Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 74: Giọt Cà Phê Trong Lặng Im

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74: Giọt Cà Phê Trong Lặng Im


Hogwarts, sau những đêm Valentine huyền ảo tại Tháp Thiên Văn, dần trở lại nhịp sống quen thuộc, như thể thời gian đang cố xóa nhòa ký ức về thiếu nữ linh hồn và bài ca dưới mưa sao. Tiếng chuông đồng hồ vang vọng qua những hành lang đá lạnh, học sinh vội vã chạy qua các lớp học, áo choàng tung bay, tiếng cười đùa hòa lẫn với tiếng lật sách trong thư viện. Ánh nến lung linh trong Đại Sảnh Đường, những bức tranh sống động thì thầm trò chuyện, và mùi bánh mì nướng từ nhà bếp tràn ngập không khí. Nhưng trong lòng Harry, Ron, Hermione và Tristan, một sự thay đổi vô hình vẫn đọng lại, như một giai điệu buồn ngân vang trong tâm hồn, không thể xua tan. Harry, dù cố hòa mình vào dòng chảy thường nhật, cảm thấy một khoảng trống mơ hồ, như thể cậu đã chạm vào một bí mật quá lớn, một mảnh ghép của thế giới mà cậu chưa thể hiểu hết. Trong phòng sinh hoạt chung Gryffindor, cậu thở dài với Ron, giọng pha chút hài hước để che giấu sự mệt mỏi:

Trong khi Harry vật lộn với Quidditch, Tristan, với bản năng nhạy bén của một người luôn nhìn sâu hơn bề mặt, bắt đầu để ý đến Hermione. Một buổi sáng, khi đi ngang qua phòng học Biến Hình, cậu vô tình thấy thời khóa biểu của cô rơi ra từ chồng sách dày cộp. Những dòng chữ chi chít, với hai môn học – Độc Dược ở tầng ba và Tiên Tri ở tầng bảy – trùng nhau trong cùng một khung giờ. Điều này không thể hợp lý nếu tuân theo luật thời gian thông thường. Tristan nhặt thời khóa biểu lên, ngón tay lướt qua nét mực, và ánh mắt ánh tím khẽ lấp lóe, như thể linh thị của cậu đang cố ghép những mảnh ghép vô hình. Cậu nhớ lại khoảnh khắc tại Tháp Thiên Văn, khi Hermione phản ứng với cụm từ “nếp gấp thời gian” nhanh hơn cả cậu, giọng cô thoáng run, như thể cô đã quá quen thuộc với khái niệm ấy. Sự nghi ngờ trong lòng Tristan lớn dần, không phải vì thiếu tin tưởng, mà vì một nỗi lo lắng dịu dàng, như khi thấy một người bạn đang bước trên một con đường nguy hiểm, nơi mỗi bước đi đều có thể dẫn đến vực thẳm. Mercury, chú niffler nhỏ đang nằm lười biếng trên vai cậu, khẽ dựng tai lên, đôi mắt đen bóng lấp lánh, như cảm nhận được những dao động cảm xúc bất thường quanh Hermione. Nó kêu “chít” nhỏ, dụi mũi vào má Tristan, như thúc giục cậu làm gì đó. Tristan vuốt lông nó, thì thầm:

Một buổi chiều sương lạnh phủ kín Hogwarts, khi những đám mây xám treo lơ lửng trên bầu trời, Tristan quyết định đối mặt với Hermione. Trong góc khuất của thư viện, nơi mùi giấy cũ, mực in và sáp nến hòa quyện, cậu âm thầm chuẩn bị một ly cà phê sữa đá pha phin kiểu Việt Nam – một thức uống lạ lẫm giữa không gian đậm chất Anh của lâu đài. Hương cà phê đậm đà, sắc nét, phảng phất vị ngọt dịu của sữa đặc, đọng lại hậu vị lâu dài, như một lời thì thầm bền bỉ, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng. Cậu đặt ly cà phê lên bàn gỗ sẫm màu, ánh mắt vẫn dán vào trang sách, như thể đây chỉ là một hành động ngẫu nhiên. Hermione, vừa bước vào, tay ôm một chồng sách dày đến mức che khuất nửa khuôn mặt, khựng lại khi thấy ly cà phê. Cô đặt sách xuống, nhíu mày, giọng ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ:

Mercury kêu “chít” nhỏ, dụi mũi vào tay cậu, như đồng tình, nhưng ánh mắt nó vẫn lấp lánh một chút lo âu, như thể nó cảm nhận được rằng câu chuyện này chưa kết thúc. Hermione, với bí mật của cô, đang đi trên một con đường đầy rủi ro, và dù Tristan có cố gắng thế nào, cậu chỉ có thể đứng bên, lặng lẽ dõi theo, như một người bạn bất lực trước trái tim đang tự giày vò của cô. Trong ánh trăng bạc, Hogwarts đứng lặng, như một nhân chứng thầm lặng cho những nỗi lo không nói thành lời, những trái tim đang đấu tranh, và những giọt cà phê rơi trong lặng im.

“Chỉ cần tụi mình thắng, Oliver sẽ tha cho. Nhưng… sao tui cứ thấy mệt mỏi thế này?”

“Giống cậu thôi,” cậu đáp gọn, giọng trầm nhưng mang một sự chân thành không thể nhầm lẫn. “Mạnh mẽ, nhưng… dễ vỡ nếu không cẩn thận.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Câu nói như một nhát dao, nhẹ nhàng nhưng sắc bén, cắt qua lớp vỏ bọc mà Hermione đã dựng lên. Cô mở miệng, định phản bác, nhưng chỉ có một tiếng thở dài thoát ra, mỏng manh như sương mù ngoài cửa sổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọt cà phê lan ra, như một giọt lệ lặng lẽ, làm nhòe nét mực, như thể nó đang khóc thay cho những gì Hermione không dám thừa nhận. Cô cắn môi, cảm thấy một cơn đau nhói trong ngực, không phải vì bị phát hiện, mà vì biết rằng Tristan đã nhìn thấy sự thật – và cậu lo cho cô, theo cách dịu dàng nhưng bất lực. Cô nghĩ:

Tristan ngẩng lên, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt tím sâu thẳm, như nhìn thấu tâm hồn cô.

“Tớ tưởng thoát được hồn ma rồi, ai ngờ lại bị hồn sống là Oliver Wood ám suốt ngày.”

Nhưng giọng cô run nhẹ, và Tristan, với linh thị nhạy bén, cảm nhận được sự thật ẩn sau những lời ấy. Cậu không ép, không muốn đẩy cô vào thế bí. Cậu chỉ nhìn cô, ánh mắt tím sâu thẳm, như đang cố nói điều gì đó mà lời không thể diễn tả – rằng cậu thấy cô, thấy sự mệt mỏi, thấy những vết nứt trong tâm hồn cô. Rồi cậu đứng dậy, để lại ly cà phê trên bàn, và rời đi. Mercury, trước khi theo Tristan, quay đầu lại, ánh mắt đầy đồng cảm nhìn Hermione, như muốn thay cậu nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Hermione ngồi xuống, tay chạm vào quai ly, cảm nhận hơi ấm lan qua đầu ngón tay. Nhưng ánh mắt cô lảng tránh, như thể cô sợ rằng nếu nhìn vào mắt Tristan, cậu sẽ thấy hết những bí mật cô đang giấu. Im lặng bao trùm, chỉ có tiếng giấy sột soạt và hơi thở nhẹ nhàng của Mercury, đang nằm cuộn tròn bên cạnh, đôi tai nhỏ khẽ động đậy. Rồi, như một mũi tên bất ngờ, Tristan hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nỗi lo của Tristan không phải là sự tò mò đơn thuần, mà là một sự quan tâm sâu sắc, như cách một người anh lo cho em mình. Cậu nghĩ về Hermione, về những quầng thâm dưới mắt cô, về cách cô luôn vội vã, luôn mang theo một chồng sách nặng trĩu, như thể cô đang cố gắng ôm cả thế giới vào lòng. Cậu cảm nhận được một sự bất an, như một cơn gió lạnh thổi qua tâm trí, và linh thị của cậu thì thầm rằng Hermione đang làm điều gì đó vượt ngoài quy luật tự nhiên, một điều có thể để lại những v·ết t·hương không thể chữa lành.

Ron phá lên cười, mái tóc đỏ rực ánh lửa lò sưởi, nhưng ánh mắt cậu thoáng một chút trầm tư, như thể ký ức về Tháp Thiên Văn vẫn len lỏi trong tâm trí. Đội Quidditch Gryffindor đang tập luyện đến kiệt sức cho trận chung kết với Slytherin, và áp lực từ Oliver Wood – đội trưởng cuồng nhiệt đến mức gần như mất kiểm soát – khiến Harry cảm thấy như mình đang bay trên cây chổi bằng ý chí hơn là sức lực. Những buổi tập kéo dài dưới bầu trời xám xịt, gió lạnh cắt da, và tiếng hét của Oliver vang vọng qua sân: “Potter, nhanh hơn! Slytherin không chờ đâu!” Harry nghiến răng, tay siết chặt cán chổi, mồ hôi chảy dài trên trán, nhưng trong lòng cậu, hình ảnh những vì sao rơi từ bức tranh cổ vẫn thoáng hiện, như một lời nhắc nhở rằng có những thứ quan trọng hơn cả chiến thắng. Cậu nghĩ:

“Nói thật đi, bao lâu rồi cậu chưa ngủ đúng giấc?”

“Tớ không làm gì cả,” cô nói, giọng cứng nhắc, như đang thuyết phục chính mình. “Tớ chỉ… sắp xếp thời gian tốt thôi. Cậu không cần lo.”

“Không ai pha thứ này ở Hogwarts cả. Nó… mạnh quá. Sao cậu có nó?”

Hermione ngồi lại một mình, tay siết quanh ly cà phê, hơi ấm từ nó lan qua đầu ngón tay, nhưng không thể xua tan nỗi lạnh trong lòng cô. Ánh nến trong thư viện nhấp nháy, chiếu lên khuôn mặt cô, nơi những quầng thâm dưới mắt lộ rõ hơn bao giờ hết, như những bóng tối nhỏ bám lấy cô. Cô nhìn xuống cuốn sách trước mặt, một cuốn sách về ma thuật thời gian, và một giọt cà phê nhỏ, vô tình rơi từ ly, thấm vào trang giấy, hòa vào dòng chữ viết tay:

Hermione cứng người, tay siết chặt quai ly, làm giọt cà phê khẽ sóng sánh. Ánh mắt cô lấp lánh một chút hoảng loạn, nhưng cô nhanh chóng che giấu bằng một nụ cười gượng gạo, yếu ớt như ánh nến trước gió. Mercury, như cảm nhận được sự căng thẳng, khẽ cạ đầu vào tay cô, đôi mắt đen bóng ngước lên, lấp lánh như van xin cô đừng giấu nữa. Tristan tiếp tục, giọng thấp nhưng kiên định, như một người bạn đang cố kéo cô ra khỏi bóng tối: (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 74: Giọt Cà Phê Trong Lặng Im

“Tớ không thể ngăn cậu ấy… nhưng ít nhất, tớ muốn cậu ấy biết có người đang nhìn thấy. Có người quan tâm.”

“Mình không thể dừng lại. Không bây giờ. Mình phải hoàn thành … Nhưng… mình không muốn họ lo. Không muốn họ thấy mình như thế này.”

Ngoài cửa thư viện, Tristan đứng lặng trong hành lang, ánh trăng bạc chiếu qua cửa sổ, làm bóng cậu in dài trên sàn đá. Gió lạnh thổi qua, mang theo hương sương mù và một nỗi buồn mơ hồ. Cậu lướt tay trên lông Mercury, cảm nhận hơi ấm nhỏ bé từ chú niffler. Cậu thì thầm, như nói với chính mình:

“Tớ không biết cậu làm thế nào… nhưng nếu cậu đang quay lại thời gian, hãy quay về trước vài giờ để… nghỉ ngơi thêm một chút. Cậu không thể tiếp tục thế này mãi.”

“Time turns, but hearts break in silence.”

“Yên nào, nhóc. Tớ biết cậu ấy đang giấu gì đó. Nhưng… tớ cần chắc chắn.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74: Giọt Cà Phê Trong Lặng Im