Tháp, quấn lấy tâm trí bằng nỗi nhớ và hiểm nguy. Cậu thì thầm:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Tinh Thần Phiêu Lưu Gryffindor