Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 68: Lời Thì Thầm Dưới Ánh Tuyết
Tristan gật đầu, ánh mắt sáng rực, như một thám tử đứng trước vụ án lớn nhất:
Mercury kêu “chít” sắc, móng cào vào vai Tristan, lông dựng đứng. Tristan vuốt lông nó, thì thầm: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Khu vực này… thời gian ở đây mỏng manh quá. Cậu có thấy không, Tristan? Như thể mọi thứ có thể tan biến bất cứ lúc nào.”
Mercury kêu “chít” sắc, lông dựng đứng, móng cào vào túi Tristan, như cảm nhận được điều gì bất an. Tristan vuốt lông nó, thì thầm:
“Tristan… nó ở đây. Giai điệu… nó phát ra từ Tháp, nhưng không có ai chơi.”
Tristan, mắt sáng lên vì adrenaline, cảm nhận không gian quanh mình méo mó, như thể họ đang bước vào một chiều không gian khác, nơi ánh trăng không chỉ là ánh sáng, mà là một cánh cửa. Cậu thì thầm:
“Ron… tụi tui đang căng thẳng. Còn Harry, cậu ấy quá liều. Tui chỉ muốn tụi mình cẩn thận.”
Họ bước sâu vào, đũa phép giơ cao, ánh sáng từ chú Lumos chập chờn, chiếu lên những góc tối, nơi bóng tối dường như sống động, co giãn như hơi thở. Một chiếc kính thiên văn rung nhẹ, như bị chạm vào, phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ, khiến Hermione giật mình, tay ôm ngực:
“Thời gian… nó không ổn định ở đây. Tui cảm thấy nó, như thể quá khứ và tương lai đang va vào nhau.”
Cầu thang đá xoắn ốc dẫn lên Tháp Thiên Văn hiện ra, tối tăm và lạnh lẽo, như một mê cung dẫn vào cõi vô hình. Tiếng gió rít mạnh hơn, mang theo dư âm giai điệu, như lời thì thầm từ một thế giới khác, lạnh lẽo và đầy ám ảnh. Tường đá rung nhẹ, như nhịp tim của lâu đài, hòa với nhạc, khiến Hermione rùng mình, lẩm bẩm:
“Nó không chỉ là nhạc… Có gì đó sai sai. Nó như đang kéo mình vào một nơi không nên đến.”
Họ chờ, hơi thở thành khói, nghe tiếng giáp sắt xa dần. Họ tiếp tục, bước chân nhẹ như gió, nhưng mỗi tiếng kẽo kẹt của sàn đá đều khiến Hermione giật mình, tay siết đũa đến trắng khớp. Giai điệu từ Tháp càng rõ, như tiếng violon khóc, mỗi nốt nhạc mang theo hương thơm của nỗi nhớ và hiểm nguy, quấn lấy tâm trí, khiến Hermione nghĩ:
Họ đứng đó, giữa bóng tối và ánh trăng, cảm nhận thực tại đang rạn nứt, như thể cánh cửa đến một bí mật kinh hoàng đang mở ra, từng chút một, kéo họ vào một thế giới nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện, nơi giai điệu không chỉ là âm thanh, mà là một lời nguyền ma mị, dẫn lối đến một sự thật chưa từng được hé lộ.
Hành lang dường như dài vô tận, mỗi bước chân vang vọng, như đánh thức thứ gì đó trong bóng tối. Một ngọn đuốc trên tường cháy yếu, ánh lửa nhảy múa, chiếu lên những hoa văn kỳ lạ khắc trên đá, như ký tự cổ xưa, lấp lánh dưới ánh trăng, gợi cảm giác về một bí mật bị c·hôn v·ùi từ hàng thế kỷ. Hermione, mắt lấp lánh, lẩm bẩm:
“Mùi học sinh! Ai đó lẻn ra, ta ngửi thấy!”
Hermione, bước chậm, lẩm bẩm, giọng như tự nói với mình:
Tristan, bình tĩnh, thì thầm:
Đỉnh Tháp Thiên Văn hiện ra, cửa gỗ nặng nề khép hờ, ánh trăng lọt qua khe cửa, rải vệt sáng bạc trên sàn, như một tấm thảm dẫn vào cõi mộng. Gió rít qua các ô kính vỡ, mang theo tiếng rên khe khẽ, như lời thì thầm từ một thế giới khác. Hermione và Tristan, vẫn dưới bùa che mắt, đẩy cửa, bước vào, hơi thở thành khói trong không khí băng giá.
“Mày định may áo cho Tháp hả, Mercury? Vào túi, đừng phá!”
“Đây không phải Hogwarts bình thường. Không gian này… méo mó, như một giấc mộng bị bóp vặn.”
Họ rón rén qua góc hành lang, nơi một con quỷ lùn bảo vệ đứng gác, giáp sắt kêu lanh canh, mắt lườm lườm vào bóng tối. Hermione kéo Tristan núp sau bức tượng đá lạnh lẽo, hình một phù thủy gãy đũa, tim đập thình thịch. Con quỷ lùn hếch mũi, gầm gừ:
“Đi. Nhưng sao không rủ Harry và Ron?”
“Bùa che mắt không hoàn hảo… Nếu nó đến gần, tụi mình tiêu.”
“Tụi mình gần sự thật rồi, Hermione. Nhưng sự thật này… nó có thể không phải thứ tụi mình muốn biết.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cái gì vậy? Tristan, có ai ở đây!”
Không gian bên trong lạnh lẽo, đầy bụi, những kính thiên văn cũ kỹ đứng lặng như những bóng ma, phủ lớp bụi dày như mạng nhện. Ánh trăng chiếu lên sàn, tạo bóng đổ méo mó, như những hình thù không thuộc về thế giới này, uốn éo dưới ánh sáng bạc. Giai điệu vang lên rõ hơn, không còn là dư âm, mà như một thực thể sống, lấp đầy không gian, mỗi nốt nhạc như một nhát dao lạnh lẽo cắt vào tâm trí. Hermione, mắt mở to, thì thầm:
“Cậu thấy không, Hermione? Ánh trăng… nó không bình thường. Như thể nó dẫn tụi mình đến Tháp.”
Tristan cười khẽ, vuốt tóc, lấy đũa phép:
Hermione lắc đầu, môi mím chặt, giọng nhỏ:
Họ vung đũa, thì thầm “Obscuro,” một lớp ánh sáng mờ bao quanh, che mờ hình dáng trước mắt người ngoài. Họ lách qua bức tranh Bà Béo, đang ngáy khò khè, hơi rượu Valentine nồng nặc phả ra, chiếc váy lụa trong tranh rung nhẹ theo nhịp thở. Mercury kêu “chít” nhỏ, trèo lên vai Tristan, tha một mẩu vải lấp lánh từ áo chùng Hermione, làm cô bé giật mình. Tristan trêu, giọng nhẹ:
Tristan, mắt quét quanh, nhận ra các bóng đổ trên tường không khớp với ánh trăng, như thể chúng sống động, uốn éo theo giai điệu. Cậu nghĩ:
“Không có ai… nhưng Tháp này không trống. Giai điệu này… nó là chìa khóa, nhưng mở ra cái gì?”
Cô đứng dậy, bước nhanh đến phòng Tristan, gõ cửa khẽ. Tristan mở cửa, tóc rối, mắt sáng lên vì tò mò, như một thám tử vừa ngửi thấy manh mối. Mercury, con niffler nhỏ, kêu “chít” từ túi áo cậu, ló đầu ra, mũi đánh hơi. Hermione thì thầm, giọng run nhẹ:
Hermione cười khẽ, nhưng mắt vẫn lo âu, tay siết đũa chặt hơn. Họ bước vào hành lang dẫn lên Tháp Thiên Văn, không gian lạnh lẽo bất thường, hơi thở thành khói, vũng tuyết tan đọng dưới sàn lấp lánh như những chiếc gương nhỏ, phản chiếu ánh trăng méo mó. Giai điệu từ Tháp rõ hơn, không còn là tiếng vang xa xôi, mà như rót thẳng vào não, mỗi nốt nhạc trầm bổng quấn lấy tâm trí, vừa quyến rũ như lời tỏ tình từ cõi mộng, vừa rùng rợn như tiếng gọi từ vực thẳm. Tường đá rung nhẹ, như hòa nhịp với nhạc, tạo cảm giác thực tại mỏng manh, như thể họ đang bước trên một tấm kính sắp vỡ.
Tristan, quét mắt quanh, nhận ra bóng đổ trên tường di chuyển không theo ánh trăng, như thể chúng có ý thức riêng. Cậu nghĩ: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Được rồi, thám tử Granger. Dùng bùa che mắt, lẻn qua Bà Béo. Đi nào.”
Phòng ngủ nam sinh trong tháp Gryffindor chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng lọt qua cửa sổ, rải những vệt sáng bạc lên sàn gỗ lạnh lẽo. Tiếng gió rít bên ngoài hòa với tiếng tuyết tan tí tách, như một bài ca ma mị, kéo dài từ Tháp Thiên Văn, len lỏi vào tâm trí. Hermione, ngồi co ro trên ghế bành trong phòng sinh hoạt chung, ôm cuốn sách dày nhưng không đọc, mắt lấp lánh lo âu. Giai điệu đêm trước, u uẩn và lạnh lẽo, vẫn vang vọng trong đầu cô, như một lời nguyền cổ xưa, vừa quyến rũ vừa rùng rợn, như thể thời gian và không gian đang rạn nứt quanh cô.
Tristan, tay vuốt lông Mercury để trấn an, nghĩ:
“Yên nào, bạn nhỏ. Mày cũng ngửi thấy bí mật, đúng không?”
Không có dấu vết của bất kỳ ai, nhưng không khí nặng nề, như thể Tháp đang giữ một bí mật, một sự thật vượt xa những gì họ có thể hiểu. Hermione bước đến ô kính vỡ, nhìn ra ngoài, thấy ánh trăng chiếu lên tuyết, tạo thành những hoa văn kỳ lạ, như một bản đồ của cõi khác. Cô thì thầm:
“Yên nào, Mercury. Tụi mình sẽ tìm ra.”
Tristan gật đầu, trực giác mạnh mẽ trỗi dậy, như một thám tử ngửi thấy manh mối cuối cùng: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không chỉ thời gian. Cả không gian cũng sai lệch. Tháp này… nó không chỉ là một nơi.”
Cậu gật đầu, nhét Mercury sâu vào túi, nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đây không phải phép thuật thông thường. Nó như một lời triệu hồi, nhưng từ đâu? Và gọi ai?”
Chương 68: Lời Thì Thầm Dưới Ánh Tuyết
“Tristan, tui không chịu nổi nữa. Giai điệu đó… nó không bình thường. Tui muốn lên Tháp Thiên Văn, tìm xem nó từ đâu. Cậu đi với tui không?”
“Tristan… tui nghĩ tụi mình đã bước vào một thứ gì đó lớn hơn. Giai điệu này… nó không chỉ là nhạc.”
Họ leo cầu thang, mỗi bước chân như đưa họ sâu hơn vào một giấc mộng, nơi thực tại mỏng manh như sương mù. Ánh trăng xuyên qua khe hẹp, chiếu lên tường, tạo những hoa văn uốn lượn, như những con rắn ánh sáng, dẫn lối đến đỉnh Tháp. Mercury kêu “chít” nhỏ, trèo lên vai Tristan, mắt lấp lánh lo âu, như cảm nhận được một hiểm nguy vô hình.
Tristan, tim đập thình thịch, quét đũa quanh phòng, nghĩ:
“Đợi nó đi. Tụi mình gần Tháp rồi.”
“Những ký tự này… tui từng thấy trong sách cổ. Chúng liên quan đến bùa triệu hồi, nhưng không phải loại thông thường. Giai điệu này… nó nguy hiểm, Tristan.”
“Nó không chỉ là nhạc. Nó như một lời mời, hay một cánh cửa. Nhưng dẫn đến đâu? Và ai mở nó?”
Tristan nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén, nghĩ:
Hermione, tay run, thì thầm:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.