Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 49: Hái Hoa Tặc (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Hái Hoa Tặc (1)


“Ngươi sao bây giờ mới chịu lấy thứ tuyệt vời này ra!” Phượng Lan vừa hút vừa nói.

“Gần đây ta mới đạt được cách điều chế không lâu!” Hắn vội tìm lý do.

“Sau này, ta muốn ngày nào cũng được uống thứ tuyệt vời này!” Phượng Lan sung sướng nói lấy.

“Thứ này đúng là rất ngon.” Ngay cả Nạp Lan Yên Nhiên cũng thích loại đồ uống này.

“Ta lại thấy nó hơi ngọt, ít ngọt một chút sẽ tốt hơn!” Phượng Kinh Tuyết cũng đưa ra nhận xét của mình.

“Hóa ra còn có nhiều hương vị như vậy, ta rất thích!” Mộc Uyển Tinh hai tay có hai ly trà sữa hương vị khác nhau, bên này hút một cái, bên kia hút một cái, nàng hút quên cả trời đất, tính cách ham ăn của nàng rất giống Phượng Lan.

Cả hai nàng ngồi sát bên nhau mà cầm từng ly trà sữa hương vị khác biệt, ly này cầm lên rồi hạ xuống, cầm ly khác lên tiếp tục, động tác y hệt nhau. Ai nhìn lại tưởng các nàng mới là tỷ muội, thật kỳ hoa.

Thấy các nàng đều thích với món đồ uống này, Long Ngạo Thiên rất hài lòng, hàng do hệ thống xuất phẩm chắc chắn ngon gấp nhiều lần, các nàng chịu sao nổi.

. . . .

Đến tối, Long Ngạo Thiên đang luyện công trong phòng, chỉ thấy phía sau lưng hắn hiện lên một cái lò màu đen, cái lò này trông rất giống lò luyện đan, nó có ba chân, phần bụng hình tròn, miệng nắp mở rộng, từng luồng chân khí bị hút vào bên trong.

Đang tu luyện, tiếng nói nha hoàn bên ngoài truyền đến.

“Long công tử! Lão gia và phu nhân mời ngài cùng ba vị nữ sĩ qua bên dùng cơm!”

Nghe âm thanh bên tai, Long Ngạo Thiên dừng vận chuyển công pháp mới đạt được từ Thôn Phệ Đại Đạo.

Mở hai mắt ra, bên trong là một màu đen tối, sau đó hai mắt hắn biến trở về bình thường.

“Ta đã biết, làm phiền tiểu tỷ tỷ rồi!”

Không biết Long công tử có hứng thú với ta hay không? Chỉ cần hắn muốn ta cái gì đều có thể! Nha hoàn nghe hắn gọi mình là tiểu tỷ tỷ, nàng ngại ngùng thầm nghĩ.

“Két...!”

Cửa phòng mở ra, từ bên trong đi ra một thiếu niên anh tuấn, Long Ngạo Thiên mỉm cười với nàng.

“Lối này! Công tử” Nha hoàn ra hiệu mời, sau đó nàng đi trước dẫn đường.

“Khoan đã! Tiểu tỷ tỷ đi trước, ta sẽ tự mời ba người các nàng!” hắn nói với nha hoàn.

“Vâng! Công tử.” Nha hoàn đáp lại Long Ngạo Thiên rồi đi mất.

Long Ngạo Thiên đi tới phòng kế bên, nếu nhớ không nhầm đây là phòng của Nạp Lan Yên Nhiên, hắn tiến tới gõ cửa phòng.

“Cốc cốc!”

Từ bên trong có giọng nói vang lên: “Ai vậy?”

“Là tướng công của nàng đây!”

“Két..!”

Khi cánh cửa được mở ra, một mỹ nhân mặc bộ y phục màu tím với từng đường hoa văn màu đen nối từ bụng rồi lan ra hai bên ngực, trông rất đẹp.

“Yên Nhiên, nàng thật đẹp!” Long Ngạo Thiên trông Nạp Lan Yên Nhiên, hắn khen tặng nàng.

Long Ngạo Thiên cầm bàn tay của giai nhân, hắn dắt tay nàng đi qua hai phòng khác của Phượng Kinh Tuyết và Phượng Lan.

. . . .

“Ngươi gọi bọn ta ra có việc gì không?” Phượng Kinh Tuyết hỏi Long Ngạo Thiên.

“Gia chủ Mộc gia mời chúng ta qua phòng cùng ăn, các nàng đi không?”

Ba nàng hơi suy ngẫm rồi gật đầu đồng ý, các nàng lần đầu đến mà từ chối thì thật không phải, nên vẫn đi là hơn.

Thấy cả ba nàng đều đồng ý, Long Ngạo Thiên đi trước, ba người các nàng theo sau.

Khi cả bốn người đến, phía trong có một bàn tiệc to lớn, Mộc gia chủ, Tống phu nhân và Mộc Uyển Tinh đã ngồi từ trước.

“Nhạc phụ, nhạc mẫu, đây là ba kiều thê của tại hạ, vào gia của Long Ngạo Thiên ta, không phân biệt lớn nhỏ, các nàng đều bình đẳng với nhau!”

“Đây là Yên Nhiên, đây là Kinh Tuyết, còn đây là Phượng Lan.” Long Ngạo Thiên giới thiệu ba nàng cho mọi người.

“Xin ra mắt tiền bối cùng phu nhân!” Cả ba nàng hữu lễ chào hỏi Mộc Thanh Thư cùng Tống Ninh Nguyệt.

Do Nạp Lan Yên Nhiên đã tu luyện với Long Ngạo Thiên nên giờ nhìn nàng chỉ như thiếu nữ hai mươi tuổi, dù bây giờ người quen có nhìn cũng rất khó nhận ra, cả ba nàng đứng chung chả khác gì ba tỷ muội vậy.

“Ba vị cô nương hữu lễ, mời ngồi xuống cùng dùng bữa!” Mộc Thanh Thư mời các nàng.

“Ba vị cùng Long thiếu hiệp đừng khách khí, cứ xem như là nhà mình.” Tống Ninh Nguyệt cũng nói theo.

“Chính là, chính là.” Mộc Uyển Tinh mỉm cười mà nói.

Long Ngạo Thiên vị trí ngồi đối diện với Tống Ninh Nguyệt, nay nàng mặc y phục màu cam, tóc cuộn lại được cắm bằng hai cây trâm ngọc màu xanh, nhìn nàng rất đẹp trong kiểu dáng này.

Khi cơm nước xong xuôi, bốn người bọn hắn đứng dậy cáo từ về phòng.

. . . .

Đến tối khoảng 12h khuya, hai đôi mắt đang đóng chặt của Long Ngạo Thiên mở bừng ra, hắn ngồi dậy khoác y phục, xỏ giày rồi đi ra ngoài.

Hắn nhớ lại bộ dáng xinh đẹp của Nạp Lan Yên Nhiên, khó khăn lắm hắn mới cố chịu được đến bây giờ.

Đến trước cửa phòng, hắn thử đẩy nhẹ cánh cửa.

“Kẹt..”

Cánh cửa ứng thanh mà mở ra khe hở.

Không khóa! Trong mắt Long Ngạo Thiên hiện vẻ mừng rỡ.

Nương tử, ta đến rồi!

Long Ngạo Thiên bước vào trong, hắn đóng cửa lại từ từ, tránh gây ra tiếng động.

Quay lại, nhìn bóng lưng một người nằm trên giường đang quay lưng lại với mình.

Long Ngạo Thiên tiến tới bên giường, bỏ giày, leo lên trên, từ phía sau ôm lấy Nạp Lan Yên Nhiên.

“Yên Nhiên, nàng đang chờ ta đến đúng không?” Hắn nói nhỏ sau đầu nàng.

“Ân!” Nạp Lan Yên Nhiên kêu khẽ.

Long Ngạo Thiên hơi mỉm cười, và chuyện kế tiếp tỉnh lược một vạn chữ,...

. . . .

Sau chuyện vừa rồi, hắn truyền công pháp quyển hạ Cực Âm Thánh Kinh cho nàng.

Nạp Lan Yên Nhiên cũng giống với Mộc Uyển Tinh, khi tiêu hóa hết thông tin hắn truyền cho nàng, không khỏi bất ngờ về quyển công pháp này.

“Nương tử! Nàng nằm đây nghỉ ngơi, bây giờ ta đi cho Kinh Tuyết và Phượng Lan truyền công pháp.”

Nghe hắn nói, Nạp Lan Yên Nhiên biết trong miệng hắn ‘truyền’ là bằng cách nào, nàng ửng đỏ mặt nói: “Ngươi đi đi... Ngươi phải nhớ nhẹ nhàng với hai người các nàng.” Nói đến câu cuối, nàng hơi ngập ngừng cầu xin hắn.

Long Ngạo Thiên cúi xuống hôn lên trán nàng.

“Nàng yên tâm! Ta biết rồi.” Nói xong hắn đi ra ngoài.

“Két... Cạch..!”

Long Ngạo Thiên mở cửa rồi ra ngoài, trước khi đi không quên đóng cánh cửa lại cho Nạp Lan Yên Nhiên.

“Hừm.. Ta nên đi qua phòng ai trước bây giờ?” Long Ngạo Thiên hơi phân vân không biết nên qua phòng của ai trước.

Đang suy nghĩ, chợt có tiếng động trên mái nhà làm hắn chú ý.

“Cộp... Cạch... Cạch...!”

Long Ngạo Thiên nhìn lên, chỉ thấy từ xa đang có một thân ảnh đi trên mái nhà mặc đồ dạ hành, trên vai ôm một cái bao, bên trong hình như có động tĩnh.

Một suy nghĩ lóe qua trong đầu hắn.

Chả nhẽ ta gặp hái hoa tặc trong truyền thuyết!

Không ngờ bây giờ ta cũng gặp phải, nếu không nhầm, hướng hắn vừa chạy ra là từ phòng của Uyển Tinh, không xong, nguy rồi!

Long Ngạo Thiên vận công đang tính đuổi theo, thì một bóng hình xuất hiện trước mặt làm hắn ngây người.

. . . .

Mộc Uyển Tinh nhớ lại chuyện chiều nay không khỏi đỏ mặt, nàng nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh của Long Ngạo Thiên.

Mãi không ngủ được, dứt khoát nàng đi qua phòng tìm hắn.

Đang đi trên đường, khi gần tới phòng Long Ngạo Thiên thì bắt gặp hắn cũng đang đứng ở ngoài nhìn nàng ngẩn người.

“Ngươi làm gì ngoài này mà giờ chưa ngủ?” Mộc Uyển Tinh tò mò hỏi Long Ngạo Thiên.

“Ta tính đi tìm...” Nói được nửa, Long Ngạo Thiên phục hồi tinh thần lại.

Nếu người đó không phải là Uyển Tinh thì là ai?

Hắn như có điều suy nghĩ, thử vận chân khí Âm Dương cảm ứng, đúng như điều hắn lo ngại, người b·ị b·ắt là Tống Ninh Nguyệt.

“Chuyện đó nói sau! Bây giờ ta có chuyện gấp cần ra ngoài, có gì về ta sẽ giải thích với nàng sau!”

“Sưu!”

Long Ngạo Thiên phi thân bay đi mất.

Dưới đất, Mộc Uyển Tinh không hiểu xảy ra chuyện gì.

. . . .

Quay lại vài phút trước! ! !

Lúc Mộc Uyển Tinh vừa ra khỏi phòng, từ một lối đi khác, Tống Ninh Nguyệt đến thăm nữ nhi của mình.

Nghĩ tới việc nữ nhi mình nuôi từ nhỏ đến lớn sắp phải thành thân là nàng lại không nỡ, nên tối nay nàng quyết định đến phòng tâm sự cùng Uyển Tinh, cũng đã lâu rồi nàng chưa tâm sự với nữ nhi.

Khi đến, Tống Ninh Nguyệt chỉ thấy phòng tối thui.

Uyển Tinh bình thường đâu có nghỉ ngơi sớm như vậy, chắc chắn là do lúc chiều bị tên tiểu tử đó h·ành h·ạ! Nàng tự cho là đúng nghĩ.

“Uyển Tinh, Uyển Tinh, con đã ngủ chưa?”

Gọi mãi không thấy trả lời, Tống Ninh Nguyệt mở cửa bước vô trong, vào phòng đen thui không thấy được năm ngón.

Đến bên giường ngồi xuống, Tống Ninh Nguyệt nhìn một bóng người đang chùm chăn, làm nàng không nỡ đánh thức Mộc Uyển Tinh.

Tống Ninh Nguyệt cởi giày, hơi nghiêng người nằm lên giường, nàng ôn nhu mà nhìn Uyển Tinh trong chăn.

Bàn tay nàng đưa qua vuốt ve người nữ nhi, như nhận ra không đúng, nàng dùng tay bắt lấy mép chăn mà giật nhẹ, bên dưới nào có Uyển Tinh, mà là một cái gối ôm.

“Đứa nhỏ này! Khuya rồi còn đi đâu?” Nàng tò mò không biết trời đã khuya nữ nhi còn đi đâu được.

“Hít.. Hít... Mùi gì vậy? Thật thơm!”

Đang nằm thì Tống Ninh Nguyệt hửi được một mùi thơm, hít lấy, một cảm giác choáng váng đầu óc truyền đến, kèm theo đó là một cảm giác khô nóng lan tỏa khắp người.

“Ân!”

. . . .

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Hái Hoa Tặc (1)