Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 69: Gặp Nhau Trên Đỉnh Tháp

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Gặp Nhau Trên Đỉnh Tháp


Hermione, quay lại, nhìn Tristan, giọng lo lắng, tay run nhẹ:

“Tui không muốn cãi, Ron. Nhưng giai điệu này… nó nguy hiểm hơn cậu nghĩ. Sao cậu không bao giờ chịu hiểu?”

Mercury kêu “chít” sắc, trèo lên vai Tristan, móng cào vào áo, mắt lấp lánh lo âu, như cảm nhận được một hiểm nguy vô hình. Tristan vuốt lông nó, thì thầm:

Nhóm bắt đầu lục soát Tháp, chia nhau kiểm tra từng góc, dù không khí vẫn ngột ngạt. Harry và Ron xem xét các kính thiên văn, tìm dấu vết của Sirius Black, nhưng chỉ thấy bụi và mạng nhện, như thể Tháp đã bị lãng quên hàng thế kỷ. Hermione, cẩn thận, dùng đũa chạm vào sàn, thì thầm chú *Revelio* nhưng không có gì hiện ra, chỉ có cảm giác thực tại mỏng manh, như thể họ đang đứng trên một lớp vỏ dễ vỡ, sẵn sàng tan biến. Tristan, đứng gần cửa sổ, quan sát hoa văn ánh trăng, nhận ra nó thay đổi chậm rãi, như một câu đố sống động, tự sắp xếp theo nhịp thở vô hình của Tháp.

Harry, trấn tĩnh, bước đến gần Hermione, giọng trầm, ánh mắt kiên định:

Mercury kêu “chít” bực bội, nhét mẩu kim loại vào túi Tristan, làm Hermione và Harry phì cười, dù nụ cười nhanh chóng tắt. Ron, liếc Mercury, lẩm bẩm:

Bất ngờ, cửa gỗ nặng nề kêu kẽo kẹt, tiếng gỗ cọ vào đá vang vọng như một lời cảnh báo. Hermione và Tristan bước vào, ánh sáng từ bùa *Lumos* của họ xua tan một phần bóng tối, nhưng làm những bóng đổ trên tường nhảy múa dữ dội, như những hình thù sống động. Hai nhóm giật mình, suýt đánh rơi đũa, không khí căng như dây đàn. Ron, mặt đỏ bừng, lườm Hermione, giọng cáu kỉnh, tay siết đũa đến trắng khớp:

Cô quay đi, mắt lấp lánh, không muốn để Ron thấy sự lo âu đang siết chặt trái tim cô. Căng thẳng giữa họ như một sợi dây vô hình, kéo họ lại gần nhưng cũng đẩy họ xa nhau, và ánh trăng dường như làm nổi bật những vết nứt ấy.

Tristan gật đầu, chỉ vào hoa văn trên sàn, giọng trầm nhưng chắc chắn:

“Giai điệu… nó vừa dừng. Nó đã dẫn tụi mình đến đây… nhưng vì sao? Tui cảm thấy… như có gì đó đang nhìn tụi mình, từ trong bóng tối.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cậu đâu thèm nghe tui, Ron! Tui nói gì cậu cũng cãi, giờ đổ lỗi cho tui? Nếu cậu bớt bốc đồng, tụi mình đã không phải lén lút thế này!”

“Tụi mình mạnh hơn khi cùng nhau. Dù là Black hay bất cứ thứ gì, tụi mình sẽ đối mặt. Tụi mình không được bỏ cuộc.”

Ron, dù bực bội, gật đầu, lẩm bẩm, tay vẫn siết đũa:

“Ánh trăng này… nó không chỉ là ánh sáng. Nó là một dấu hiệu, một lời mời đến thứ gì đó vượt xa phép thuật thông thường.”

Harry, nghe vậy, bước đến, nghĩ:

Hermione, tóc rối, mắt lấp lánh bực bội, đáp trả, giọng sắc nhưng run nhẹ:

Giọng cậu run nhẹ, nhưng ánh mắt sáng lên tinh thần Gryffindor, như ngọn lửa bùng cháy giữa cơn gió lạnh. Hermione, nghe vậy, liếc Ron, môi mím chặt, nghĩ:

“Cậu cũng lẻn lên đây? Sao không nói gì? Lúc nào cũng bí mật, Hermione! Cậu nghĩ mình thông minh hơn tụi tui hả?”

Ron, đứng cạnh kính thiên văn, lẩm bẩm, giọng bực bội nhưng lo âu:

Tristan, mắt sáng rực, như thám tử đứng trước vụ án lớn nhất, thì thầm: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Yên nào, bạn nhỏ. Mày biết gì đó, đúng không? Tháp này đang nói, nhưng tụi mình chưa hiểu.”

“Lúc nào cũng nghĩ mình đúng…”

Cậu vuốt lông Mercury, đang kêu “chít” nhỏ trong túi, ló đầu ra, tha một mẩu kim loại lấp lánh từ góc sàn, có lẽ là mảnh vỡ của kính thiên văn. Tristan cười khẽ, trêu, giọng nhẹ để làm dịu không khí: (đọc tại Qidian-VP.com)

Đỉnh Tháp Thiên Văn chìm trong bóng tối, gió lạnh cuốn qua các ô kính vỡ, mang theo tiếng rít như lời thì thầm từ một cõi xa xăm, nơi ánh sáng không chạm tới. Giai điệu u uẩn, như tiếng violon lạc lối trong cơn mơ, vang vọng từ hư không, không phát ra từ nhạc cụ mà như được dệt nên từ chính không khí, mỗi nốt nhạc quấn lấy tâm trí, vừa quyến rũ như lời tỏ tình dang dở, vừa đáng sợ như tiếng gọi từ vực thẳm. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, tạo một vòng sáng bạc trên sàn đá, nhưng bóng tối xung quanh dày đặc, như một thực thể sống, uốn éo và co giãn, che giấu bí mật sâu thẳm. Không gian méo mó, như thể Tháp đứng giữa ranh giới hai thế giới, nơi thực tại mỏng manh như sương mù, thời gian chập chờn, và những bóng đen không nguồn gốc lẩn khuất trong góc tối, như đang quan sát bằng đôi mắt vô hình.

Harry và Ron, vẫn dưới Áo Khoác Tàng Hình, đứng giữa căn phòng, đũa phép giơ cao, ánh sáng từ chú *Lumos* chập chờn, chiếu lên những kính thiên văn cũ kỹ, phủ bụi dày như mạng nhện, trông như những bóng ma lặng lẽ. Ron, giọng run, thì thầm, mắt đảo quanh:

Ánh mắt họ giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, như tia lửa va vào nhau, đầy căng thẳng và giận dữ, nhưng ẩn sâu là chút nhẹ nhõm, như thể cả hai nhận ra đối phương cũng bị kéo đến đây bởi cùng một nỗi ám ảnh. Ron, môi mím chặt, quay mặt đi, lẩm bẩm:

“Con niffler này lúc nào cũng phá. Nhưng ít ra nó không cãi tui!”

“Cậu lúc nào cũng bốc đồng, Ron. Nhưng tui biết cậu lo cho tụi mình. Tui chỉ muốn tụi mình an toàn…”

Harry, mắt quét qua những góc tối, nghĩ:

Đột nhiên, giai điệu u uẩn ngừng lại, như một lưỡi dao sắc cắt ngang không gian. Im lặng bao trùm, lạnh lẽo và nặng nề, như thể Tháp đang nín thở, chờ đợi một sai lầm. Các bóng đổ trên tường, không khớp với ánh trăng, co giãn chậm rãi, như những thực thể sống, quan sát họ từ bóng tối. Hermione, mắt mở to, thì thầm, giọng run: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tui không thích chuyện này. Nếu là Black, sao hắn không nhảy ra? Tui muốn đánh nhau còn hơn đứng đây đoán mò! Tụi mình đang bị Tháp này đùa giỡn!”

“Hermione lúc nào cũng bí mật, nhưng tui không cãi bây giờ. Nếu có Black ở đây, tui sẽ cho hắn một trận! Tui không sợ đâu!”

“Một lời triệu hồi? Nhưng gọi ai? Black? Hay thứ gì… không phải con người? Tui không thích cảm giác này.”

“Tụi mình phải cùng nhau, dù có chuyện gì. Tháp này… nó không bình thường. Tụi mình cần tìm nguồn nhạc, hay bất cứ thứ gì đứng sau nó. Tui biết tụi mình đang căng thẳng, nhưng tụi mình là Gryffindor, tụi mình mạnh hơn thế này.”

Tristan, đứng cạnh Hermione, gật đầu, ánh mắt sắc bén như một thám tử lão luyện, nghĩ:

Mercury kêu “chít” nhỏ, dụi mũi vào tay Tristan, như đồng tình, nhưng lông vẫn dựng đứng, báo hiệu một bí ẩn kinh hoàng vẫn đang rình rập, ẩn trong ánh trăng và bóng tối. Ánh trăng, như một con mắt lạnh lẽo, chiếu xuống họ, như thể đang chờ đợi, kéo họ sâu hơn vào một thế giới nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện, nơi sự thật không chỉ đáng sợ, mà còn ma mị, như một lời thì thầm từ cõi vô hình.

Hermione, nghe vậy, muốn đáp trả, nhưng kìm lại, ánh mắt lướt qua Ron, thoáng buồn, như thể cô nhớ những ngày họ cười đùa cùng nhau. Không khí vẫn nặng nề, như thể Tháp đang ép chặt họ, buộc họ đối mặt không chỉ với bí ẩn, mà cả với những rạn nứt trong tình bạn.

“Tristan, cậu thấy gì? Ánh trăng… nó không bình thường, đúng không? Tui cảm thấy thời gian ở đây… như đang trôi ngược.”

“Đây không phải lúc để chia rẽ. Bí mật của Tháp này… nó lớn hơn tất cả tụi mình. Giai điệu là chìa khóa, nhưng mở ra cái gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhóm, dù căng thẳng, đoàn kết bất đắc dĩ, đứng giữa vòng sáng bạc, cảm nhận không gian Tháp như một mê cung thời gian và không gian. Bóng tối xung quanh dường như sống động, co giãn theo nhịp thở vô hình, như thể Tháp đang quan sát, chờ đợi một hành động sai lầm. Harry, nhìn bạn bè, nghĩ:

Hermione liếc Ron, muốn cãi, nhưng kìm lại, ánh mắt thoáng dịu đi, như thể cô nhận ra cậu cũng sợ, chỉ che giấu bằng vẻ bốc đồng. Cô quay đi, tập trung vào sàn, thì thầm:

“Harry, tui thề, giai điệu này làm tui nổi da gà. Không có ai ở đây, sao nó cứ vang? Như có ai đứng sau lưng tui!”

Hermione, tay run, muốn nói gì đó, nhưng chỉ hít sâu, ánh mắt thoáng dịu đi, như thể cô thấy được sự lo lắng trong vẻ bốc đồng của Ron. Cô nghĩ:

Tristan, nhìn vòng sáng bạc trên sàn, nhận ra ánh trăng không di chuyển như bình thường, mà cố định, tạo một hoa văn kỳ lạ, giống ký tự cổ xưa, uốn lượn như những con rắn ánh sáng. Cậu nghĩ:

Harry, cảm nhận không khí ngột ngạt, bước lên, giọng trầm nhưng kiên định, giơ tay ngăn:

“Giai điệu đã dừng, nhưng Tháp chưa nói hết. Tụi mình chỉ mới bắt đầu. Bí mật này… nó lớn hơn tất cả những gì tụi mình từng gặp.”

“Nó dẫn tụi mình đến đây, không phải ngẫu nhiên. Black… hay thứ gì khác? Tháp này… nó đang giấu cái gì?”

Câu cuối của cô nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng Ron, đứng gần đó, thoáng dừng lại, ánh mắt lướt qua Hermione, như muốn nói gì đó, nhưng rồi quay đi, siết đũa chặt hơn. Căng thẳng giữa họ như một giai điệu khác, không lời nhưng đầy ám ảnh, hòa quyện với không khí ma mị của Tháp.

“Tụi mình cần ở lại. Nếu giai điệu dẫn tụi mình-được dẫn tụi mình đến đây, thì câu trả lời cũng ở đây. Tui không muốn bỏ cuộc, dù… dù tui sợ.”

“Đủ rồi, cả hai! Tụi mình đang ở đây, cùng một chỗ, vì cùng một lý do. Cãi nhau chỉ làm mọi thứ tệ hơn. Tụi mình cần tập trung.”

“Mày định xây lâu đài trên Tháp hả, Mercury? Để yên, đừng phá, bạn nhỏ!”

Chương 69: Gặp Nhau Trên Đỉnh Tháp

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Gặp Nhau Trên Đỉnh Tháp