Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Dưới Ánh Sao Vẫn Rơi
Sau sự kiện tại Tháp Thiên Văn, Hogwarts dường như khoác lên mình một lớp sương mù ký ức, mỏng manh nhưng ám ảnh, phủ khắp những hành lang đá lạnh lẽo. Nhóm Harry, Ron, Hermione và Tristan mang trong lòng một nỗi buồn sâu sắc, như thể họ đã chạm vào một góc tối của thế giới, nơi những câu chuyện tình bị lãng quên vẫn ngân vang qua thời gian. Những đêm Valentine tiếp theo, không ai ngoài họ nghe thấy khúc nhạc ma mị, dịu dàng như tiếng khóc của thiếu nữ linh hồn, vang vọng trong tĩnh lặng của lâu đài. Nhưng ở những góc khuất, những học sinh mang tình cảm thầm kín – những trái tim yêu mà không dám nói – cảm nhận được giai điệu ấy, không phải bằng tai, mà bằng trái tim. Nó len lỏi vào tâm hồn họ, như một cơn gió lạnh buốt, mang theo nỗi nhớ không tên và sự mất mát của những lời yêu chưa từng thốt ra. Khúc nhạc ấy không chỉ là âm thanh, mà là một lời nhắc nhở đau đớn về tình yêu không được đáp lại, khiến họ chìm đắm trong một nỗi buồn đẹp đẽ nhưng tan vỡ, như những vì sao rơi lặng lẽ trong bóng tối.
Harry bước đi trong hành lang, ánh trăng bạc chiếu qua những ô cửa sổ cao, làm bóng cậu in dài trên sàn đá. Sự kiện tại Tháp Thiên Văn đã để lại một vết sẹo vô hình trong trái tim cậu, sâu sắc và không thể xóa nhòa. Câu chuyện của thiếu nữ linh hồn – tình yêu bất diệt nhưng bị thời gian c·hôn v·ùi – khiến cậu nhận ra rằng không phải mọi mất mát đều có thể hiểu bằng lý trí. Nó như một lời thì thầm từ quá khứ, nhắc nhở cậu về những điều quý giá trong hiện tại. Harry nghĩ về Ron, Hermione, và cả Tristan, những người đã đứng bên cậu qua bao hiểm nguy. Dưới bóng đen của mối đe dọa từ Sirius Black, khi mỗi ngày đều mang theo nỗi sợ hãi mơ hồ, cậu nhận ra tình bạn là ánh sáng duy nhất không thể bị dập tắt. Nó là gia đình mà cậu chọn, là sợi dây bền chặt hơn bất kỳ ma thuật nào. Cậu dừng lại, đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim mình, và thì thầm:
“Tui không muốn mất họ. Không bao giờ. Họ là tất cả những gì tui có.”
Cậu nhớ lại ánh mắt của linh hồn, tràn đầy yêu thương nhưng cô độc, và tự hứa sẽ trân trọng từng khoảnh khắc bên những người cậu yêu quý, dù tương lai có bất định đến đâu. Tình bạn của họ, dù giản đơn, là thứ mạnh mẽ hơn cả nỗi sợ, hơn cả c·ái c·hết, và Harry cảm thấy một sự biết ơn sâu sắc, như một ngọn lửa nhỏ cháy trong lồng ngực.
Trong khi đó, Ron và Hermione, sau những tháng ngày căng thẳng vì những hiểu lầm nhỏ nhặt – từ chuyện con chuột Scabbers đến cây chổi Tia Chớp – cuối cùng tìm được cách làm lành. Một buổi tối, họ ngồi bên lò sưởi trong phòng sinh hoạt chung Gryffindor, ánh lửa vàng cam nhảy múa, chiếu lên khuôn mặt họ, làm nổi bật những đường nét dịu dàng hiếm thấy. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách của củi cháy và hơi thở nhẹ nhàng của họ. Ron, thường ồn ào và bông đùa, giờ ngồi im, ánh mắt đượm một nỗi trầm tư. Hermione, tay ôm một cuốn sách nhưng không đọc, nhìn cậu, và trong khoảnh khắc ấy, một sự yên bình chưa từng có lan tỏa. Ron phá vỡ im lặng, giọng khàn, như thể những lời ấy phải đấu tranh để thoát ra:
“Tui… tui xin lỗi, Hermione. Vì đã cáu chuyện Scabbers, và cả chuyện Tia Chớp. Tui ngu ngốc thật. Tụi mình không nên cãi nhau vì mấy thứ đó.”
Hermione mỉm cười, mắt lấp lánh nước, không phải vì giận, mà vì một sự thấu hiểu sâu sắc.
“Không sao, Ron. Tui cũng xin lỗi. Tui chỉ lo cho cậu, và… tui không muốn mất cậu vì những chuyện ngớ ngẩn.”
Họ nhìn nhau, không cần thêm lời. Vai họ kề sát, và trong ánh lửa, họ cảm nhận được một sợi dây vô hình, bền chặt hơn mọi tranh cãi. Tình bạn của họ, từng bị che mờ bởi những hiểu lầm trẻ con, giờ đây sáng rõ như ngọn lửa trước mặt. Họ nhận ra rằng một con chuột hay một cây chổi không thể so sánh với những người họ yêu thương. Hermione nghĩ:
“Tụi mình đã vượt qua bao nhiêu chuyện. Mình sẽ không để những thứ nhỏ nhặt phá hủy điều này.”
Ron, dù không nói ra, cảm thấy một sự nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng vô hình đã được trút bỏ. Họ ngồi đó, lặng lẽ, nhưng sự hiện diện của nhau là đủ để xoa dịu mọi v·ết t·hương.
Tristan, trong một đêm lạnh giá, đứng một mình dưới sân lâu đài, ngước lên bầu trời sao lấp lánh. Gió đêm thổi qua, làm áo choàng anh bay nhẹ, nhưng ánh mắt anh không dao động, sâu thẳm như một hồ nước phản chiếu cả vũ trụ. Linh thị của anh khẽ bừng sáng, đôi mắt ánh tím lấp lóe, như đang bắt lấy những mảnh ký ức vô hình trôi nổi trong không gian. Anh cảm nhận được một mối liên kết kỳ lạ giữa sự kiện tại Tháp Thiên Văn và những bí ẩn cổ xưa của Hogwarts. Linh hồn thiếu nữ, bài ca dưới mưa sao, không chỉ là một câu chuyện tình người thường. Nó như một v·ết t·hương ma thuật, thấm sâu vào nền móng của lâu đài, nơi thời gian và ký ức đan xen, tạo nên một thế giới song song mà chỉ những ai n·hạy c·ảm với ma thuật mới có thể chạm tới. Tristan vuốt lông Mercury, chú niffler nhỏ đang rúc vào chân anh, và thì thầm:
“Hogwarts không chỉ là đá và gạch. Nó sống, nó thở, và nó giữ những câu chuyện mà ngay cả thời gian cũng không thể xóa nhòa.”
Mercury ngước lên, đôi mắt đen bóng phản chiếu những vì sao, như thể nó cũng cảm nhận được nỗi buồn mơ hồ từ bầu trời. Tristan mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt anh đượm một nỗi trầm tư, như thể anh biết rằng linh hồn ấy chỉ là một mảnh ghép trong bức tranh lớn hơn. Anh nghĩ về những tầng thực tại sâu hơn của Hogwarts, nơi nỗi buồn của thiếu nữ được lưu giữ như một lời nguyền dịu dàng, một v·ết t·hương không bao giờ lành. Anh cảm nhận được sự hiện diện của những câu chuyện khác, những bí mật cổ xưa ẩn trong những bức tường, những bức tranh, và những cơn gió đêm của lâu đài.
Hogwarts, với tất cả vẻ đẹp và bí ẩn, không chỉ là một trường học. Những hành lang uốn lượn, những căn phòng bí mật, những bức tranh thì thầm – tất cả đều là phần của một vũ trụ song song, nơi những câu chuyện chưa kể được bảo tồn. Linh hồn thiếu nữ và tình yêu bị lãng quên là một phần của những bí mật ấy, một sợi chỉ mỏng manh trong tấm thảm ma thuật của lâu đài. Những dấu vết của tình yêu ấy vẫn tồn tại, vô hình nhưng mạnh mẽ, len lỏi vào tâm trí những ai mang trong mình tình cảm sâu sắc chưa được thổ lộ. Ở một góc tối của lâu đài, một học sinh đứng lặng, nghe thấy giai điệu mơ hồ của bài ca dưới mưa sao, cảm thấy trái tim mình nhói đau vì một tình yêu không dám nói. Một nữ sinh năm ba, đứng bên cửa sổ, mắt lấp lánh nước, nghĩ về người cô thầm thích nhưng chưa bao giờ dám tỏ bày. Một nam sinh năm năm, tay siết chặt một lá thư chưa gửi, nghe thấy tiếng hát buồn bã trong tâm trí, như thể linh hồn kia đang an ủi, nhưng cũng nhắc nhở rằng tình yêu, dù đẹp, có thể tan biến như những vì sao.
Nhóm bạn cuối cùng rời Tháp Thiên Văn, bước đi trong hành lang lạnh lẽo, ánh trăng bạc chiếu lên bóng họ, dài và mỏng manh. Sự ngỡ ngàng và cảm xúc vẫn đọng lại, như một bản nhạc không bao giờ dứt, vang vọng trong trái tim mỗi người. Họ không nói gì nhiều, nhưng ánh mắt họ gặp nhau, mang theo một sự thấu hiểu mới mẻ, như thể họ đã cùng nhau chạm vào một bí mật vĩnh cửu của Hogwarts. Harry dừng lại, ngước lên bầu trời qua một ô cửa sổ, nghĩ:
“Tình yêu và mất mát… tụi mình không thể hiểu hết. Nhưng tụi mình có nhau, và điều đó đủ để tiếp tục bước đi.”
Hermione, tay nắm chặt một cuốn sách, như muốn giữ lấy ký ức về linh hồn, thì thào:
“Có lẽ Hogwarts muốn tụi mình nhớ… rằng tình yêu, dù bị lãng quên, vẫn có thể thay đổi mọi thứ. Nó sống trong tụi mình, trong những gì tụi mình trân trọng.”
Ron, lần đầu tiên không bông đùa, gật đầu, giọng trầm:
“Yeah… và tụi mình sẽ không quên cô ấy. Không bao giờ. Cô ấy xứng đáng được nhớ.”
Tristan, đi sau cùng, ngước lên bầu trời lần nữa, ánh mắt lấp lánh như phản chiếu những vì sao. Mercury kêu “chít” nhỏ, dụi mũi vào tay anh, như đồng tình với một lời hứa ngầm. Họ đã mở ra một cánh cửa mới, không chỉ vào những bí mật của Hogwarts, mà còn vào chính trái tim mình. Tình yêu và mất mát, như những vì sao rơi, là phần không thể thiếu của mọi mối quan hệ chân thành. Đôi khi, những cảm xúc sâu thẳm nhất chỉ có thể được cảm nhận bằng trái tim, không phải lý trí, và Hogwarts, với tất cả những bí ẩn của nó, sẽ mãi là nơi lưu giữ những câu chuyện ấy, như một bản nhạc không bao giờ dứt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.