Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Trả Thù

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Trả Thù


Do Long Thiên Hoành thà c·h·ế·t phản kháng không chịu đầu hàng, nên đã bị Trương nguyên soái ra lệnh g·i·ế·t sạch người Long gia.

Cảm nhận người trong lòng mình cơ thể lạnh lẽo, hắn thử truyền chân khí vào thăm dò thì phát hiện phụ thân đã c·h·ế·t từ lâu.

“Yên Nhiên, Kinh Tuyết và Lan nhi, ta bây giờ sẽ đi cứu phụ thân, cả ba nàng bây giờ ở lại Phượng gia. Phượng gia giờ đã an toàn, không ai có thể làm tổn thương được các nàng!”

Lòng nàng đau đớn, lo lắng hắn, Phượng Lan lại gần, cả cơ thể dựa sát vào người Long Ngạo Thiên, nàng muốn dùng cơ thể của mình an ủi lòng nam nhân.

Sáng sớm hôm sau, Long Ngạo Thiên mua một chiếc xe ngựa, hắn ngồi ở vị trí phu xe điều khiển đi đến Phượng gia.

Phượng Lan thân hình hơi run, một bàn tay của nàng đưa lên che miệng của mình, nàng nhìn thiếu niên trước mặt.

Theo sự xuất hiện của hắn, cuộc đồ sát cũng bắt đầu, hắn đi tới đâu, quan binh Triều Đình như rơm rạ c·h·ế·t đến đó.

Trong nhà lao đang diễn ra từng cảnh tượng không khác so với nhà Phượng gia.

“Đây không phải thiếu chủ Long gia sao, vài ngày trước quân Triều Đình khí thế hung hung một đường đến Long gia.”

Phượng Kinh Tuyết cũng hiểu ý, nàng theo sau hắn ra khỏi nơi này.

“Tất cả đây không phải là sự thật! Ta chắc chắn là bị ảo giác thôi!”

Đến lúc bước chân ra khỏi nhà giam, cả cơ thể hắn bị ánh sáng chiếu lên cũng là lúc Âm Dương Đại Đạo trong cơ thể xoay chuyển, làn khói khắp người hắn bị thu vào trong cơ thể.

Long Ngạo Thiên hai mắt mở to, hắn không tin mà truyền chân khí vào kiểm tra lần nữa, kết quả cũng như lần đầu.

Bước đi trong con đường u tối có từng xác c·h·ế·t chung quanh, theo mỗi lần hắn bước đi, luồng khói đen trên người ngày một nhiều, chúng thậm chí lan tỏa khắp đường đi, làm con đường càng trở nên đen tối.

Trong một phòng giam, một người thân hình cao lớn, khắp người là huyết, đang bị trói.

Một lúc lâu, từ trong miệng nàng có tiếng thở dài xuyên qua cánh cửa mà vang vọng ra xa hòa với từng tiếng gió, sóng biển dưới bầu trời đen tối.

“Long ca, huynh... Nói là thật sao?”

Nước mắt từ hai bên mắt Long Ngạo Thiên chảy dài, hắn nhớ lại khoãng thời gian từ khi xuyên qua tới bây giờ. Dù khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng hắn đã xem người này là phụ thân của mình.

Long Ngạo Thiên đưa tay ôm eo nàng, mũi hắn hít hương thơm từ tóc Phượng Lan như muốn vơi bớt cơn đè nén muốn nhấn chìm hắn, nhưng dù cố thế nào cũng không thể bình phục lại.

“...”

Long Ngạo Thiên thờ ơ mặc kệ người xung quanh, hắn điều khiển xe ngựa đi xa. Tiếng bàn tán ngày một nhỏ đến khi biến mất, yên tĩnh chỉ còn tiếng móng ngựa và bánh xe vang lên bên tai.

Người Phượng gia đã được cứu ra hoàn tất, Long Ngạo Thiên cũng không ở lâu, hắn ra hiệu ánh mắt với Kinh Tuyết rồi phi thân chạy ra khỏi nhà lao.

Long Ngạo Thiên một đường lao nhanh đến nơi của Nạp Lan Yên Nhiên và Phượng Lan, đến khi gặp, hắn nói rõ tình hình hiện tại của Phượng gia cho hai nàng nghe.

“Có lẽ cũng là lúc nên rời đi, đến thành Võ Vương!”

Một chiếc thuyền to lớn đang theo làn gió di chuyển không cố định, tiếng nước “rì rào” bên tai, đêm nay mặt biển tĩnh lặng không có giông bão, ánh sáng từ mặt trăng chiếu rọi xuống mặt biển phản xạ ra từng tia sáng linh lung mơ mộng.

Bạch Nguyệt Hoa mới làm vợ người, khóe mắt mị thái phát xạ trong lúc vô ý. Dù mới xa hắn, nhưng trong đầu nàng lúc nào cũng hiện lên một thân ảnh và nụ cười xấu xa của Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên nhìn một phương hướng, mũi chân hắn điểm nhẹ, cả cơ thể bay về vị trí đó.

“...”

“Xuy...!”

Nạp Lan Yên Nhiên sau khi nghe xong không khỏi thổn thức, nàng nhìn xung quanh căn phòng rồi nhìn ra xa khu vực Phượng gia, nàng biết từ hôm nay, Phượng gia chỉ còn trên danh nghĩa.

Bây giờ trước mặt hắn là một gò đất nhô cao và một tấm bia gỗ có khắc ‘phụ thân Long Thiên Hoành mộ’. Long Ngạo Thiên quỳ xuống dập đầu ba cái liên tiếp, hắn cứ quỳ ở đó đờ đẫn nhìn không biết bao lâu, đến khi đứng dậy, hai chân đã tê rần. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tay cụt, chân cụt nằm đầy trên mặt đất, ở đây như diễn ra một cuộc hỗn chiến giữa nhiều người, nhưng thực ra chỉ do một người gây nên.

Hắn không thể chấp nhận được sự thật mà gào rống: “Phụ thân, ngài sẽ không có chuyện gì, ngài không thể bỏ hài nhi.”

Xác Long Thiên Hoành bây giờ có mùi hôi thối bốc lên, khắp cơ thể toàn là vết thương lớn nhỏ, máu đã chảy khô. Dưới chân là một vũng máu bị khô lại dính vào nền nhà và rơm rạ, khắp người hắn toàn là dòi bọ bò khắp người. Trên cánh tay, khuôn mặt, chúng thậm chí bò từ hốc mắt, lỗ mũi.

Tóc tai hắn rối bời, bù xù, cả khuôn mặt bị tóc che mất.

Cửa nhà lao ầm vang phá nát, một thiếu niên trên tay cầm đao, huyết từ trên thân đao chảy đầy xuống mặt đất theo hắn bước đi, người đến là Long Ngạo Thiên.

Hóa ra người này chính là Long Thiên Hoành, sau cuộc chiến bị phế võ công và bắt giam vô đây. Bọn thuộc hạ Trương Kiên được hắn ra lệnh hành hạ Long Thiên Hoành đến c·h·ế·t.

Hắn không khỏi chau mày, với tình hình hiện tại. Thành Vân Khải không thể tiếp tục ở lại, quân Triều Đình có thể lại đến bất cứ lúc nào.

Long Ngạo Thiên lắc đầu, hắn không tin mà tiếp tục tự làm tổn thương mình, từng tiếng “chát” vang lên khắp căn phòng.

Đi ngang, dân chúng bên đường chỉ trỏ xì xào bàn luận to nhỏ.

“Bọn ta nghe ngươi!”

Long Ngạo Thiên không nói chỉ gật đầu, hắn nói tiếp: “Kể cả...Phụ thân của ta cũng không qua khỏi!”

Giây phút này, hai mắt Long Ngạo Thiên hờ hững, khắp khuôn mặt là vẻ lạnh lùng. Hắn không còn hay mỉm cười như mọi khi, tóc không bị trói buộc mà xõa ngang lưng.

Long Ngạo Thiên khi tới Long gia, hắn không âm thầm vào mà nghênh ngang đi từ vị trí cổng chính.

Trên biển! ! !

Long Ngạo Thiên nhìn khắp nơi lầu các rách nát, xác người khắp mọi nơi, mùi huyết trùng thiên. Phía trên bầu trời từng con quạ bay lượn trên không trung, thậm chí có xác c·h·ế·t để lâu đang bị chúng nó mổ xác, có một con quạ gắp từ hốc mắt ra một con mắt ngậm trong miệng mà bay đi mất.

Hai cánh tay làn da màu lúa mạch khỏe mạnh chống cằm, trong hai mắt toàn là vẻ suy tư, khóe miệng hơi mỉm cười, chứng tỏ nàng đang nghĩ tới chuyện gì vui vẻ.

Phượng gia không còn, Long gia lại càng thê thảm, không một bóng người.

Tạo Khí Các!!!

“Với thế lực của Nguyệt Hoa, muốn chống đối Triều Đình vẫn là hơi miễn cưỡng, ta phải tìm thêm người đáng tin cậy.”

Một người khác nói: “Long gia chỉ sợ...”

Từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, khác với tiếng hành hạ của đám quan binh lên người Long gia, là tiếng g·i·ế·t người.

Qua một lúc, hắn cũng dừng lại, hai mắt vô thần nhìn người trước mặt.

Trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ của Bạch Nguyệt Hoa.

Dùng chân khí loại bỏ tất cả giòi bọ trên người Long Thiên Hoành, hắn bỏ xác của phụ thân vào trong hệ thống không gian rồi bước chân ra khỏi căn phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phượng Lan nắm lấy bàn tay Long Ngạo Thiên hỏi.

Hắn thề, hắn phải tự tay trảm cái đầu c·h·ó của Cơ Ngọc Long xuống, để trả thù cho tất cả người của Long gia và Phượng gia.

. . . .

“Ta có một tin tức muốn nói cho mọi người, Long gia... Đã hoàn toàn bị xỏa bỏ!”

Nghĩ tới đây, hắn nhớ đến Bạch Nguyệt Hoa nắm trong tay vài mỏ quặng sắt và vàng, chợt một cái tên hiện lên trong đầu hắn.

Dứt lời, hắn đưa bàn tay lên mà tát vào mặt mình, sau cú tát, cảnh tượng trước mặt vẫn còn như cũ.

Chương 37: Trả Thù

Bình báu, tranh quý treo trên tường đã hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt Long Ngạo Thiên nhìn về phía chân trời đang dần tối xuống mà thầm nhớ một bóng người trong đầu.

. . . .

Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, Long Ngạo Thiên bay về Long gia.

Xe ngựa dừng lại, Long Ngạo Thiên nhảy xuống nhìn đám người. (đọc tại Qidian-VP.com)

. . . .

Cảnh tượng không khác gì tu la địa ngục.

Khoảng vài tiếng, sau khi mà đã bình ổn lại tâm tình, nhìn từng con giòi bọ ra sức cắn vào da thịt của mình, do có chân khí tự dộng lưu chuyển khắp người, nên chúng không thể gây tổn thương cho hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hí...!”

“Đừng g·i·ế·t ta! A...”

Khi đến nơi, hắn nhìn chung quanh đây, cây cối tươi tốt, cỏ cây hoa lá khắp mọi nơi. Hắn lựa một vị trí phù hợp chôn phụ thân xuống dưới.

Long gia! ! !

Hắn nhìn người trước mắt mà hai mắt rưng rưng nước mắt, cố không cho nước mắt chảy ra, hắn lại gần vung cánh tay lên giải trói cho người này.

“Ta nghe cậu em vợ nói, không bao lâu từ bên trong có từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra, lúc đó hắn nghe mà tay chân bủn rủn, dùng sức mà bò thoát khỏi nơi nguy hiểm đó!”

Long Ngạo Thiên bước vào căn phòng của mình khi xưa, đến nơi cửa đã mở sẵn, bên trong đồ đạc lộn xộn như gặp phải kẻ trộm vào nhà lục tung mọi thứ lên.

Hình ảnh kéo lại gần một căn phòng, đi qua khe cửa đi vào bên trong. Trong phòng hiện tại đang có một thân ảnh ngồi trước bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh biển ở xa.

“Ngươi là ai? A....” (đọc tại Qidian-VP.com)

. . . .

Khi hắn đến trước cửa Phượng gia, một đoàn người đã chờ từ trước. Ba người Nạp Lan Yên Nhiên trông mong mà nhìn về xa, khi thấy Long Ngạo Thiên, cả ba đều nở một nụ cười vui vẻ.

Khi nghe tin này, đám người Phượng gia không thể tin được, ngay cả ba nàng cũng kinh sợ mà nhìn Long Ngạo Thiên.

“Nguyệt Hoa! Không biết bây giờ nàng ra sao rồi?”

Long Ngạo Thiên cũng bị chúng bò lên người, lên ngực và cánh tay, từng con giòi bọ cắn vào tay hắn như muốn nếm vị thịt tươi mới.

Cả cơ thể hắn vô lực mà ngã về trước, Long Ngạo Thiên vội ôm vào người mình.

“Ầm!”

Bên phía mình chỉ với miêu lớn miêu nhỏ vài con, không thể đối nghịch với mấy vạn đại quân của Triều Đình, xem ra phải tìm đồng minh.

Trong nhà lao lúc này từng xác c·h·ế·t nằm xung quanh lối đi, một cái đầu người bị chém làm đôi đang nằm trên mặt đất, khắp khuôn mặt là vẻ hoảng sợ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Trả Thù