Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bất Diệt Kinh
Unknown
Chương 110: Cùng Một Cái Tiên Môn Đối Nghịch.
Trận chiến trong khu rừng vô cùng căng thẳng, tuy là Nhiễm Linh tuyệt thế vô song pháp lực nhưng lại khó khăn khi đánh với bốn vị Kết Đan Đỉnh Phong, dù là nàng đã đánh bại một người đó cũng chính là sức lực cuối cùng của Nhiễm Linh, ngay bây giờ đây cơ thể Nhiễm Linh đã tràn ngập ra máu tươi của chính bản thân, linh khí trong cơ thể nàng đã là khô cạn không còn sức lực để chiến một trận.
"Giao ra thân thể của Ngọc Liên thì các ngươi có thể đi".
"Chỉ là một cái xác không chút xinh cơ thì có gì đáng để bảo vệ cơ chứ, chỉ cần đưa nàng cho vị công tử kia thì Diệu Linh Tiên Môn của chúng ta sẽ thật sự rời khỏi khu hoang vu này".
"Nhiễm Linh, ngươi là đệ tử đứng đầu của Tiên Môn ta, không nên suy ra chuyện ngu ngốc!".
Nhiều vị Trưởng Lão trong ánh mắt hiện lên băng lãnh khó thể tả, cái loại ánh mắt vô tình kia đã sớm khiến cho trong lòng hai nàng lạnh lẽo.
Nhiễm Linh cùng với Bích Thủy đứng cùng với nhau, hai người đều có cảm xúc riêng biệt, Bích Thủy trong lòng chỉ còn lại tuyệt vọng khó mà nói ra được, nhưng mà nàng cũng không hề có chút nào sợ hãi chỉ vì từ lúc thiếu nữ hiểu chuyện thì đã được Ngọc Liên một tay nuôi lớn, đối với Bích Thủy thì Ngọc Liên giống như là một người mẹ của mình vậy.
Còn Nhiễm Linh thì trong lòng chỉ có tức giận muốn trực tiếp đ·ánh c·hết mấy người này, nhưng mà có ý nghĩ lại không thể thực hiện được do sức cùng lực kiệt rồi, nhưng mà nàng cũng không có chút nào lo lắng cả chỉ vì nàng đã nhận ra hư không ba động vô cùng mạnh mẽ, đây chính là khí tức của tên sát tinh kia.
'Oanh!'.
Ngay lập tức hư không trước mặt đám người bị một bàn tay cho bóp nát ra vỡ vụn, ở bên trong không gian nát vỡ kia lại có từng đạo sinh linh bước ra bên ngoài lộ ra khí tức vô cùng mạnh mẽ.
"Là kẻ nào?!".
Ba người trưởng lão thân hình đã hóa ra khổng lồ kia hét lên một tiếng vô cùng giận dữ, bọn nàng cảm nhận được sinh linh đứng đầu vừa bước ra từ hư không kia mang theo một loại sát khí hủy thiên diệt địa, loại kia sức mạnh đủ để đem bọn hắn đem đi xé nát hoàn toàn.
Trương Phàm không nói gì ánh mắt vẫn là lạnh lẽo không chút ba động tình cảm, trong lòng hắn đã xem những tu sĩ này là n·gười c·hết vì vậy cũng lười nói chuyện.
"Các ngươi xong".
Nhiễm Linh nở lên một nụ cười kỳ dị, nàng cũng nhìn vào những người này như đ·ã c·hết rồi, để cái này sát tinh đụng phải thì chỉ có con đường t·ử v·ong mà thôi, nhất là tên đáng ghét kia đã là đánh dấu c·ái c·hết cho những người này rồi.
Lúc này Bích Thủy đã thấy Diệp Lam đi cùng với Trương Phàm phía sau, ánh mắt nàng lộ ra khác thường lại pha chút tức giận.
"Tên khốn nạn, sao giờ này mới đến".
Tuy lời nói tức giận này là đối với Diệp Lam phát ra nhưng lại vẫn chuyền vào tai Trương Phàm, hắn ánh mắt hờ hững lại quay về nhìn Bích Thủy.
Một cơn ớn lạnh từ trong linh hồn của Bích Thủy phát ra, linh hồn của nàng đang run rẩy tuyệt vọng, Đan Thể dần dần phát ra vết nứt như chỉ là một thoáng chóc nó sẽ lập tức tan nát, lúc này Trương Phàm thu lại đôi mắt của mình nhưng mà Bích Thủy ánh mắt run rẩy lui về phía sau khuôn mặt trắng bệt phun ra một ngụm máu lớn.
"Nàng là đệ tử của Bích Liên tiền bối".
Diệp Lam đi ra chấp tay với Trương Phàm vẻ mặt vô cùng tôn kính.
"Ồ...".
Trương Phàm lại nở lên một nụ cười vô cùng ôn hòa sau đó trên người hắn phát lên đạo văn theo luồng gió bay đi hướng đến trong cơ thể của Bích Thủy mà bay vào, hắn lại tiếp tục thôi động đại pháp lực trong cơ thể khiến cho cộng minh với đạo văn trong người của Bích Thủy, Trương Phàm thôi động con mắt bên trái của mình điều khiển sinh lực nhập vào trong người của Bích Thủy, ngay lập tức cơ thể nàng nở rộ ra sinh cơ lộng lẫy nhất, cả linh hồn cùng với Đan Thể đều nhanh chóng hồi phục hoàn toàn.
"Thủ đoạn thật là kinh thiên".
Nhiễm Linh sợ hãi nói, hắn lại càng thêm kinh sợ đối với Trương Phàm, không chỉ về lực chiến đấu mà còn về thủ đoạn của hắn đều khiến cho người ta có chút âm thầm liếu lưỡi.
Bích Thủy được Diệp Lam dẫn đến lui về phía sau Trương Phàm chỉ lặng lẽ đứng đó cũng không dám phát ra thanh âm bất kính, dù là cho Trương Phàm có đối với nàng xin lỗi nhưng mà thủ đoạn của hắn giống như là người bề trên quá đáng sợ khiến nàng không còn dám đem vô lễ tính khí của mình bộc lộ ra bên ngoài.
"Từ khi ta bước vào nơi này địa phương, vốn dĩ đã không muốn cùng với các ngươi nhúng vào nhân quả nào sấu".
Lời nói của hắn vô cùng băng hàn, nhưng lại có một loại sức hút t·ử v·ong khiến cho tinh thần người ta muốn vỡ vụn.
"Ngươi đừng muốn làm càn, dù ngươi có thủ đoạn đến đâu thì chẳng lẽ muốn đối đầu với toàn bộ Tiên Môn hay sao?".
"Các ngươi không thể thay mặt toàn bộ Diệu Linh Tiên Môn, các ngươi cũng không đủ tư cách lấy tứ đại Tiên Môn ở nơi này Đông Vực để hù dọa ta, đối với ta mà nói thì các ngươi đã là một n·gười c·hết".
"Ngông cuồng!".
Ba vị Trưởng Lão tức giận bộc lộ ra sát ý trước mắt Trương Phàm nhưng lại không biết điều này đã đưa các nàng gần đến cửa tử hơn, một tiếng quát lạnh từ trong miệng các nàng cũng chỉ là lời trăng trối cuối cùng.
Cả ba thân ảnh khổng lồ kia đều bị một sức mạnh khổng lồ cho đè ép ma sát xuống đất, một loại khủng kh·iếp dư uy từ trong cơ thể thiếu niên phát ra đủ để hủy thiên diệt địa chấn áp về phía ba người.
"Thiên Địa lực lượng, Nguyên Anh lão quái".
Cả ba người đều sợ hãi la lên thất thanh, nhưng mà tiếng la kia chín phần là mang theo một loại ngữ điệu run rẩy cầu xin tha thứ.
"Tiền bối tha mạng".
"Đã muộn rồi".
Thanh âm vô cùng lạnh lẽo phát ra, trời đất dường như tại giờ khắc này đều đang biến sắc, hội tụ lại nơi đây linh khí đều mang theo một loại kinh thiên khí tức đáng sợ, đây đúng là theo câu nói trời đều nổi lên sát ý mà.
Chỗ Trương Phàm đang đứng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh khổng lồ mang theo khí thế uy nghiêm, dường như hắn chỉ cần dơ tay nhấc chân cũng để vùng không gian này thay đổi hoàn toàn, xung quanh hắn lực lượng thiên địa đang chảy dài quanh người như là một dòng sông theo một loại quy tắc nhất định mà vận hành, đây chính là Pháp Tướng Tiên Vương Lâm Cửu Thiên.
"Tiền bối, việc này không liên quan đến chúng ta".
"Đúng vậy, bọn ta chỉ theo lệnh hành sự mà thôi".
"Chúng ta tình nguyện khai hết những kẻ đứng phía sau, xin ngài dơ cao đánh khẽ".
Nhưng mà Trương Phàm cũng không có ý định dừng tay chút nào, hắn quyết định đ·ánh c·hết những người này dù là mấy tên này có bối cảnh to lớn hơn nay cũng phải bỏ mạng tại nơi đây.
Mà lúc bàn tay Pháp Tướng Tiên Vương vừa muốn rơi xuống thì lại có một tiếng động từ nơi xa xa vang lên, hình như thanh âm kia vô cùng gấp gáp muốn dừng lại sát cơ của Trương Phàm, chỉ vì hắn biết được nếu như lần này g·iết c·hết ba người này thì cái này Đông Vực sẽ thật sự lật trời, Diệu Linh Tiên Môn chỉ có chín vị Trưởng Lão cảnh giới Kết Đan Đỉnh Phong mà thôi vậy mà trong vòng mười năm qua đ·ã c·hết hết hai người rồi, bây giờ nơi này địa phương có bốn vị đang gần đi đến bỏ mạng biên giới nếu như vậy Tiên Môn này sẽ bị suy sụp rất nặng căn cơ, nếu như vậy thì trong bóng tối cái kia Lão Tổ của Diệu Linh Tiên Môn liệu có bỏ qua cho người này hay không.
"Tiền bối xin hãy suy nghĩ lại".
Hắn ta chính là người được Diệp Lam mới đến từ Thánh Tiên Môn, người mày cũng chính là đệ tử của vị tân tấn Nguyên Anh vừa mới đột phá kia cho nên hắn biết Trương Phàm cùng Sư Tôn mình có nhiễm với nhau một sợi nhân quả, hắn từng nghe sư tôn mình nói lên người này cho nên trong thời gian ngắn cũng cảm giác hảo cảm.
Trương Phàm nghe thấy thanh âm lo lắng trong lời nói cũng không hiện ra bất cứ điều gì mạo phạm đến mình, dể chịu hơn là người kia lại mang theo một cổ nhàn nhạt ý định tốt khiến cho hắn thay thế pháp tướng mình bằng một chỉ, niêm phong toàn bộ thần thức cùng với tu vi của ba người kia lại, còn tên cuối cùng thì sớm đã bị Nhiễm Linh đánh cho tu vi nát tan không hề đáng nhắc đến.
Người kia thấy được Trương Phàm dừng tay cũng thở dài một hơi buông ra lo lắng, hắn chấp tay vô cùng tôn kính nói.
"Quang Minh, xin tham kiến tiền bối".