Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Đến Thành Võ Vương
“Chuyện của Uyển Tinh vẫn phải nhờ Phong trưởng lão!” Mộc Thanh Thư nói rồi hắn tung người bay đi.
. . . .
Tên nàng cũng như người nàng, mị tận xương cốt, lúc nàng xuất hiện, nhiều nam nhân không thể rời nổi ánh mắt, theo nàng di chuyển mà đầu cũng di chuyển theo, bầu không khí đang khẩn trương cũng trở nên quái dị khi nàng xuất hiện.
“Đoàn huynh không khỏi cũng không xem Mộc phủ ta ra gì, vừa đến đã đả thương người!” Theo giọng nói xuất hiện, một người thân hình cao to uy vũ, không ai khác chính là Mộc Thanh Thư.
“Không phiền ngươi phải quan tâm!” Đoạn Kiếm Tùng nói.
Đoạn Kiếm Tùng không nói gì, chỉ hừ lạnh, hắn và đám người Độc Hỏa Thánh Giáo đi ra một chỗ cách biệt với người chính đạo mà ngồi xuống.
“Tốt!”
“Hai vị, tạm dừng ở đây, hai vị còn tiếp tục thì đừng trách các vị anh hùng hào kiệt chính phái chúng ta ra tay với hai ngươi!” Mộc Thanh Thư không nhịn được nói.
Người đến thân hình như rắn nước, lúc di chuyển vòng eo vặn vẹo trái phải, quần áo của nàng nửa kín nửa bại lộ. Những nơi quần áo bị hở để lộ từng khối da thịt như dương chi bạch ngọc, nàng là đại trưởng lão của Hắc Ngọc Môn, Tô Mị Nhi.
Hết tiếng, một thân ảnh phi thân lên võ đài, người này đầu trọc, hai bên áo mở rộng để lộ cơ ngực săn chắc và lông ngực của mình, hai tay kẻ này cầm hai thanh thiết chùy nhìn rất là bưu hãn.
“Không hổ là Ma môn, lòng dạ thật hiểm độc, vừa đến đã ra tay làm tổn thương người!” Một người đứng ra chất vấn hành vi của Đoàn Kiếm Tùng.
Xuất hiện trước mắt là một lão già, bên cạnh đi theo một thiếu niên tuấn tú lịch sự, mặc lục bào, tay cầm quạt sắt trùng với màu quần áo, một thân lục sắc.
Chương 40: Đến Thành Võ Vương
Người xung quanh thấy vậy tránh ra xa, sợ bị cắn trúng.
Theo sau nàng là một thiếu niên khí độ bất phàm, dáng người cao gầy, mặc thanh y, tay cầm ngọc kiếm. Hắn là con trai của trưởng giáo Hắc Ngọc Môn, Ngọc Thẩm Bình.
Thấy Đoạn Kiếm Tùng ăn thiệt thòi, Tô Mị Nhi che miệng cười khẽ, cả cơ thể như nhánh hoa run rẩy, rất là mị hoặc. Ngọc Thẩm Bình bên cạnh nàng nhìn hai mắt tràn đầy lửa nóng, Tô Mị Nhi liếc xéo qua thấy vậy nụ cười càng vui vẻ.
“Thề tiến lùi cùng Mộc gia chủ!”
“Để tại hạ lên lãnh giáo cao chiêu của các hạ!” Một thân ảnh khác dùng khinh công phi thân lên võ đài.
Mộc Thanh Thư thấy người đến không sai biệt lắm hắn ra lệnh: “Cuộc thi bắt đầu!”
Theo tiếng nói, phía trong đang náo nhiệt ồn ào cũng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều hướng ra vị trí cửa mà nhìn lại.
Các vị lão ca quay sang nhìn nhau mà xấu hổ cười cười.
Nghe tiếng nói, đám người quay sang nhìn lại, khi thấy thân ảnh người đến, cả đám hiện vẻ si mê.
“Lão phu còn tưởng ai, hóa ra là Tô Mị Nhi, từ xa ta đã nghe được mùi tao khí l·ẳng l·ơ của ngươi!” Đoạn Kiếm Tùng không xem Tô Mị Nhi ra gì, hắn giọng nói tràn đầy khiêu khích.
Theo thời gian trôi qua, từng hàng ghế cũng dần chật ních, quản gia phía ngoài đứng hô hào tên từng thế lực đến.
Mộc Lang Phong vác Mộc Uyển Tinh lên vai mà nhảy qua tường, đến trước cửa phòng nàng, Mộc Thanh Thư đã đứng chờ sẵn, lão đặt Mộc Uyển Tinh xuống và giải huyệt đạo cho nàng.
“Keng...!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bốn ngày sau, ngày tỷ võ rốt cục bắt đầu.
Mộc Lang Phong nhìn gia chủ đi xa, trong mắt có ý vị thâm trường hiện lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi cả hai có thể ra tay với nhau bất cứ lúc nào thì một thanh âm nữ tử vang lên: “Ây da...! Vừa đến đã được xem cảnh náo nhiệt như vầy thật khiến bổn cô nương vui vẻ!”
“Mộc gia chủ nói đúng, chính phái chúng ta há lại để Ma môn các ngươi diễu võ dương oai, thề tiến lùi cùng Mộc gia chủ!” Một người môn phái khác nói.
“Lão phu ra mắt chư vị!” Đoàn Kiếm Tùng sử dụng chân khí trong lời nói, khiến người nghe hai tai ù ù, đầu óc mơ hồ, người có tu vi thấp thậm chí hai tai chảy huyết, miệng ho ra máu liên tục.
. . . .
Biết mình không thoát được, Mộc Uyển Tinh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời đi vào trong.
Long Ngạo Thiên nhìn qua cửa sổ, thấy phía trước xuất hiện một tòa thành từ xa, hắn biết cuối cùng cũng đến nơi.
“Canh trừng tiểu thư cẩn thận, không được để nàng trốn ra ngoài!” Mộc Thanh Thư ra lệnh với đám cao thủ trong Mộc phủ.
“Ta chả nhẽ lại sợ ngươi!”
“Thanh Thành phái đến...”
“Phái Côn Luân đến...”
“Thì ra là Tôn huynh!” Đại hán đầu trọc hai tay ôm quyền.
Dứt lời, từng luồng chân khí từ người Đoàn Kiếm Tùng hình thành một con cóc màu xanh lục khè về hướng Mộc Thanh Thư. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Khanh khách!”
“Ta! Thiết Trụ xin bêu xấu lên trước, ai dám khiêu chiến?” Nói đến từ cuối hắn hét lên.
Nhiều người hô to lấy.
“Long ca, ngươi xem! Chúng ta đã tới thành Võ Vương” Phượng Lan bên tai Long Ngạo Thiên vui vẻ nói.
“Ở đây đến phiên ngươi nói chuyện sao!” Đoàn Kiếm Tùng nói rồi hắn vung tay, từ trong tay áo bay ra vô số độc xà về hướng người vừa nói chuyện.
“Kim Quang Kiếm Ảnh” Người đối diện cũng không chịu yếu thế, rút kiếm từ bên hông ra mà xuất chiêu.
“Hai ta cũng xem như quen biết đã lâu, bắt đầu đi!” Người được gọi là Tôn huynh nói xong, hắn vận công thủ thế.
“Thành Võ Vương! Long ngạo Thiên ta đến rồi!”
“....”
Mộc Thanh Thư quay sang nhìn ái nữ lúc này đang hậm hực khoanh tay không thèm nhìn mình, hắn chỉ đành kêu nha hoàn dẫn tiểu thư vô phòng.
“Hừ!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên cạnh đi theo hơn bốn mươi người, trên y phục tất cả đều có in hình một đốm lửa màu xanh lá, cũng là biểu tượng của Độc Hỏa Thánh Giáo. Hôm nay người đến là đại trưởng lão của Độc Hỏa Thánh Giáo, Đoàn Kiếm Tùng, còn thiếu niên là đại đệ tử của Độc Hỏa Thánh Giáo, Đoàn Thế Tung, cũng là cháu trai của Đoàn Kiếm Tùng.
Trên người kẻ này khắp nơi quấn lấy từng con độc xà với nhiều màu sắc khác nhau, độc xà sau khi quấn lên trên người hắn, bọn chúng há miệng cắn lên tên xấu số này, kẻ này kêu la thảm thiết, qua khoảng hai giây, tiếng kêu dừng lại.
“Lão già, già khụm rồi thì ở nhà mà dưỡng lão, còn ra ngoài đi lại lung tung coi trừng ngày nào c·hết bất đắc kỳ tử thì không ai dọn xác cho ngươi!” Tô Mị Nhi cũng không chịu yếu thế.
Khi hai v·ũ k·hí chạm vào nhau, phát ra tiếng đinh tai nhức óc, cũng đại biểu cho trận chiến lấy võ chọn rể chính thức bắt đầu.
“Gia chủ!” Mộc Lang Phong cung kính chào Mộc Thanh Thư.
“Thề ...”
“Vâng!” Cả đám đồng thanh nói.
“Hừ, nể mặt mà ngươi không biết điều” Trên mặt Mộc Thanh Thư giận dữ, từ cơ thể hắn một con sư tử màu vàng hiện lên gầm thét, hai mắt Mộc Thanh Thư như hùng sư nhìn mồi mà nhìn Đoàn Kiếm Tùng.
Xe ngựa đoàn người Long Ngạo Thiên! ! ! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Làm phiền Phong trưởng lão, con gái ta thật không biết điều, mỗi lần nàng rời đi đều phải làm phiền trưởng lão!”
Khắp làn da kẻ này xanh xanh đỏ đỏ, huyết từ vết cắn có màu đen chảy ra, trúng độc mà c·hết.
Xung quanh Mộc phủ người đến người đi rất là náo nhiệt, ở giữa sân lúc này đang có một đài tỷ võ được dựng lên. Phía dưới là từng dãy ghế ngồi và bàn trà chuẩn bị từ trước, bên dưới ghế ngồi lúc này vẫn còn vắng, chứng tỏ người vẫn đến chưa đủ.
“A....!”
“Gia chủ quá lời! Ta nhìn tiểu thư từ nhỏ đến lớn, đã xem nàng như cháu của mình vậy, ngài không cần khách khí!”
Cho đến khi một cái tên vang lên: “Ma môn, Độc Hỏa Thánh Giáo đến...!”
. . . .
“Bôn Lôi Sát” Đại hán đầu trọc nhảy lên, dùng hai thiết chùy của mình t·ấn c·ông về phía đối phương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.