Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 71: Khúc Ca Dưới Mưa Sao
Tàn lụi trong đôi mắt người…
“Cô ấy không chỉ là linh hồn. Cô ấy là một lời hứa… và lời hứa đó đã bị thời gian nghiền nát, nhưng vẫn sống, vẫn đau.”
Qua trăm năm mùa xuân đ·ã c·hết,
“Tui không biết cô ấy là ai… nhưng tui không muốn cô ấy buồn nữa. Tui không muốn ai phải đợi mãi như thế.”
*1.*
Tristan, vuốt lông Mercury, ánh mắt trầm tư, nghĩ:
Căn phòng bí mật trong Tháp Thiên Văn chìm trong ánh sáng mờ nhạt, như thể thời gian đã ngừng trôi, để lại một không gian lơ lửng giữa thực tại và giấc mộng. Ánh trăng xanh bạc len qua khe đá, chiếu lên bức tranh cổ, nơi hai bóng người nắm tay dưới bầu trời sao lấp lánh, mỗi ngôi sao như một giọt lệ chưa khô, mang theo nỗi đau của những lời hứa bị lãng quên. Nhóm Harry, Ron, Hermione và Tristan đứng lặng, hơi thở thành khói trong không khí lạnh buốt, vẫn còn bị cuốn vào ký ức ám ảnh từ dòng ký tự Enochian: *Tình yêu bị thất truyền, lời hứa bị lãng quên*. Hương hoa tử đinh hương, ngọt ngào nhưng héo tàn, phảng phất quanh họ, như một lời thì thầm từ những trái tim đã vỡ tan từ thế kỷ trước, gợi lên nỗi buồn sâu thẳm, như thể căn phòng đang khóc.
Mercury kêu “chít” nhỏ, dụi mũi vào tay Tristan, như đồng tình, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh lo âu, như thể nó cảm nhận được rằng câu chuyện này chưa kết thúc, và những vì sao kia vẫn đang rơi, mang theo một bí mật chưa được hé lộ, một nỗi buồn sâu hơn cả bóng tối của Tháp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan, ôm Mercury chặt hơn, ánh mắt mơ màng ánh tím, như thể linh thị của cậu đang nhìn xuyên qua lớp sương của linh hồn, thấy những mảnh ký ức vỡ vụn, như những mảnh gương phản chiếu nỗi đau. Cậu thì thầm, giọng trầm, nhưng mang theo một nỗi buồn không tên:
Người có hay, lệ tan trong mưa sao?
“‘Yêu mà không cần lời đáp. Nhớ nhung vượt khỏi thời gian.’ Nó… nó nói về một tình yêu không bao giờ cần được đáp lại, nhưng vẫn cháy, dù chỉ trong lặng lẽ.”
Hermione, tay run, tiến gần bức tranh, mắt lấp lánh nước, như bị cuốn vào nỗi buồn của linh hồn. Cô cúi xuống, dịch thêm một dòng ký tự Enochian quanh mép tranh, giọng lạc đi, gần như thì thào:
Yêu thương này, ta không đòi hỏi,
*Kết:*
Người có hay, lệ tan trong mưa sao?
Gửi về nơi người chẳng bao giờ tới.
Người có nghe, giấc mơ tàn phai,
“Tình yêu đâu cần phải được thấy… để tồn tại? Nó sống trong những giọt lệ, trong những vì sao, trong những giấc mơ không bao giờ chạm tới…”
Mỗi từ cô thốt ra như một nhát dao, cắt sâu hơn vào nỗi đau mà cả nhóm đang chia sẻ. Ron, đứng lặng, không buông một lời bông đùa nào, điều hiếm thấy ở cậu. Trong mắt cậu, lần đầu tiên, ánh lên sự thương xót thuần khiết, như thể câu chuyện của linh hồn đã chạm vào một góc sâu kín trong tâm hồn cậu, nơi cậu chưa từng để ai thấy. Cậu nghĩ:
Và rồi ta… cũng hóa thành sao,
Chương 71: Khúc Ca Dưới Mưa Sao
Bàn chân lặng lẽ qua những nỗi nhớ khô,
*(Giọng nàng dịu như gió, buốt như tuyết tan)*
“Tôi… đã từng chờ đợi. Dưới ngọn tháp này… qua những mùa đông trắng, những mùa xuân héo tàn, những mùa hạ cháy bỏng và những mùa thu rơi rụng. Tôi đã gửi những vì sao thay lời nhắn, từng ngôi sao là một lời yêu, một lời hứa… nhưng người ấy chưa bao giờ quay lại.”
Bàn tay chới với dưới vòm trời cũ,
Ron, giọng khàn, lẩm bẩm, như nói với chính mình:
Trôi mãi nơi ngọn tháp lạnh màu,
Chỉ nguyện làm ánh sáng,
Mỗi câu hát như một nhát cắt, sâu và chậm, vào trái tim cả nhóm. Giai điệu quấn lấy họ, như một vòng tay lạnh lẽo nhưng dịu dàng, kéo họ vào nỗi đau của thiếu nữ, nơi mỗi ngôi sao là một lời yêu không được đáp lại, mỗi mùa trôi qua là một v·ết t·hương mới. Harry cảm thấy mắt mình cay, như thể cậu đang khóc cho cả cô ấy và chính mình. Hermione, tay ôm ngực, như muốn giữ lấy cảm xúc đang trào dâng, nước mắt lăn dài trên má, nhưng cô không lau đi, như thể muốn giữ lấy nỗi buồn ấy. Ron, mắt đỏ hoe, nắm đũa chặt đến trắng khớp, như thể cậu muốn làm gì đó, bất cứ điều gì, để xoa dịu nỗi đau của linh hồn. Tristan, đứng lặng, cảm nhận một nhịp tim yếu ớt đập chung với mình, như thể linh hồn đang chia sẻ nỗi nhớ của nàng qua bài hát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mãi trong lặng câm, chẳng một lời phân trần.
*Điệp khúc (nhắc lại):*
“Yên nào, nhóc. Cô ấy… cô ấy mang theo cả một thế kỷ đau thương.”
Ngàn lời yêu ta không dám gọi,
Một mùi hương thoảng nhẹ dâng lên, như hoa tử đinh hương héo tàn, khô khốc, như được bảo quản trong những trang sách cổ bị lãng quên. Hương thơm ấy quấn lấy họ, gợi lên những nỗi nhớ không tên, như thể mỗi người đang sống lại một mất mát mà họ chưa từng biết. Harry, Ron, Hermione và Tristan đồng loạt cảm thấy một cơn đau thắt mềm mại trong ngực, không phải của họ, mà như cảm xúc của linh hồn kia đang thấm vào máu thịt, len lỏi qua từng nhịp tim, như một cơn sóng lạnh buốt nhưng dịu dàng. Đó là cảm giác yêu thương tuyệt đối nhưng bất lực, nhớ nhung một người không thể chạm tới, như thể trái tim họ đang vỡ ra, khóc thay cho một tình yêu đ·ã c·hết từ lâu, nhưng vẫn sống trong ánh sao và bóng tối.
Thiếu nữ linh hồn nhẹ nhàng cười, một tiếng cười mỏng manh như giọt sương rơi trên cánh hoa c·hết, vừa đẹp đẽ vừa tan vỡ, như thể nàng đang cố che giấu nỗi đau bằng một nụ cười không trọn vẹn. Nàng cất giọng hát, một bài ca cổ bằng ngôn ngữ xa lạ, nhưng cảm xúc dâng lên cuộn trào, như một cơn sóng cuốn họ vào lòng đại dương ký ức. Giai điệu chậm rãi, như những giọt mưa bụi sao rơi không dứt, mỗi nốt nhạc mang theo nỗi buồn ngọt ngào và tuyệt vọng, như một lời thì thầm từ cõi c·hết. Lời bài hát kể về một tình yêu thầm lặng, về một thiếu nữ yêu một người từ xa, chờ đợi dưới ánh sao mùa này qua mùa khác, thắp lên mỗi ngôi sao như một lời nhắn, nhưng người ấy không bao giờ quay về.
Khi bài hát chấm dứt, giọng nàng nhỏ dần, như ánh sao tan vào bóng tối. Thiếu nữ thì thầm, giọng chỉ như tiếng gió, nhưng mỗi từ như khắc vào không gian:
“Cô ấy hóa thành sao, nhưng nỗi nhớ vẫn ở lại. Lời hứa đó… tụi mình phải tìm cách để nó được hoàn thành, dù chỉ là để cô ấy được yên.”
“Tình yêu của cô ấy… nó mạnh hơn thời gian, mạnh hơn cả c·ái c·hết. Nhưng nó cũng buồn hơn bất cứ điều gì tui từng biết.”
Chỉ nguyện làm ánh sáng,
Khi Harry tiến lại gần bức tranh, ánh sáng trong căn phòng dịu đi, chuyển thành màu trắng sữa, mềm mại như sương mù buổi sớm, nhưng mang theo một nỗi u uất không thể diễn tả. Các vì sao trên tranh nở rộ, hóa thành những quầng sáng lặng lẽ bay lên, như những cánh hoa sao rụng rơi, lấp lánh trong không khí, mỗi đốm sáng như một mảnh ký ức tan vỡ, trôi nổi trong không gian như những linh hồn lạc lối. Một hình bóng mờ nhạt nhẹ nhàng tách ra khỏi tranh, như thể được dệt từ ánh trăng và nỗi nhớ. Đó là một thiếu nữ, khoác áo choàng mỏng như sương, tóc dài đen ánh bạc bay lượn trong làn gió không tồn tại, mỗi sợi tóc như một sợi chỉ bạc, nối liền quá khứ và hiện tại. Khuôn mặt cô chìm trong hào quang trắng lấp lánh, không thể nhìn rõ, chỉ thấy ánh mắt thấp thoáng một nỗi buồn vô tận, như một hồ nước sâu thẳm, nơi mọi hy vọng đã chìm nghỉ, mỗi ánh nhìn như một nhát dao vô hình, cắt vào trái tim những kẻ chứng kiến.
Một lời hẹn… không ai quay đầu…
Từng vì sao là lời không nói,
Nhóm học sinh đứng lặng rất lâu, không ai nói gì. Mỗi người mang theo một v·ết t·hương mơ hồ trong trái tim – cảm giác yêu thương một người mà chưa bao giờ có cơ hội nói ra, như một lời thì thầm giữa cơn mưa bụi sao. Harry, mắt lấp lánh nước, nghĩ:
Giọng nàng run rẩy, mỗi từ như một giọt lệ rơi, chậm rãi nhưng nặng nề, kéo cả nhóm vào một miền ký ức xa xôi, nơi nỗi đau và tình yêu hòa quyện, như một bài ca không bao giờ kết thúc. Mỗi câu nói của nàng như một nhát chạm khắc lên không gian, làm căn phòng rung lên khe khẽ, như thể Tháp cũng đang khóc cùng nàng. Harry cảm nhận một sự đồng cảm mãnh liệt, như thể nỗi chờ đợi cha mẹ quay về, nỗi tiếc nuối vô hình mà cậu luôn chôn sâu, đang trỗi dậy, rã tan trong ánh mắt buồn bã của linh hồn. Cậu nghĩ:
“Sao tui cảm thấy… như tui hiểu cô ấy? Như tui cũng từng đợi ai đó, từng hy vọng, nhưng chỉ nhận được bóng tối?”
Trong im lặng đổ nát, thiếu nữ linh hồn cất giọng, thì thầm vỡ vụn, như tiếng nước nhỏ qua những vết nứt của một quả tim đóng băng:
Người có nghe, giấc mơ tàn phai,
*2.*
Trong đêm vỡ tiếng sao rơi, (đọc tại Qidian-VP.com)
Một cơn mưa bụi sao nhẹ nhàng rơi xuống căn phòng, những mảnh ánh sáng nhỏ như tro tàn lấp lánh, rơi qua các nhân vật, qua cả Mercury đang nép vào Tristan. Mỗi đốm sáng mang theo một chút ấm áp, nhưng cũng đẫm nước mắt, như những giọt lệ của một tình yêu không bao giờ được đáp lại, như những mảnh vỡ của một trái tim đã tan từ lâu. Ánh mắt của linh hồn thiếu nữ cuối cùng hướng về Harry, như gửi gắm nỗi nhớ khôn nguôi, một ánh nhìn vừa dịu dàng vừa tan vỡ, như thể nàng đang nhờ cậu giữ lấy câu chuyện của mình. Rồi nàng từ từ tan biến, hóa thành những đốm sáng lặng lẽ, bay lên trần tháp, hòa vào bầu trời đêm, như những vì sao mãi trôi trong vô tận, mang theo nỗi buồn không bao giờ nguôi.
Qua ngàn đông, lá úa dưới chân,
Ta ngồi đếm những mùa trôi,
Tàn lụi trong đôi mắt người…
Sợ vỡ tan cả ánh sao mơ hồ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mercury, nép sát vào ngực Tristan, đôi tai cụp xuống, kêu “chít” nhỏ, run rẩy, như bị cuốn vào làn ký ức kỳ lạ. Đôi mắt đen bóng của nó phản chiếu ánh sao, nhưng không còn lấp lánh tò mò, mà đượm một nỗi buồn mơ hồ, như thể nó cũng cảm nhận được trọng lượng của những năm tháng chờ đợi vô vọng. Tristan vuốt lông Mercury, thì thầm, giọng trầm nhưng run nhẹ:
“Cô ấy… cô ấy giống tui, luôn đợi một điều không bao giờ đến. Nhưng cô ấy vẫn yêu, dù biết sẽ chẳng có ai đáp lại. Tui… tui muốn cô ấy được yên nghỉ.”
“Tui không biết tại sao… nhưng tui muốn làm gì đó cho cô ấy. Tui không muốn cô ấy đợi mãi, không muốn cô ấy hóa thành sao mà không ai thấy.”
Một tình yêu… không ai hay biết,
Một lần hứa… một lần ta đợi, (đọc tại Qidian-VP.com)
*3.*
Yêu thương này, ta không đòi hỏi,
**Khúc Ca Dưới Mưa Sao**
Hermione, nước mắt vẫn rơi, thì thào, giọng nghẹn ngào:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.