Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93: G·i·ế·t người
Gió kéo dài hơi lạnh buổi đêm, lá khô xoay tròn khi rơi xuống và bị vó ngựađạp lên nát bét, chỉ để lại những tiếng vang cô liêu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn kéo chặt áo lông trên người và thúc giục con ngựa chạy nhanh hơn, đầuquay lại phía sau nhìn.
Không kịp bò dậy, thậm chí không kịp bận tâm đau đớn sau lưng hắn đã vộihuýt sáo gọi con ngựa lại. Nhưng nó như bị quỷ đuổi theo sau lưng nên khôngmàng tất cả mà tung vó chạy như điên. Chỉ còn mình hắn ở lại nơi núi nonhoang vu.
“Òa ……. òa…….”
Mạc Hàn Yên không nói chuyện còn Kỳ Tam Lang thì giành nói trước, “Sao cóthể, những kẻ nguyện trung thành với tiên hoàng đã sớm bị diệt sạch không cònthừa mấy người. Những kẻ còn sống đến giờ lại có được chức vụ quan trọng saocó thể đi theo họ Lưu?” Nói tới đây hắn nhẹ giọng cười, “Chúng ta nhất địnhphải báo cáo chuyện Trang Tử Hộc và Cảnh vương gặp mặt cho sư phụ. Nhưngchuyện này chưa chắc đã được thánh thượng để ý bởi còn một chuyện quantrọng hơn: đó là việc Cảnh Vương rời khỏi Tây Chiếu. Một khi thánh thượngbiết việc này thì CảnhVương sẽ không thể thoát tội.”
“Vậy lúc người của Trang tướng quân điều tra vụ án này có từng nghe nói tớitiênhầuđènkhông?”ChửNgọcngướcmắtnhìnTrangTửHộcmộtcáivàlạinhìnLưuTrườngƯơng sauđó lặplại,“Không sai,chính làtiên hầuđèn.”
Lá vàng khô rụng đầy đất như một tấm thảm màu vàng, đồng thời giống mộtcon sông với dòng nước màu vàng.
Vì thế hắn chậm rãi quay đầu lại nhưng trước mặt vẫn chỉ có con đường dài trảiđầy lá khô giống như nước sông nơi hoàng tuyền muốn nhấn chìm người ta rồikéovào địa ngục âm ty.
Hắnngừngthởvàchờđợi.Trongđờihắn,đámphitiêunàyđãtừngcứuhắnnhiều lần. Kẻ nào bị chúng ghim vào người sẽ đau đến độ sống không bằngchết, cuối cùng chỉ có thể cào cấu phần da mặt đã thối rữa.
Chương 93: G·i·ế·t người (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sư muội, sao muội lại tự ra ngoài?”
“Ngươi là…… Ngươi là…….”
c·h·ế·t ư? Người c·h·ế·t sao còn nói được nữa?”
TốngMêĐiệtđồngtình, “CócầnnóichoTiếutướngquân không?”
Là ai?Hắnkhôngbiếtbởitrên tayhắndínhquánhiềumáu, từngườidânthườngtớihoàngthânquốcthích,ngaycảcáiđầutônquýcủaCẩnThânVươngcũng do chính tay hắn chém xuống và treo trên cửa.
Ngay sau đó tai hắn nghe thấy tiếng “rẹt rẹt”, không phải từ bên ngoài truyềnđến mà là từ trong chính thân thể của hắn, cụ thể là yết hầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không đúng, rõ ràng hắn không nghe được bất kỳ động tĩnh gì, chẳng lẽ đâythậtlàcáibóngđangduđãngquatáncây,lặnglẽnhưuhồnvàkhônggâyratiếng động gì ư?
Trên mặt Mạc cô nương là ý cười nhẹ nhàng, vừa định nói chuyện nàng lại bịmột tiếng ho khan chặn ngang. Hai người kia cũng quay đầu lại, bộ dạng hoảngsợ hơn gặp quỷ.
lẩntrongđốngcànhlágiốngnhưhắnchỉmớiđảoquanh,chưahềđộngđậy.
Đỉnh đầu đột nhiên có tiếng kêu giống tiếng trẻ con cười. Nó xuyên qua lá câytrùng điệp thế là hắn đột nhiên ngẩng đầu và nhìn thấy một cái bóng màu đennằm co ro trong đống cành lá. Nó lắc lư theo gió, nhẹ tới nỗi thật sự giống mộtcái bóng.
Trong lòng hắn chấn động, mà con ngựa hình như cũng cảm nhận được nênbỗng thét dài một tiếng, cơ bắp gồ lên, bốn vó càng tung bay nhanh hơn. Nó đạptrên lá khô như muốn bay lên.
chắn sẽ chìm trong biển lửa. Ngay cả chính Sáu Ngón cũng chẳng thể chạythoát.ThếnêntuyhắnchếttrongtayTốngđạinhânnhưngthậtralàtựsát.”
Người ngồi trên lưng ngựa đã 2 ngày không chợp mắt. Hiện tại hắn bị tiếngđộngnày đánhthứcvà runrẩy, lôngtơ saucổ dựngđứng lên.
“Tà giáo mang theo quỷ dị. Có lẽ ông nội trong miệng hắn có khi chỉ là mộthình gỗ được khắc ra, giống Hoa đèn bà bà. Mà cái gọi là nói chuyện, có lẽ chỉlà ảo tưởng của hắn,” Trang Tử Hộc nghiêm túc suy đoán, “Điện hạ từng nóiSáu Ngón thường xuyên nghe được tiếng nói của bé gái hắn từng g·i·ế·t. Có lẽ hắnđã điên rồi, cănbản không phânbiệt được hiện thựcvà những điêncuồng sinhra trong đầu.”
“Hu…… Hu……”
Mạc Hàn Yên bị sặc khói lúc ở trong hang động nên nhiều ngày nay vẫn luônnằm trên giường trong quân doanh tĩnh dưỡng. Sau khi uống vài bát thuốc KỳTamLang kê nàng mớiđỡ hơn.
TốngMêĐiệtbẻđầungóntaytính,“ChúngtađãrờiTâyChiếuhơnmộttháng,tính ra thì cũng chỉ 2-3 ngày nữa là sư phụ nhận được tin.”
Hắn quá mức kinh ngạc vì thế hắn dùng chút sức lực cuối cùng để liều mạng nóiramấychữkia.Nhưngmiệnghắnlạibịmộtngóntaylạnhlẽochekín.Ngườinọ cúi người, ánh mắt sáng quắc nhìn khuôn mặt không còn chút máu của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng vì sao hắn lại muốn c·h·ế·t? Nếu không c·h·ế·t chẳng lẽ hắn sẽ phải đối mặtvới thứ càng đáng sợ hơn ư?
Hắn cũng không có ý định ngồi im chịu trói mà sờ tới bên hông rồi vung mạnhvề phía sau. Mấy cái phi tiêu lập tức nhắm ngay cái bóng kia, giống như vô sốvuốt sắt ghim thẳng vào mặt kẻ kia.
Mạc Hàn Yên kéo tay nàng và ngồi xuống một cái ghế sau đó liếc nàng rồi lạiliếcnhìnKỳTamLangđangvuivẻthêmcủi,quạtlòvàmởmiệngnóitừngcâurõ ràng, “Ta đã không sao nữa rồi, ra ngoài hít không khí trong lành chút cũngtốt.”
Trang Tử Hộc buông chén trà và nghiêm túc nói, “Tiểu thư nói đúng, việc nàyquả thực hơi kỳ quặc. Thuộc hạ của ta lần theo manh mối của Sáu Ngón và traxuống cũng gặp rất nhiều khó khăn. Lúc bắt người chúng ta luôn chậm mộtbước,giốngnhưcókẻđãthôngbáochonhữngkẻkiađểbọnchúngchạytrốn.”
Tronglònghắnthoángantâm.Hắnkhôngsợquỷ,ítnhấtkhôngsợbằngconngười. Bởi những kẻ ác còn tàn bạo hơn quỷ. Chính hắn cũng là kẻ ác, nên
đương nhiên hắn càng hiểu rõ điều này hơn người khác.
SứccủaMạccônươngrấtlớn,dùđangbệnhnhưngTốngMêĐiệtcũngkhôngthể lay chuyển được. Nàng biết mình không thể làm gì nên chỉ có thể đángthương nhìn sư tỷ hỏi, “Thật sự…… khỏe rồi sao?”
Hơi lạnh trong lòng phun trào như suối băng, khói lạnh lan ra cả người khiếntaychân hắn đôngcứng, hàm răng runrẩy.
Là lá khô đang than khóc sao?
“Chỉ xử lý mấy đứa nhỏ đã có nhiều người hỗ trợ như thế nhưng khi Sáu Ngónbị nhốt trên đảo lại không có một người nào ngăn cản ngoại trừ một người đánhcá phóng hỏa trước thời hạn. Mà người nọ cũng đã chôn thân trong biển lửa,không thể cạy được từ miệng hắn cái gì.”
“Nhưng một đường này Cảnh Vương vẫn luôn bị chúng ta giám sát chặt chẽ vàchúngtađâupháthiệnhắntựtiệnliênhệvớikẻkhác.”TốngMêĐiệtlẩmbẩm
“TalàQuáSơnPhong.”
***
Chẳng có ai cả, cái bóng kia đã đi rồi. Chẳng lẽ chỉ là một sợi u hồn ư?
KhóemắtMạcHànYênlóesángsauđónàngnhìnchằmchằmTốngMêĐiệtvà nói, “Không tìm được thi thể thì thứ này tạm thời vô dụng, Mê Điệt, muội cấtkỹ đi.”
Giáo chúng sẽ vì an toàn của thủ lĩnh và không tiếc bất kỳ giá nào, thậm chíchết cũng không sợ. Sáu Ngón là thủ lĩnh của chúng thì sao lại hy sinh chínhhắn?”
“Bọn chúng đang giữ gìn thực lực,” Lưu Trường Ương suy tư gì đó, ánh mắt tốităm, “Hy sinh Sáu Ngón ư? Để bảo vệ lợi ích lớn hơn phía sau ư?” Nói tới đâyhắnlắcđầuvànhẹgiọngnói,“Không,tàgiáoluônnghiêmngặtvềmặtcấpbậc.
Lời còn chưa dứt lòng nàng bỗng nhiên có thêm một th* c*ng r*n. Nàng cúi đầunhìn thì thấy hóa ra là di ngôn mà Thẩm Tri Hành khắc khi còn ở Cảnh Vươngphủ.
Nhưnghắnđợithậtlâuvẫnkhôngthấyđộngtĩnhgì.Thànhcôngkhông?Saokhông nghe thấy tiếng r*n r* quen thuộc?
vàxoaymặtnhìnvềphíaMạcHànYên,“Sưtỷ,TrangTửHộcnàylàngườinào? Chẳng lẽ ông ấy cũng nguyện trung thành với tiên hoàng sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
KỳTamLangcười“hêhê”,“GiáosựphủlàmviệctrướcgiờđâucầnTiếuSấmgật đầu. Ta đã sớm thông báo cho người của chúng ta để báo cho sư phụ. Mấyngàyđã qua, hẳn tin đã đếnTrường Lăng.”
LưuTrườngƯơnghípmắthỏi, “NgọcNhi,ýcủamuội là?”
ChửNgọcnghẹnlời,mặtlộvẻxấuhổvàngậpngừngnóiramộtcâu,“Trongmộng, muội nghe thấy trong mộng.”
Sau lưng có thứ gì đó rơi xuống, rốt cuộc cái bóng kia cũng chuẩn bị trêu chọchắn.
Để hắn tự đoán ra kẻ thù của mình thì quá là khó khăn.
TrangTửHộcsửngsốtmộtlúclâu,“Tiênhầuđènư?Tachưabaogiờnghenói,đó là ai vậy?”
Bên ngoài là mặt nước vô biên nối liền đường chân trời, mấy con chim baymúa, thảnh thơi.
Hắn thở ra một hơi và quay đầu. Một khắc đôi mắt liếc về phía trước hắn thấymộtđôimắtkhác.Tuynógiấudướimũchoàngnhưngvẫnthấyánhsángnhạtchớp động, giống những ngôi sao đang nảy lên.
KỳTamLangnghethấygiọngnàngnhưtiếngchuônglảnhlótthìlolắngcũngtiêu tan bớt, có điều cái miệng vẫn cứ dông dài, “Thuốc này muội vẫn phảiuống, bởi bệnh đi như kéo tơ, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.”
Kỳ Tam Lang và Tống Mê Điệt đang ngồi sóng vai bên cạnh một cái lò bằngđất, một người quạt lò, một người thêm củi. Bọn họ đang cẩn thận ứng phó vớingọnlửakia.Lửaphảiđượcđiềuchỉnhkhôngtokhôngnhỏ,thứkiaphảiđược
MạcHànYênnắmlấytaynàng,chânđứngđóbấtđộng,“Tađâucóyếuớtnhưthế, hôm nay ta thấy khá hơn nhiều rồi.”
Vừa lúc con đường núi phía trước đột nhiên cong về một bên thế là hắn bị xóctới độ tay buông lỏng cương, chân rời khỏi bàn đạp, cả người ngã ngửa về sau,rơi xuống đám lá khô.
Nhưng hắn biết không phải vì thế hắn quát khẽ và lệnh cho con ngựa đi về phíatrước. Có điều được hơn 10 trượng hắn lại ngẩng đầu và thấy cái bóng kia vẫn
Mạccônươnggậtđầucólệ,miệngnói,“TrangTửHộctớiđâyđúnglúcquánhỉ?”
Hôm nay Mạc cô nương tỉnh ngủ và cảm thấy thân thể sảng khoái hơn nhiều vìthếcũngkhônggọingườimàtựmìnhmặcquầnáovàxuốnggiườngđirangoài.
“Chẳng lẽ là ông nội hắn?” Chử Ngọc lẩm bẩm, ánh mắt nhìn ánh nến bằng hạtđậu và chứa đầy nghi ngờ, “Sáu Ngón từng nói ông nội hắn đã c·h·ế·t nhiều nămnhưng cũng nói hiện tại hắn vẫn nghe lệnh của ông nội. Nghe lệnh một kẻ đã
LưuTrườngƯơngcũngdùngđôimắtđennhánhnhìnChửNgọc,“NgọcNhi,muội nghe thấy cái tên này từ chỗ nào thế?”
HắnnhớtớingàyấyMạcHànYênbịkhóiđặchunngất xỉuthìlòngvẫncònsợhãi. Nhưng dù vậy bọn họ vẫn không thể lôi kẻ phóng hỏa ra ngoài. Kẻ nọ đãquyết tâm muốn c·h·ế·t vì thế năm lần bảy lượt tránh thoát và nhào về phía ngọnlửa. Cuối cùng hắn bị đốt thành than đen.
Kỳ Tam Lang muốn đi tới nhưng lại bận trông cái lò. Hắn gấp tới độ mồ hôi túara,cònTốngMêĐiệtthìđã sớmnémcâyquạtchạytới ômlấyeoMạcHànYênrồi xoay người nàng đi về phía lều trại, miệng liên tục nói “đi nhanh, nhanhthôi” nhưng không biết nhanh để làm gì.
“Hơn nữa việc hắn sai người phóng hỏa,” giọng Chử Ngọc thật sự thấp, “LửalớnnhưthếmàkhôngcóTrangtướngquânkịpthờichạytớithìchúngtachắc
Trongmiệnghắntoànlàtơmáu,lúcnóichuyệncũngkhôngrõràng.Vừalúccócơn gió thổi qua xốc mũ choàng của kẻ kia…
Kỳ Tam Lang xoa khuôn mặt dính nhọ, “Ta và muội nghĩ giống nhau đó. Chỗnày tuy là địa bàn của ông ta nên hàng ngày ông ta đi tuần cũng là bình thường.Nhưnglần‘cứugiá’ nàylạiquákhéo,khôngsớmkhôngmuộn.Nhưngcũngvìthế chúng ta mới có thể thoát được, nếu không……”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.