Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 72: Ánh Sao Tàn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Ánh Sao Tàn


Harry đặt tay lên ngực, cảm thấy một khoảng trống mơ hồ, như thể một phần linh hồn cậu vừa rơi đi cùng ánh sáng ấy. Cậu nghĩ:

“Cô… cô vẫn còn chờ sao?”

Linh hồn bắt đầu tan chảy, hóa thành hàng ngàn hạt sáng, bay lơ lửng như một cơn mưa sao buồn giữa không gian đóng băng. Những hạt sáng ấy lấp lánh, như những mảnh vỡ của một trái tim đã yêu đến tận cùng, rơi qua các nhân vật, qua cả Mercury đang nép vào ngực Tristan. Harry nhìn theo, thấy ánh mắt của linh hồn, tràn đầy yêu thương nhưng sâu thẳm một nỗi cô độc kéo dài hàng thế kỷ, như một đại dương không bờ, nơi mọi hy vọng đã chìm nghỉ. Ánh mắt ấy chạm vào cậu, như một lời thì thầm không lời, khiến cậu cảm thấy một phần linh hồn mình đang tan ra, hòa vào cơn mưa sao. Cậu nghĩ:

Căn phòng trở lại tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió rít qua những khe đá, mang theo hương tử đinh hương héo tàn, như một lời nhắc nhở rằng tình yêu, dù bị lãng quên, vẫn có thể để lại những v·ết t·hương đẹp đẽ trong lòng người. Bức tranh giờ đây trống rỗng, không còn ngôi sao nào, chỉ còn những ký tự Enochian mờ nhạt, như những lời thì thầm cuối cùng của một giấc mộng. Nhóm học sinh đứng đó, mang theo một nỗi buồn sâu sắc, nhưng cũng là một lời hứa ngầm: họ sẽ không để câu chuyện này tan biến, như những vì sao đã rơi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Căn phòng bí mật trong Tháp Thiên Văn chìm trong tĩnh lặng, như thể thời gian đã ngừng trôi, để lại một không gian lơ lửng giữa thực tại và cõi mộng. Ánh trăng xanh bạc, yếu ớt len qua khe đá, chiếu lên bức tranh cổ, nơi những vì sao giờ đây chỉ còn lấp lánh yếu ớt, như những ngọn nến sắp tắt. Hương hoa tử đinh hương héo tàn vẫn phảng phất, nhưng giờ đây mang theo một nỗi buồn sâu thẳm hơn, như thể không khí đang ôm lấy những mảnh vỡ của một trái tim đã tan từ lâu. Nhóm Harry, Ron, Hermione và Tristan đứng lặng, hơi thở thành khói trong không khí lạnh buốt, vẫn còn bị cuốn vào nỗi đau của thiếu nữ linh hồn, người đã hóa thành sao sau bài ca đầy lệ. Mưa bụi sao vừa rơi giờ đã ngừng, nhưng cảm giác mất mát vẫn đè nặng, như một v·ết t·hương vô hình trong lòng mỗi người.

Chương 72: Ánh Sao Tàn

Mỗi từ như một nhát khắc lên không gian, chậm rãi nhưng nặng nề, mang theo cả một thế kỷ đau thương và giải thoát. Ngôi sao cuối cùng trên bức tranh rụng xuống, lấp lánh yếu ớt, xuyên qua hình bóng mờ nhạt của linh hồn, như một giọt lệ cuối cùng rơi vào cõi hư vô. Ánh sáng từ ngôi sao ấy chiếu lên khuôn mặt nàng, dù vẫn chìm trong hào quang, nhưng giờ đây dường như dịu dàng hơn, như thể nàng đã tìm thấy bình yên sau hàng thế kỷ chờ đợi vô vọng.

Nước mắt cô rơi, lấp lánh dưới ánh trăng, như những giọt sao cuối cùng, mang theo nỗi buồn và sự kính trọng dành cho một tình yêu bất diệt. Tristan, đứng lặng phía sau, ôm Mercury chặt hơn, ánh mắt trầm tư, như thể cậu đang cố ghi nhớ từng khoảnh khắc của câu chuyện này. Mercury, chú niffler nhỏ, ngước lên bầu trời, đôi mắt đen bóng lấp lánh, như tiếc nuối một điều mà nó không hiểu nhưng vẫn cảm nhận được. Nó kêu “chít” nhỏ, dụi mũi vào tay Tristan, như muốn an ủi, nhưng ánh mắt vẫn đượm buồn, như thể nó cũng đang khóc cho một tình yêu đã tan biến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Linh hồn lặng thinh rất lâu, như thể cả thế giới đang giữ hơi thở. Ánh sáng xung quanh bức tranh mờ dần, từng ngôi sao trên tranh bắt đầu vỡ vụn, tan thành bụi sao rơi nhẹ trong không khí, lấp lánh như những giọt lệ cuối cùng của một giấc mộng. Mỗi hạt bụi như một mảnh ký ức, trôi nổi trong không gian, đẹp đến mức không thật, nhưng cũng mong manh đến mức khiến trái tim nhói đau. Cảm giác như tận cùng một giấc mộng đang tan biến, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy. Harry, đứng gần bức tranh, cảm thấy tim mình thắt lại, như thể cậu đang chứng kiến sự kết thúc của một điều gì đó lớn lao hơn cả chính cậu. Ron, mắt đỏ hoe, siết chặt đũa, như muốn giữ lấy một thứ gì đó đang trôi qua mãi mãi. Tristan, ôm Mercury, ánh mắt mơ màng ánh tím, như thể linh thị của cậu đang cố nắm bắt những mảnh vỡ cuối cùng của linh hồn.

“Tui không muốn ai phải như cô ấy… không bao giờ.”

“Không thể nào… một tình yêu như thế… đẹp như thế… mà không ai nhớ. Nó không công bằng!”

“Tình yêu… có thật, dù chẳng ai nhớ. Cô ấy đã chứng minh điều đó, dù phải trả giá bằng cả một thế kỷ.”

Linh hồn nở một nụ cười thoáng qua, yếu ớt nhưng dịu dàng, như ánh sáng run rẩy của một ngọn nến trước khi tắt. Giọng nàng vang lên lần cuối, mềm mại nhưng đầy sức mạnh, như một lời tạm biệt không thể quên: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nước mắt cô rơi, lấp lánh dưới ánh trăng, như những giọt sao nhỏ hòa vào cơn mưa bụi. Cô đưa tay chạm vào bức tranh, nhưng chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo của đá và bụi, như thể linh hồn đã mang theo tất cả hơi ấm của tình yêu ấy đi xa.

Hermione, gần như khuỵu xuống, ôm ngực, vừa nức nở vừa thì thào, giọng lạc đi trong nước mắt:

“Cô ấy… cô ấy đã yêu, dù không ai nhớ. Tui không muốn cô ấy bị lãng quên thêm lần nữa.”

Câu hỏi vang lên, nhỏ nhưng sắc, như một m·ũi d·ao vô tình cắt qua không gian tĩnh lặng, làm căn phòng rung lên khe khẽ, như thể Tháp cũng đang chờ câu trả lời. Ánh mắt Hermione, đầy hy vọng và đau đớn, hướng về nơi thiếu nữ linh hồn vừa đứng, nơi giờ chỉ còn bức tranh mờ nhạt và những ký tự Enochian lấp lóe như ánh sao sắp tắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không. Tôi không còn đợi nữa. Tôi đã yêu… đủ lâu… cho cả hai chúng tôi.”

“Nếu có ai hỏi, hãy nói với họ… rằng tôi đã yêu, ngay cả khi bị lãng quên.”

“Tui… tui không chịu được. Sao cô ấy phải chịu đựng lâu như thế? Sao không ai đến với cô ấy?”

Giọng nói mỏng nhẹ của thiếu nữ linh hồn vang lên, như gió lướt trên cánh hoa đã tàn, dịu dàng nhưng đẫm một nỗi buồn không thể xoa dịu:

Hermione, mắt lấp lánh nước, bước lên phía trước, đôi tay run rẩy như muốn chạm vào bóng hình đã tan biến. Giọng cô nghẹn ngào, như không tin vào điều mình vừa chứng kiến, như một lời cầu nguyện bật ra từ sâu thẳm trái tim:

Trên bầu trời Hogwarts, đúng lúc ấy, một chùm sao băng rất nhỏ nhưng rực rỡ xẹt qua, lấp lánh như những viên ngọc trong bóng đêm, như lời tạ từ của một linh hồn cuối cùng. Những vệt sáng ấy nhỏ bé, nhưng mang theo một vẻ đẹp đau lòng, như thể vũ trụ đang thừa nhận tình yêu của nàng, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Harry, Ron, Hermione và Tristan ngước lên, nhìn những vệt sao băng tan biến, cảm giác như một phần trái tim họ cũng đã bay theo, hòa vào bầu trời đêm.

Ron, đứng lặng, nước mắt lăn dài trên má mà cậu không hay, nắm tay siết chặt đến trắng khớp, như cố giữ lấy một điều gì đó không thể giữ. Cậu lẩm bẩm, giọng khàn, như nói với chính mình:

Rồi nàng vỡ tan, hóa thành những cánh hoa ánh sáng, mỏng manh và lấp lánh, bay ngược lên bầu trời đêm qua mái vòm vỡ của Tháp Thiên Văn. Mỗi cánh hoa như một mảnh ký ức, một mảnh tình yêu, trôi vào bóng tối, như thể nàng đang hòa mình vào vũ trụ, nơi những vì sao sẽ mãi kể câu chuyện của nàng, dù không ai nghe thấy. Căn phòng rung lên khe khẽ, như thể Tháp đang thở dài, tiễn biệt một linh hồn đã chờ đợi quá lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ron lặng lẽ quay đi, che giấu đôi mắt đỏ hoe, vai cậu run nhẹ, như thể cậu đang cố kìm nén những cảm xúc chưa từng biết đến trước đây. Cậu lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:

“Tui sẽ nhớ cô ấy. Tui hứa. Dù chỉ là một câu chuyện, tui sẽ không để nó bị lãng quên.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Ánh Sao Tàn