Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 70: Lời Hứa Bị Lãng Quên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Lời Hứa Bị Lãng Quên


Ron, đứng cạnh, rùng mình, lẩm bẩm:

“Tui không thích cái này, Hermione. Nó làm tui nhớ đến những giấc mơ tui muốn quên.”

“Bức tranh này… nó không chỉ là tranh. Nó đang thở.”

Harry, hít sâu, nắm đũa chặt hơn, đẩy cánh cửa. Tiếng bản lề rên rỉ, như tiếng khóc của một linh hồn bị giam cầm, vang vọng trong không gian chật hẹp. Họ bước vào một căn phòng bí mật, nhỏ và lạnh lẽo, nơi ánh trăng không thể chạm tới, chỉ có một luồng sáng mờ nhạt từ đũa phép chiếu lên những bức tường đá phủ rêu. Ở trung tâm căn phòng là một bức tranh cổ, bám đầy mạng nhện, màu sắc mờ nhòe như ký ức phai dần theo thời gian, nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp ma mị, như một giấc mộng bị bỏ rơi.

Ron, mặt tái nhợt, lùi lại, lẩm bẩm:

Mercury bám chặt vào áo Tristan, lông dựng đứng, đôi mắt đen bóng phản chiếu ánh sao ma mị, kêu “chít” nhỏ, như đang cố cảnh báo. Tristan, ánh mắt mơ màng, thì thầm, như nói với chính mình và Mercury:

Trong khoảnh khắc, Tristan cảm nhận một nhịp tim khác đập chung với mình – lặng lẽ, yếu ớt, vọng ra từ phía bức tranh, như thể linh hồn nào đó đang cố chạm đến cậu qua lớp bụi thời gian. Cậu đứng lặng, tay vẫn vuốt lông Mercury, như để neo mình khỏi bị cuốn trôi bởi cảm xúc mãnh liệt đang dâng lên từ bức tranh.

Đỉnh Tháp Thiên Văn chìm trong bóng tối đặc quánh, chỉ có ánh trăng xanh bạc len lỏi qua những khe đá hẹp, trải thành những dải sáng nhợt nhạt, mỏng manh như mạng nhện giăng trên sàn đá lạnh. Gió rít khe khẽ, mang theo tiếng thì thầm xa xôi, như tiếng gọi từ những linh hồn đã ngủ quên hàng thế kỷ, vừa mơ hồ vừa ám ảnh, như thể Tháp đang kể lại những câu chuyện đã bị thời gian c·hôn v·ùi. Không khí lạnh buốt, nặng mùi ẩm mốc xen lẫn một hương thơm nhè nhẹ của hoa tử đinh hương – ngọt ngào, ma mị, gợi lên những kỷ niệm xa xưa, như một lời thì thầm từ trái tim đã tan vỡ. Ánh trăng, như đôi mắt lạnh lẽo của một thực thể vô hình, chiếu xuống, làm nổi bật những bóng đen uốn lượn, như đang sống và thở trong bóng tối. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lời hứa bị lãng quên… Nó liên quan đến Tháp, đến giai điệu. Nhưng là ai? Và tại sao tụi mình ở đây?”

Tất cả bỗng im bặt. Giai điệu ngừng, ký tự Enochian mờ dần, và bức tranh trở lại tĩnh lặng, chỉ còn ánh sao lấp lánh yếu ớt, như những giọt lệ chưa khô. Luồng hơi lạnh tan biến, để lại không khí nặng nề, phảng phất hương hoa tử đinh hương, ngọt ngào và ám ảnh. Các nhân vật nhìn nhau, không nói nên lời, cảm giác như vừa chạm vào một nỗi buồn quá lớn, quá cổ xưa để diễn tả thành tiếng. Ánh trăng, như một lời nhắc nhở, chiếu xuống, làm nổi bật những mạng nhện trên bức tranh, như những sợi dây số phận đã bị thời gian cắt đứt.

Bức tranh vẽ hai bóng người không rõ mặt, tay nắm tay dưới một bầu trời đêm đầy sao, mỗi ngôi sao lấp lánh lờ mờ, như những hơi thở yếu ớt, run rẩy, như muốn kể lại một câu chuyện đã bị thời gian c·ướp đi. Ánh sao trên tranh nhấp nháy, như những nhịp tim đang cố gắng đập thêm lần nữa, mang theo nỗi buồn ngọt ngào và đau thương. Mercury vươn mình, đôi mắt tròn xoe ánh lên phản chiếu những ngôi sao nhỏ, như bị mê hoặc. Nó đưa một móng vuốt khẽ chạm vào mép tranh, và trong khoảnh khắc, những ngôi sao nhấp nháy mạnh hơn, như nhận ra một linh hồn đang chạm vào, như thể bức tranh đang thức tỉnh.

Mercury kêu “chít” nhỏ, dụi mũi vào tay Tristan, như đồng tình, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh lo âu, như thể nó biết bí ẩn này chỉ mới bắt đầu hé lộ, và phía trước là một câu chuyện vừa đẹp đẽ, vừa kinh hoàng.

Quanh mép bức tranh, những ký tự cổ xưa – uốn lượn như lửa bạc – hiện lên rồi biến mất, nhấp nháy trong ánh sáng chập chờn như sao băng. Hermione, tiến lại gần, run giọng, tập trung dịch một dòng ký tự Enochian, giọng cô lạc đi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Harry, tim đập nhanh, nghĩ:

“‘Tình yêu bị thất truyền, lời hứa bị lãng quên.’ Nó… nó nói về một lời thề, nhưng tại sao lại ở đây?”

“Yên nào, nhóc. Sự thật luôn ẩn mình trong những nơi bị lãng quên nhất.”

“Tui không muốn biết lời hứa đó là gì. Tui chỉ muốn ra khỏi đây!”

“Tui không chắc đây là ý hay đâu, Harry. Cánh cửa này… nó nhìn như dẫn thẳng xuống địa ngục!”

“Đừng sợ, nhóc. Đây chỉ là tiếng vọng của những lời thề đ·ã c·hết. Nhưng chúng vẫn muốn được nghe.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hermione, dù sợ, vẫn đứng gần bức tranh, mắt lấp lánh, như bị mê hoặc, thì thào:

Tristan, ôm Mercury chặt hơn, nghĩ:

“Nó… nó như một lời hứa bị lãng quên. Tui cảm thấy… như tui biết giai điệu này, nhưng không thể nhớ ra.”

Ngay khi câu dịch thốt ra, căn phòng rùng mình, như thể một sinh thể khổng lồ đang thức giấc từ giấc ngủ ngàn năm. Một luồng hơi lạnh dày đặc trào lên từ nền đá, quấn lấy chân họ như những bàn tay vô hình, lạnh buốt và đầy ám ảnh, như đang cố kéo họ vào một cõi khác. Bức tranh run rẩy, hai bóng người bên trong bỗng trở nên sống động – đôi tay họ nắm chặt hơn, đầu ngẩng lên, ánh mắt vô hình nhìn thẳng ra ngoài tranh, như muốn truyền đạt một điều gì đó mà không thể thốt thành lời. Ánh sao trên tranh sáng rực, như những ngọn lửa nhỏ, nhưng lại mang theo nỗi buồn không thể diễn tả.

Tristan nheo mắt, linh thị của cậu bừng sáng, thấy những dòng ether mỏng, như tơ trời, chảy ra từ bức tranh, chầm chậm bay lượn trong không khí lạnh giá. Ether nhuộm căn phòng thành một màu xanh xám huyễn hoặc, như thể họ đang đứng trong một thế giới khác, nơi thời gian ngừng trôi và ký ức sống lại. Cậu thì thầm: (đọc tại Qidian-VP.com)

Tristan, bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh cửa, đôi mắt mơ màng ánh tím, như thể linh thị của cậu đang xuyên qua lớp sắt gỉ, nhìn thấy những bí mật ẩn sau. Mercury, con niffler nhỏ, rúc vào ngực Tristan, rít lên khe khẽ – không phải vì sợ hãi, mà như một lời cảnh báo ngọt ngào, đôi mắt đen bóng lấp lánh dưới ánh trăng. Tristan vuốt nhẹ lông nó, thì thầm, giọng trầm ấm:

Hermione, đứng gần đó, ánh mắt lấp lánh, thì thào, như bị một sức mạnh vô hình lôi kéo:

“Lời hứa này… nó không chỉ là quá khứ. Nó vẫn sống, và nó muốn tụi mình tìm lại.”

Ron, nhăn mặt, lùi lại một bước, giọng run:

Harry, Ron, Hermione và Tristan đứng giữa căn phòng, đũa phép giơ cao, ánh sáng từ chú Lumos chập chờn, chiếu lên những kính thiên văn cũ kỹ, phủ bụi như những bóng ma lặng lẽ. Không gian im lặng sau khi giai điệu ngừng, nhưng cảm giác bất an vẫn đè nặng, như thể Tháp đang chờ đợi một hành động sai lầm. Harry, mắt quét quanh, chạm tay vào một mảng tường lạnh buốt khác thường, như thể nó hút lấy hơi ấm từ da thịt cậu. Đột nhiên, tảng đá rùng mình, phát ra tiếng rên khe khẽ, để lộ một cánh cửa sắt nhỏ, hoen gỉ và phủ đầy rêu phong, ẩn dưới một lớp bóng tối đậm đặc, như d·ầu l·oang trong không khí.

“Tụi mình không thể bỏ đi. Bức tranh này… nó đang kể một câu chuyện. Tụi mình phải lắng nghe.”

“Có thứ gì đó… đang đợi chúng ta. Tui cảm thấy nó, như một lời mời không thể từ chối.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 70: Lời Hứa Bị Lãng Quên

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Lời Hứa Bị Lãng Quên