Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36: Cứu Người
“Chúng ta nghe công tử!”
Phượng Kinh Tuyết lại gần nắm bàn tay Long Ngạo Thiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cảm tạ tinh thần của chư vị, nhưng với tình hình hiện giờ của hai nhà Long gia, Phượng gia, cho dù có hợp sức cũng không làm nên chuyện gì. Việc này ta sẽ bàn bạc kỹ hơn với phụ thân, rồi mới đưa ra quyết định!”
. . . .
“Thật vậy chăng?” Phượng Lan hỏi.
Cơ Ngọc Long có một tâm nguyện, đó là thống nhất Thiên Thần đại lục dưới sự thống trị của hắn. Gần đây nghe tin thành Vân Khải xảy ra nội bộ chiến, hắn đã phái Trương nguyên soái đi lo liệu việc này, không biết tình hình bây giờ ở đó ra sao?
Đám người nhìn nhau rồi đồng thanh đáp.
Một điều hắn không chú ý là càng lại gần tia sáng, đám dơi phía trên ngày càng ít.
Đang suy nghĩ, một bàn tay đưa lên vuốt ve đầu nàng.
“A... Đây là...!”
Long Ngạo Thiên thấy mà lạnh trong lòng, Phượng gia như vậy, e rằng Long gia không thoát khỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Và nhờ hắn... Con sẽ ngày càng mạnh!”
Long Ngạo Thiên dùng chân khí bảo vệ toàn thân, tránh giòi bọ bò lên cơ thể, hắn dùng đao chém vào xích sắt đang trói buộc tay chân bọn họ.
Chương 36: Cứu Người (đọc tại Qidian-VP.com)
Không chỉ phần thịt mà ngay cả xương cốt cũng đang dần bị luồng ánh sáng này ăn mòn.
“Khặc khặc khặc! Sẽ đến một ngày ngươi sẽ tự nguyện hiến dâng bản thân cho bổn tọa, ngày đó sẽ không xa... Ha ha ha!”
Long Ngạo Thiên đưa cánh tay lên, đám người Phượng gia thấy vậy im lặng.
. . . .
Cơ Ngọc Long khi nghe tới mỹ nhân, trong đầu hắn hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp luôn tươi cười, quan tâm chăm sóc hắn, làm hắn hơi dao động.
“Trước mắt vẫn là án binh bất động, đợi mọi người đều bình phục rồi tính tiếp!”
Cơ Ngọc Long nghe hắn nói, hừ lạnh rồi biến mất.
Từ làn khói phát ra một giọng nói không tưởng được: “Không ngờ ngươi lại là người trời sinh linh cốt ám thuộc tính! Thú vị, thú vị, ha ha ha.”
“Từ giờ ta sẽ trú ngụ bên trong cơ thể ngươi! Khi ngươi muốn, ta có thể trợ giúp ngươi, nhưng với điều kiện, thân xác ngươi sẽ thuộc về ta!”
Lúc này trong Nê Hoàn Cung của Cơ Ngọc Long, đang có một làn khói đen vô cùng quỷ dị bay trong đó, thân hình Cơ Ngọc Long mờ ảo dưới dạng linh hồn đứng đối diện.
Long Ngạo Thiên sau khi đã thu thập được tam nữ, hắn quyết định giải cứu tất cả những người đang b·ị b·ắt giam. (đọc tại Qidian-VP.com)
Làn khói đen này là lúc hắn còn nhỏ, trong một lần vô tình té ngã xuống vách núi, đến lúc mở mắt đã phát hiện mình nằm trong một hang động, phía trên là đám dơi đang dùng hai mắt đỏ như máu nhìn hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chúng ta nguyện nghe theo công tử, dù c·hết cũng không oán!”
Quay lại hiện tại! ! !
“Keng, keng!”
Chúng nó đậu trên v·ết t·hương và dùng chiếc vòi của mình hút lấy bên ngoài v·ết t·hương, khi bay đi, phần kết vảy bị mất một góc do bị chúng ăn mất.
Vù!!!
“Lan nhi! Con không hề vô dụng, chỉ cần từ giờ con chăm chỉ luyện võ công và...” Nói tới đây nàng hơi ấp úng ngại ngùng.
Làn khói hóa thành thân ảnh linh hồn giống như đúc Cơ Ngọc Long, hắn nở một nụ cười tà ác, nhưng chưa kịp vui sướng, từ trong cơ thể hắn, từng tia sáng đen xuyên thủng khắp cơ thể.
Nạp Lan Yên Nhiên thấy Phượng Lan tâm trạng không tốt, nàng biết là chuyện gì, thường nói không ai hiểu con gái bằng mẹ.
“Chỉ cần ngươi chịu đồng ý hòa làm một với ta, tất cả mọi thứ của ta đều sẽ thuộc về nguơi!”
“Ha ha ha! Ta cuối cùng cũng chờ được người tới, bản Ma quyết định sẽ đoạt xá ngươi!”
Làn khói đen bay đến bao bọc cả cơ thể Cơ Ngọc Long vào bên trong, nó theo vị trí thất khiếu mà chui vào cơ thể, đến khi luồng khói đen hoàn toàn biến mất, hai mắt Cơ Ngọc Long hiện lên màu đỏ đầy khát máu.
Làn khói đen tiếp tục mê hoặc hắn: “Chỉ cần ngươi và ta làm một, địa vị, tiền tài, mỹ nhân tất cả đều là của ngươi.”
Thành Vân Khải, Phượng gia! ! !
Xong việc, hắn tiếp tục qua từng phòng khác.
“Ta quyết phải trả mối thù này!”
“Không! Đây không phải, mà là do Triều Đình, đáng lẽ hắn nên an phận làm chủ ở thành Trường An. Cánh tay hắn không khỏi duỗi cũng quá dài, muốn thu thành Vân Khải vào trong tay!”
Phía trong đang có một tên ra sức v·út roi vào trên người của Phượng gia.
Nghe làn khói đen nói chuyện, hắn hừ lạnh “Hừ! Ngươi mơ tưởng.”
Không để kẻ này nói chuyện, Long Ngạo Thiên vung một đao kết thúc sinh mệnh của hắn.
Từ một đại gia tộc gần ngàn người, giờ chỉ còn từng đó, quá thảm rồi.
“Ngươi mau bình tĩnh lại!”
Làn khói đen nhìn biểu hiện của Cơ Ngọc Long, biết hắn đã bị dao động.
Đám người được cứu của Phượng gia được cứu giúp, khi nghe Long Ngạo Thiên nói vậy thì hò hét.
Hắn nhìn làn khói đen nói: “Hừ! Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đánh chủ ý gì, ta sẽ không mắc mưu của ngươi!”
Hai nắm đấm hắn tức giận nắm chặt lại thành quyền, khí tức Thiên Nhân cảnh không khống chế được bộc phát ra xung quanh.
. . . .
Cơ Ngọc Long sẽ không quên được cảnh tượng trước mắt khi đó.
Làn khói đen như giòi trong xương, một đường cắn nuốt cả linh hồn hắn, đến khi hoàn toàn bị thôn phệ hầu như không còn.
Long Ngạo Thiên khi bước vào trong ngục giam, hắn không dừng lại mà một đường lao nhanh, khi đi tới từng căn phòng giam, hắn phá cửa lao vào cứu người.
Phượng Lan được mẫu thân trả lời chắc chắn, khắp khuôn mặt là vẻ hân hoan vui sướng.
Cơ Ngọc Long lòng vẫn còn sợ hãi, tưởng chừng mình đ·ã c·hết không ngờ lại còn sống.
Theo hắn giải cứu từng người một, đến khi hoàn thành, người của Phượng gia bây giờ chỉ vẻn vẹn còn chưa tới ba mươi người.
“Đúng vậy! Nhờ hắn, công lực của mẫu thân từ Nhị Lưu đã tăng lên Nhất Lưu đỉnh phong.”
Trên phần thịt hư thối có từng luồng ánh sáng vàng lóe sáng, theo mỗi lần lóe sáng, phần thịt còn sót lại có một làn khói đen bay lên nhìn rất quỷ dị.
Chưa kịp nói hết, cả cơ thể hắn nổ tung, linh hồn Cơ Ngọc Long tưởng chừng như đã bị thôn phệ nay lại thoát ra khỏi, dù vậy, toàn cơ thể hắn lúc này không chỉ không tiêu tán, mà còn ngưng thực hơn trước do hấp thu một ít khí tức từ làn khói đen.
Không ngờ việc đó còn có thể tăng võ công! Nghĩ tới đây, khắp khuôn mặt nàng ửng đỏ.
Chợt một luồng khói đen từ cái xác bay lên tụ thành một làn khói to lớn, từ đó phát ra một tiếng cười đầy càn rỡ.
“Có lẽ! Đây là số mệnh của hai nhà chúng ta!” Nàng nói với giọng buồn bã.
Long Ngạo Thiên thấy mọi người đã bình tĩnh, hắn nói tiếp.
Toàn thân bộ xương của con thú này là màu đen nhánh và lửa đỏ, nhìn chả khác gì cương thiết đúc thành.
Cơ Ngọc Long nghe làn khói đen nói chuyện trong đầu, hắn không đáp lại mà hai tay chắp sau lưng nhìn về phía bầu trời trong xanh.
Cơ Ngọc Long quá sợ hãi mà chạy vào bên trong, trong quá trình này, hắn bị vấp té không biết bao nhiêu lần, nhưng đều đứng dậy và tiếp tục chạy, đến khi phía trước xuất hiện một tia sáng.
“Hừ!”
Trước mặt hắn là một cái xác khổng lồ của một con sư tử màu đen với kích thước to như ngọn núi nhỏ, xung quanh cơ thể có nhiều nơi đã bị hư thối hiện cả xương, phần thịt còn sót trên bộ xương chưa đến một phần ba, cả cái đầu chỉ còn nguyên vẹn một nửa.
Phượng Lan nhìn hai người đi xa, khắp khuôn mặt là vẻ ủ rũ, nàng nghĩ mình thật vô dụng.
Trong từng căn phòng, đang giam giữ từng người thuộc dòng chính của Phượng gia, khắp người bọn họ toàn là những v·ết t·hương do bị t·ra t·ấn, trầy da, róc thịt,... Quần áo bị dính chặt vào v·ết t·hương do máu khô lại kết vảy, từng con ruồi vo ve bay xung quanh khắp căn phòng tràn đầy mùi huyết và mồ hôi.
Thi thể đ·ã c·hết được vất qua một bên không ai quan tâm, từ miệng v·ết t·hương, từng con giòi bọ bò lúc nhúc, thậm chí chúng còn bò đầy trên sàn nhà.
Long Ngạo Thiên đang điên cuồng, nghe tiếng gọi mới bình tĩnh trở lại, nắm tay hắn thả lỏng ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.