Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 122: Người canh lăng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Người canh lăng


Uất Trì Thanh thầm tặc lưỡi: lại còn có hứng thú nữa chứ! Suýt thì mình phảichépsáchtrợgiúpchocáihứngthúnàyrồi.Tuynghĩthếnhưnghắnđâudámthể hiện gì, chỉ dám cười nói, “Mong…… Mong điện hạ giải thích nghi hoặccho thuộc hạ.”

LưuTrườngƯơngvừalộinướcvừagào,“TốngMêĐiệt,đợitalênbờxemtaxử lý nàng thế nào.”

LàHoàngTuyềnCốccónướcsuốirócráchphảnchiếubóngmâybay.Trướcmắt bọn họ là trời đất bao la, bốn mùa tươi tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những hạt giống chôn sâu trong lòng như nảy mầm, ngoi lên biến thành đồng

Tống Mê Điệt dán sát cả người lên mặt tường phía sau rồi nuốt mấy ngụm nướcmiếng. Trong thời khắc nguy cấp nàng quên mất bản thân hoàn toàn có thể dựavào một thân võ nghệ siêu quần để thoát khỏi kiềm chế của Lưu Trường Ương.Nàng chỉ cảm thấy cái hẻm nhỏ này như nhà giam, còn cánh tay của hắn chínhlà song sắt.

Ông ấy thở một hơi và phe phẩy quạt hương bồ đi xa.

Vì thế hắn nôn nóng đi tới bờ, tay gác trên trán làm mái che và nhìn về phía mộthòn đảo nhỏ ở phía xa, trong lòng là ngọn lửa lo âu ngày càng bốc cao.

Nhìn thấy Tống Mê Điệt đi xa, Uất Trì Thanh mới đi ra từ bóng tối của con phốbênkia.HắnđitớibêncạnhLưuTrườngƯơngnhưngkhôngbiếtnênnóigì,chỉngâyraởđómộtlúclâumớiđểlộmộttiếngthởdàidùđãcốnénvẫnmangtheo nặng nề.

Mặt Lưu Trường Ương trầm như nước, “Đó là bởi vì hắn đã sớm thay tên đổihọ. Cha hắn từng làm Khảo Công Lệnh lúc tiền triều nhưng sau này phạm lỗi vàbị biếm về quê rồi qua đời không lâu sau đó. Hắn muốn thi đậu công danh lại sợgia cảnh ảnh hưởng nên mới thay tên đổi họ. Có điều sau này hắn mất vợ trongđêm tân hôn nên mãi vẫn không thể gượng dậy nổi. Hắn từ bỏ khoa cử, dànhnhiều năm tìm kiếm hung thủ nhưng cuối cùng vẫn vô ích. May mà hắn đánhbậy đánh bạ vào Lũng Hữu doanh và dựa vào sự gan dạ, sáng suốt hơn người đểthểhiện tài năng, bước lênhàngTrung Lang tướng.”

“Không phải thần binh,” Uất Trì thanh nhìn lá cờ treo ở đầu thuyền và một chữ“Trang”oaihùngphiphàmkiathìsửngsốt,bênmôilàýcười,“Bọnhọcònhơnhẳn thần binh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi đi đi.”

Uất Trì Thanh vò đầu, “Nghiêm Phong ư? Thuộc…… Thuộc hạ nghĩ mãi vềnhững vị quan trong quân đội nhưng vẫn không tìm …… tìm được người nào cócái tên như thế.”

“Hơnhẳnthầnbinh.”LưuTrườngƯơnglặplạimấylờinàyvànhẹnhàngcười,“Không sai, Trang tướng quân có binh hùng tướng mạnh, chưa bao giờ để thuamột trận nào nên được xưng là chiến thần quét ngang Bát Hoang.” (đọc tại Qidian-VP.com)

VìthếTốngMêĐiệtquêncảhétlên, cảngườicứthếbịhắnkhiêngvàomộtconhẻm nhỏ không người. Lúc này hắn mới thả nàng xuống.

UấtTrìThanhthấylòngmìnhrunglên,“Thếnênhaicáichìakhóakialà…..làhọ giao…… giao cho điện hạ sao?”

Hắn nói xong lại nhấp một ngụm rượu gạo và nói, “Nhưng một vị chiến thầnnhư thế lại cũng từng bị tình cảm vây lấy, suốt ngày buồn thương. May mà tínhtình hắn rộng rãi, tuy bị tổn thương vẫn tỉnh ngộ. Năm ấy hắn thi khoa cử vàvào tận thi đình, đồng thời trải qua tôi luyện còn trở thành một vị văn thần thiệnchiến, văn võ toàn tài.”

Bọnhọ,đúngvậy,hiệntạiTốngMêĐiệtđangngồitrênmộttảngđá,bêncạnhlàCảnhVương LưuTrường Ươngđang nửa nằm.

Cuối cùng hắn vẫn là người mà nàng chẳng thể tới gần. Đặc biệt là sau hôm naytới Nghi Ninh và nhìn thấy ván cờ mà hắn tỉ mỉ sắp đặt nàng đã hiểu rõ haingười họ sẽ chỉ có thể đi về hai hướng khác nhau, càng đi càng xa.

Tống Mê Điệt chớp khóe mắt ướt nước: Sao lại thế này? Người này rõ ràngchẳng làm gì, thậm chí còn không nói gì nhưng nàng lại bỗng cảm thấy rất

“Cáigìmà‘bổnvương’,hiệntạichàngchỉlàgãsaivặttrongHoàngTuyềnCốcthôi. Nói tới địa vị thì ta là hàng thứ 2 còn chàng là thứ ba. Chẳng lẽ chàng cònmuốn ta hầu hạ chắc?” Nàng nhìn cái kẻ chật vật ngã trong suối nước và khẽ

“Mộtđêmtrăngsáng,hoathơmthếnàymàngươisầucáinỗigì?”LưuTrườngƯơng nhìn thuộc hạ mặt mày ủ ê thì sắc mặt vẫn trầm tĩnh như ngày thường.

Hắn vẫn mang bộ dạng phong lưu khốn nạn kia, quần áo thì xộc xệch, bộ dạngnhàn tản, lười biếng. Hắn vươn một ngón tay chỉ vào một con chim năm màuvừa bay qua khe nước và nói, “Phu nhân, đêm nay chúng ta ăn nó nhé? Nàngmau bắt nó cho ta đi.”

Tuylòngnànghiểurõđóchỉlàảogiác,làảogiácsinhradướiánhmắtchămchú của hắn.

Một lúc lâu sau nàng nghe thấy Nguyên Doãn lên tiếng. Giọng hắn yếu ớt giốngnhư mới vừa vòng qua quỷ môn quan và trở về.

chí hai gia tộc này còn giữ chìa khóa vào lăng mộ.”

“Điện hạ.” Nàng lại gọi hắn một tiếng, khóe mắt hơi rũ và không dám nhìn ánhmắt nghiêng nghiêng của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

LưuTrườngƯơngngápmộtcái,“Lờiđànôngnóitrướclúcthànhhônmànàngcũng tin hả? Chẳng trách người khác đều nói nàng ngốc,” vừa dứt lời hắn lạitheo dõi một con cá béo núc đang bơi trong nước và chép miệng nói, “Thêmmột nồi canh cá nữa. Gần đây bổn vương mệt nhọc quá thể, cần bồi bổ.”

HắnnhìnUấtTrìThanhmộtcáivànhẹgiọngnói,“HainhàhọTrangvà

UấtTrìThanhkhônghiểuvìsaohắnlạiđộtnhiênnhắctớingườinàynhưngcũng không hỏi nhiều, trong đầu chỉ hiện lên tình huống tại đảo trẻ con lúctrước.

Nàngđiquacửahàngnốinhausansátvàdòngngườinhưnướcchảy.Bước

Nhị là ai đúng không? Hôm nay bổn vương có hứng thú nên sẽ nói hết chongươi biết.”

Uất Trì Thanh ngạc nhiên và nghẹn họng nhìn chằm chằm Lưu Trường Ươngmộtlúclâumớichậmrãinói,“ChẳnglẽTrangTửHộcchínhlà……làTrangNhất ư?”

“Hạ quan không thể đồng ý với điện hạ được.” Nàng không dám nhìn đôi mắtbỗngnhiênảmđạmcủaLưuTrườngƯơngsauđórụttayvềvàdắtlạcđàbướcđi không quay đầu lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đó đều là những thứ mà lòng nàng hướng tới. Nếu được nàng tình nguyện ở đóvĩnh viễn không rời.

Nghethấyhaichữ“xửlý”thếlàTốngMêĐiệtlậptứctrắngmặt.ĐúnglúcnàyHư Sơn mặc một thân áo trắng đi qua bên cạnh nàng và nhìn thấy hết một mànvevãn đánh yêu này.

NghiêmlàngườicanhlăngmộcủatướngquânngoàithànhNghiNinh.Từngàyngôi mộ kia được xây xong thì hai nhà họ đã canh giữ ở nơi đó đời này sang đờikhác. Bọn họ phụ trách việc tu sửa hằng ngày và trong các ngày hiến tế.Thậm

“Điện hạ.” Giọng của nàng vừa mang kinh ngạc vừa sợ hãi. Nàng kinh ngạc vìhắn dám “cướp con gái nhà lành” giữa phố xá, còn sợ là vì lúc này bốn bề vắnglặng, nàng sợ tên này to gan rồi làm gì đó với nàng khiến mọi chuyện chẳng thểthay đổi.

RốtcuộcTốngMêĐiệtcũngkhôngnhịnđượcnữa.Mũichânnàngđánhẹvàolưng hắn thế là tên kia ngã nhào vào trong suối nước.

Như có cây kim đâm vào giữa trán nàng,Tống Mê Điệt đột nhiên tỉnh táo lại.

Nhưng cằm nàng bỗng chốc bị ngón tay hắn túm lấy và kéo lên. Đôi mắt của

LưuTrườngƯơngthưởngthứcchénrượukhôngvànói,“Khôngsai,hắnchínhlà Trang Nhất ở thành Nghi Ninh và bị Tháp Cập công cháu lừa xoay quanh,”dứt lời hắn cười khẽ, “Vậy ngươi có đoán được Lý nhị là ai không?”

Vừa rồi hình như nàng đã nằm mơ một giấc mộng thật dài, trong đó có núi rừngxanhbiếc,nướcchảy rócrách,còncó mộtkẻphiềntoái nhấttrênđời này.

Chương 122: Người canh lăng

cỏ xanh mượt. Ngọn cỏ vương giọt sương và nở đủ mọi loại hoa. Nguyên Doãnđứng ở cuối thảo nguyên, bóng dáng cô độc mờ mịt. Nàng bước từng bước vềphía hắn nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn chẳng gần lại chút nào.

“Tự làm tự chịu.”

Đây là cảnh trong vô số giấc mơ của nàng. Hiện tại nghe thấy lời tỏ tình chânthành của hắn thế là mộng cảnh kia lập tức biến thành hiện thực và khảm vàolòng nàng.

Vừa đi được năm sáu bước nàng chợt nghe một tiếng thở hổn hển phía sau lưng.CònchưakịpquayđầunàngđãbịLưuTrườngƯơngváclênvai.Trongmắthắn có ánh sáng lóe lên, khóe môi sắc bén. Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạngnày của hắn.

LưuTrườngƯơnglắcđầucườinhưnggiọnglạilạnhnhưbăng,“Đêmnaynếungươi còn dám nhắc đến nàng thì về nhà chép ba lần cuốn《 XuânThu 》chota.”

khôiphụcnhưthường, “AThanh, ngươi vẫn luôn muốn biếtTrang Nhất và Lý

Tống Mê Điệt không dám nhìn vào mắt hắn nên vội vã trốn chạy khỏi lồng ngựccủa hắn và vọt tới đầu hẻm. May mà con lạc đà vẫn chờ ở đầu hẻm vì thế nàngdùng ngón tay run rẩy cầm dây cương và dắt nó tiếp tục lên đường.

Nguyên Doãn gần trong gang tấc, bên trong là sao trời lộng lẫy rơi vào đáy lòngnàng.

Hắn làm như chẳng có gì xảy ra, môi cười nhạt, “Người ta kháo nhau là ĐăngDoanhLâucórượuvàđồăn ngon.AThanhà, hôm nay chúng ta tới đó thử mấymón mới mẻ đi.”

Phía trước là phố xá đèn đuốc sáng trưng đan chéo vào nhau nơi chân trời, chỉcó lòng người là lạnh như nước. Bởi vì nàng biết, thiếu niên phía sau cuối cùngcũngmuốn buông tay.

Đúng vào lúc hắn lệnh cho thủ hạ nhanh chóng lên thuyền qua đảo bên kia tiếpứngLưuTrườngƯơngthìmộtchiếnhạmmàuđenthậtlớnlướtđếntừphíasauđảo trẻ con. Nó to đến độ gần như che hết cả bầu trời và chỉ một lát đã lướt quahòn đảo nhỏ, bọt sóng mênh mông bắn đầy lên người hắn.

Nghevậy,UấtTrìThanhlậptứcimmiệng.LưuTrườngƯơnglạiuốngmộtchénrượusauđóchốngcằmnghiêngmặtnhìnthuộchạcủamình,giọngđã

TốngMêĐiệtchỉthấymímắtgiậtgiật,“Trướckhithànhhônchàngđâucónhưthế này? Thiếp đã nói là muốn tìm một người có thể nấu cơm thế là chàng nhâncơ hội nấu một bát mì hối lộ thiếp cơ mà.”

Cũng may Lưu Trường Ương không làm ra hành động quá khích nào. Mùihương thanh mát trên người hắn hun cho nàng choáng váng nhưng đồng thờilòng nàng cũng cảm thấy hơi chua xót. Cảm giác này lan ra từ đầu quả tim đếngan phổi và khiến toàn bộ thân thể của nàng tê mỏi.

Tống Mê Điệt nhẹ hít một hơi, đầu óc lập tức tỉnh táo nhưng chút tỉnh táo nàynhanh chóng bị đánh tan. Trước mắt nàng như có một tấm mành nước, sươngmù tản ra rồi sau đó cảnh vật đổi dời.

“Trờigiángthầnbinhkìa!”Mộthộvệcòntrẻtuổithấythếthìháhốcmồmvàthốtra một câu này.

Đồ ăn còn không chưa được bưng lên Lưu Trường Ương đã rót đầy chén rượuvà đổ hết vào miệng. Uất Trì Thanh thấy thế thì vội tiến lên cướp bầu rượu vàlắpbắp,“Điệnhạ,bụngrỗnguốngrượu,hại……hạithân.VìTốngMêĐiệtthìkhông…… không đáng.”

cười.

muốn khóc. Nàng chỉ muốn khóc đến mềm cả người, đến khi không còn sức.Nhưthế mớiđủ đểgiải nỗi buồntrong lòngnàng lúc này.

Khi đó hắn mang theo thuộc hạ lên đảo tìm tòi một vòng cũng không thấy gì,chỉ thấy mấy cái ổ của đám thỏ. Hắn biết lần này Lưu Trường Ương lại đoánđúng, cái tên Sáu Ngón kia căn bản không có mặt trên hòn đảo cỏ cây xanhmướtnày.

LưuTrườngƯơngnhẹnhấpmộtngụmrồinói,“LầnđầutiêngặpTrangTửHộcngươi có cảm giác gì?”

Nóitớiđâygiọnghắntrầmxuống,“NghiêmPhongvàTrangTửHộclàbạntừkhi tóc còn để chỏm. Ngoài ra hai nhà này còn có một tầng quan hệ sâu xa màngươi cũng ngheTháp Cập công chúa nói rồi đó.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Người canh lăng