Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 112: Mục Tiêu Nhỏ.

Chương 112: Mục Tiêu Nhỏ.


Trương Phàm ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị nhìn xung quanh khu rừng, nơi đây địa phương đã bị tàn phá đến mức không chịu nổi, mấy vị ở cấp độ Kết Đan Đỉnh Phong hợp lại giao chiến khiến cho nguồn linh khí bị tổn hao nặng nề.

"Lỡ hao phí rồi thì cho phá tốt".

Mấy ngày sau trôi qua Trương Phàm luôn đi quanh lấy khu rừng, hắn chỉ mang theo Nhiễm Linh liên tục vung tay bày bố khắp xung quanh khu rừng những cái mắt trận, mỗi cái mắt trận đều là cấp bật thượng hạn nhất cấp bật khiến cho những linh khí đang dần dần tiêu tán lại tụ hợp lại một chỗ, mà nơi kia Diệp Lam cùng với Bích Thủy đang trong quá trình bế quan.

"Tiền bối ngài cái này trận ta sao chưa từng thấy".

Trên đường đi Nhiễm Linh đều lộ ra thần sắc ngưỡng mộ với tài năng trận pháp của hắn, người này có phải hay không trăm tài bách học.

"Cơ Gia các ngươi tuy là tồn tại qua vô số kỷ nguyên, nhưng mà thời kỳ Đông Hoang quá lộ ra biến số ngươi không biết cũng là phải".

Trương Phàm giải thích xong rồi sau đó đưa cho nàng một cái ngọc giảng.

Nhiễm Linh bắt được miếng ngọc, nàng lộ ra thần thức.

"Đông Hoang Trận Pháp".

Nàng đôi mắt trừng lên cực lớn, trong ánh mắt hiện lên hưng phấn vô cùng.

Trong này ngọc giảng có giải thích về tụ linh trận, sát trận, cùng với phòng ngự trận, ba cái loại trận pháp tuy là căn cơ nhất nhưng lại mang theo huyền ảo nhất tinh túy trận pháp, loại này tuy nhìn qua đơn giản nhưng dù cho là cao thủ bố trí trận pháp cũng chỉ phải mất mấy trăm năm mới có thể hiểu ra một chút tinh túy.

Đông Hoang thời kỳ mấy vị kia cổ lão tồn tại nghĩ bao nhiêu năm mới có thể tạo ra căn cơ nhất trận pháp, nhưng mà lại được Trương Phàm mở ra thần minh đôi mắt có thể thấy được hoa văn bên trong, hắn liền có thể học được dể dàng tạo thành.

Ba tháng sau, Bích Thủy cùng với Diệp Lam đã xuất quan, chiến lực tăng mạnh hơn trước rất nhiều.

"Nơi này đã tiêu hao quá nặng nề, tu tiên giả không thể nào ở nơi đây mà kiếm được lợi ích".

"Nếu như Ngọc Liên thân xác được che giấu bên trong Diệu Linh Môn, chúng ta khó mà lẽn vào được".

Quang Minh đưa ra vấn đề nói.

"Sư Tôn được ta giấu bên trong trận pháp, mà mấy vị Thần Thông cảnh lão tổ đang nội đấu vì chuyện của nàng, dù cho là Nguyên Anh lão quái cũng khó thể nào phá được trận pháp đó".

Trương Phàm im lặng bên trong lại càng phát tán ra lạnh lùng, nếu như bây giờ hắn có thực lực g·iết c·hết Nguyên Anh Lão Quái thì sợ rằng sẽ đứng trước cửa bọn họ trực tiếp chặc.

Mấy ngày sau khi liên tục phi hành, Trương Phàm cùng với bọn người cuối cùng cũng đến Thánh Thành, nơi đây là địa phương của Quang Minh nên hắn có thể dể dàng thông qua.

Bọn người cũng biết tên hộ vệ đi theo Diệp Lam tên là Thổ Đậu, tuy là cảnh giới hắn chỉ có Kết Đan Trung Kỳ nhưng lại chủ tu Nhục Thân, hắn đối đầu với tu sĩ khác là cực kỳ khó khăn nhưng khi tên này đánh gần người thì dù cho là hơn hắn một tiểu cảnh giới cũng khó mà g·iết c·hết được hắn.

Thánh Thành nơi đây đất chật người đông, tu sĩ và phàm nhân chung sống cùng nhau, phàm nhân được Tiên Môn bên trên chóng đỡ cho nên tu sĩ cũng không dám làm loạn.

"Một trốn bồng lai, nhưng cũng phải có người cao gác lấy".

Trương Phàm cười khẽ, nếu như không phải có người tu vi cao hơn chóng đỡ thì những tu sĩ ở nơi này sợ rằng sẽ hóa thân sói hoan ăn sạch nơi đây phàm nhân rồi.

Quang Minh cười xấu hổ, điều này là điều đương nhiên rồi, ở nơi đây phàm nhân cũng có thể xem là người ở của Thánh Tiên Môn, phàm nhân cho bọn hắn công làm, Thánh Tiên Môn cho Phàm Nhân chỗ có linh khí nhà ở, dù là Phàm nhân không có linh căn không thể tu luyện, nhưng mà có tẩm bổ tâm thần, tu bổ lấy thân thể của bọn chúng, điều đó khiến cho bọn hắn càng thêm mạnh mẽ sức khỏe cùng với tuổi thọ cao hơn người bình thường.

"Nói chung là cùng nhau đều có lợi, lại không có phản loạn nha".

Quang Minh cười hắc hắc nói.

"Tiền bối, để ta nói cho ngươi rõ về Thánh Tiên Môn hơn".

Sau đó vị này đệ tử cấp bật vô hạn gần với Trưởng Lão giải thích cho hắn nghe những cấp bật về trong Tiên Môn, mà Thánh Tiên Môn tuy nói là mạnh nhất trong bốn đại tiên môn nhưng chiến lực chủ yếu vẫn là Kết Đan Đỉnh Phong Đại Viên Mãn.

Thánh Tiên Môn có chín núi lớn cùng với một cái chủ tọa, chín vị trưởng lão của chín núi đều đạt cảnh giới Kết Đan Đỉnh Phong Đại Viên Mãn lại là đều là các vị cùng vai khó ai có thể so bì được, còn chủ tọa thì là thuộc quyền sở hữu của Thánh Chủ cùng với Phó Thánh Chủ.

Vị Phó Thánh Chủ kia được ở tại chủ tọa chỉ vì Thánh Chủ thực tế chiến lực không đánh lại hắn, vị kia Phó Thánh Chủ vậy mà lại là sư tổ của Quang Minh tiểu tử này, cũng được xưng là Nguyên Anh vô địch cảnh giới.

Mà phía trên còn có thái thượng trưởng lão còn có vài tên lão quái khác, chiến lực đều đạt phía trên Nguyên Anh là Thần Thông đại cảnh giới tu sĩ, loại này cảnh giới cũng có thể gọi là Thần Thông Giả Tu Sĩ, loại này tu sĩ Trương Phàm không biết là thế nào thực lực cường đại nhưng hắn biết mỗi cấp bật tu sĩ đều có sức mạnh riêng, Nguyên Anh có thể cảm ngộ quy tắc thiên địa mà mở ra Thiên Địa Pháp Tướng, Thần Thông cảnh có thể sáng tạo ra Thần Thông thích hợp cho chính mình.

Tổng thể Thánh Tiên Môn cho nói, nếu như Trương Phàm đi vào bên đó nếu không làm loạn quá mức thì có thể đi ngang, dù sao ở bên trong hắn biết được sư tôn của Quang Minh đã đạt đến Nguyên Anh, mà còn có Sư Tổ của hắn đã đạt đến ngưỡng cửa Nguyên Anh cùng cảnh vô địch, tuy là lòng người khó đoán nhưng nếu vẻ bên ngoài giả vờ bộc lộ cũng phải có, vì thế nếu như hắn hành động cẩn thận một điểm thì sẽ không ai phải lộ ra mặt thật của đối phương, cả hai đều tốt.

"Tại sao bên trong Thánh Tiên Môn cũng có nhiều vị đệ tử đều đạt cảnh giới Kết Đan Đỉnh Phong, nhưng không tự mình thành lập một cái sơn mới".

Trương Phàm nói ra chỗ mấu chốt của vấn đề, bên trong Tiên Môn chắc chắn không thể nào có ít như vậy tu sĩ Kết Đan.

"Đương nhiên rồi, nhưng mà các đệ tử này đều là các núi đệ tử không dễ phản sơn, nhưng nếu bọn họ cũng muốn lập nên một ngọn núi mới thì sẽ bị chín sơn kia ra tay chấn áp".

Quang Minh nói sắc mặt hiện lên ký ức, lúc hắn mới đột phá Kết Đan thì tinh thần liền bành trướng muốn lập một sơn mới cho mình, dù sao hắn cũng không ở một núi nào có thể không mang theo tai tiếng, nhưng khi ngọn núi thứ mười vừa được hắn tích tụ bí pháp trong mấy tháng tạo thành, chín vị trưởng lão đều động cùng nhau chấn áp đánh hết tất cả, lúc đó hắn chỉ biết thở dài chỉ vì dù cho là hắn có kinh diểm đến đâu thì khi đối đầu với Chín vị cửu phong thì đều không có sức chóng trả, đơn phương b·ị đ·ánh hoàn toàn.

Trương Phàm không nói gì nữa, ánh mắt lại lộ ra từng đợt tinh quang hình như đã có chủ kiến của riêng mình.

Nếu như Thánh Tiên Môn đã có một phó thánh chủ Nguyên Anh Vô Địch, thì hắn không ngại cho cái này Thánh Tiên Môn lại lại thêm rực rỡ một điểm, tỉ như là Kết Đan Vô Địch vậy, chỉ cần có như vậy quyền hành thì hắn liền có thể tùy tiện sử dụng chuyền tống trận, chỉ cần tạo ra thêm một cái núi, cho chính bản thân làm sơn chủ thì mọi chuyện đều dễ dàng, tài nguyên của Thánh Tiên Môn hắn cũng có thể sử dụng mà không cần có lý do quan trọng.

Một lúc sau hắn khi quyết định xong liền tích lũy ra ý kiến của mình chuyền âm cho những người hắn quen thuộc, ngoại trừ lấy Quang Minh thì ai trong mắt cũng hiện lên ánh sáng, những người này cũng không có ý định cho Quang Minh biết được sự thật, chỉ vì người này vẫn là thành phần của Tiên Môn.

Chương 112: Mục Tiêu Nhỏ.