Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 94: Đường về

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Đường về


Sau đó nàng ta ôm con chạy đi, không khí chung quanh cũng bỗng nhiên hoạtđộng trở lại. Tiếng cò kè mặc cả, tiếng vui đùa ầm ĩ, tiếng lẩm bẩm trộn vàonhau.Thậmchícòncómấyconchimbayvútquavàđểlạitiếngkêusắcnhọn.

Vừa dứt lời hắn chợt nghe bên ngoài tòa nhà có tiếng người và quay đầu lại thìthấy một người đốn củi. Kẻ kia khô gầy, trên lưng là một bó củi cao bằng nửangười.

“Saotrôngngươimệtmỏithế?Tốiquangươiđãlàmgì?”Hắnnhìnnàngtừtrênxuống dưới rồi lại thấy tai nàng có thêm vết đỏ như bị trầy da thì hỏi, “Tống MêĐiệt, ngươi mộng du hả? Sao tai cũng bị thương vậy?”

TrấnKimQuanglậptứcyênlặng.

“Dãi nắng dầm mưa mấy ngày là thành thịt khô. Tống Mê Điệt, thoạt nhìnngươi có vẻ ngốc nhưng không ngờ cũng có lúc ngươi tàn nhẫn thế này.” LưuTrườngƯơngchẳngthèmđểý,tuytayvẫnchemũinhưngđôimắtphượngcủahắn nheo lại và nhìn thi thể đang lắc lư kia, “Ngươi không sợ đồng bọn của hắntới tìm à?”

NóixongnàngcũngkhônghạrèmngaymànhìnLưuTrườngƯơngsauđóhaingười nhìn nhau cười.

“Tiênhầuđèn.”

LưuTrườngƯơngchốngcằm,đôimắtsángngờinhưsaotrời,“Thếlýdolàgì?”

NàngvộilệnhchokiệuphudừnglạivàxuốngkiệuđứngbêncạnhLưuTrườngƯơng và Uất Trì Thanh sau đó nghi hoặc nhìn dòng người đang tiến về phíatrước. Ánh mắt nàng đảo quanh, “Ai, là ai nói đến tiên hầu đèn thế?”

thể sinh sôi nảy nở trên đất liền, ai ngờ cây vừa đổ bầy khỉ đã tan, chẳng cònmột ai.”

“Nói vậy tức là cả gia đình sống trong tòa nhà này là người từ Mẫn quận tới đâyà?” Lưu Trường Ương mời hắn tiến vào. Lúc này đã tới giờ cơm nên hắn saingười dâng rượu và đồ nhắm rồi mời người đốn củi kia ăn cùng. Bản thân hắn

điều đã nằm trong dự ……. dự đoán. Nhưng nào có ngờ chúng ta còn…… còncó người khác giúp đỡ……”

Tống Mê Điệt đang mở túi nước để rửa tay nghe thấy vậy thì ngửa mặt đón ánhnắng và cười tươi rói, “Ta lại sợ đám tôm nhừ cá thối của hắn quá cơ. Hôm naytađểlạilờiởđây,tênkhốnnàylàdotagiết,nếubọnchúngmuốntrảthùthìcứviệc tới tìm.”

Mùi thối nhè nhẹ lan khắp con đường phồn hoa nhất của trấn Kim Quang. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cóphảigiúphaykhôngcònchưabiếtđược,”LưuTrườngƯơngliếcnhìndòng người thành hàng phía trước, “A Thanh, ngày thường ta luôn dặn dò ngươiđọc nhiều sách một chút, như vậy khi nhìn nhận vấn đề ngươi sẽ có thể nhìnthấy những cong vòng trong đó.”

Lưu Trường Ương chăm chú nhìn người đốn cửi nức nở đến độ cái lưng còngcũng phập phồng. Qua một lúc hắn mới dùng giọng nói cực nhạt nhẽo, bộ dạngcực kỳ lạnh lùng để hỏi, “Vì sao bọn họ lại cảm thấy tòa nhà bằng đất nàykhông may mắn? Chẳng lẽ lão gia nhà ngươi đã phải c·h·ế·t oan c·h·ế·t uổng sao?”

châu mai để bắn tên giúp chống lại kẻ địch bên ngoài,” nói tới đây chân màyhắn nhẹ nhướng lên, “Chẳng qua nơi này là đất liền, không hiểu sao lại đột ngộtmọc ra một tòa nhà âm trầm như thế này?”

Nói xong nàng ta ôm đứa nhỏ đi nhưng lại bị Chử Ngọc kéo lại.

Không có ai muốn dừng lại bên cạnh Sáu Ngón. Hắn đã c·h·ế·t, cái cổ bị bẻ gãylúc này nghiêng qua một bên giống một con gà bị bẻ cổ. Nhưng cảnh tượng quáidị ấy lại không hấp dẫn được bất kỳ kẻ nào.

“Tiênhầuđèn.”

TốngMêĐiệtkhônghérăngmàchỉcúingườicởibaotải.ToànbộthânthểSáuNgón lộ ra ngoài ánh mặt trời. Tuy đã c·h·ế·t mấy ngày nhưng bởi vì thời tiết đãlạnhnêndamặthắnvẫnchưathốirữa.Lúc thithểhắnbịTốngMêĐiệttreolêncột cờ và đong đưa theo gió thì mùi thối mới tản ra.

“Ngươi túm lấy con ta làm gì?” Một đôi tay giật đứa nhỏ khỏi tay Chử Ngọc.Mẹ đứa nhỏ bế nó lên và lau đường vụn quanh miệng nó, “Không ăn, không ănnữa nhé, ăn nữa là răng nhỏ sẽ không mọc được đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mẫn quận là một chỗ tốt, so với chỗ này thì nơi đó khá hơn nhiều,” người đốncủikiaxéthịtgàvànhairauráu,“Đếngàcũngđẹphơnchỗnày,thịtcũngmềmhơn. Chỉ là nơi tốt thường sẽ bị người ta nhòm ngó. Chỗ đó nhiều hải tặc, thỉnhthưởng chúng còn cướp thuyền. Dù có là gia đình giàu có cũng không chịu nổitình trạng đó……”

Lưu Trường Ương ôm lấy vai nàng và cúi đầu nhìn, khóe môi chứa nụ cười ấmáp, “Ngọc Nhi, dù mộng có đẹp thì cũng phải tỉnh lại,” nói xong hắn cũng nhìnvề phía trước, ánh mắt như biển sâu, “Chuyện của trấn Kim Quang cứ để Trangtướng quân xử lý thích đáng. Kẻ nào nên g·i·ế·t, kẻ nào nên giữ đều sẽ được quyếtđịnh, chúng ta phải vềTây Chiếu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

VaiChửNgọctrùngxuốngnhưngánhmắtvẫnnhìnbóngdánghaimẹconnhàkia, “Là ta nghĩ nhiều ư?”

Khóe miệng hắn không nhịn được nhếch lên sau đó hắn quay đầu lại nghe UấtTrìThanhlảinhải,“Điệnhạcònkhông……khôngđoánđược,vậykẻkiatrốnquá……quásâu. LầnnàyTrangtướngquân cóthể kịpthời tớicứuđiện hạlà

Đứa nhỏ chỉ nhìn chằm chằm nàng và cười sau đó bỏ một miếng đường đangtan chảy vào miệng và cắn rắc một tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chử Ngọc và đi qua nhìn những cánh cửa sổ tối om không có giấy dán. Mỗi cửasổ đều giống như một đôi mắt của tòa nhà này và đang nhìn chằm chằm nhữngkẻ bị giam ở bên trong, “Nhà đất kiểu này vốn là kiến trúc vùng duyên hải đôngnam. Vì năm đó có hải tặc tấn công nên dân địa phương mới chọn loại kiến trúcnày để cả gia tộc được quây quần bên nhau và hỗ trợ phòng ngự. Các thế hệtrong gia đình ở trong cùng một tòa nhà và hình thành một xã hội độc lập, bênngoài phòng ngự, bên trong sinh hoạt, đó chính là tính chất của kiểu nhà thếnày.”

“Vừa rồi hắn nói cái gì mà tiên hầu đèn, tiên hầu đèn…… Là ai vậy?” Nàng hỏingười phụ nữa kia. Lưu Trường Ương và Uất Trì Thanh ở phía sau cũng xôngtới. Ba ngườiTống Mê Điệt cũng bị dẫn đến vây quanh hai mẹ con nhà kia.

Chẳngaimuốnliênquantớihắn.Tuylúchắncònsốngmỗingườitrongthịtrấnnày đều có liên quan ít nhiều.

Tiềuphunày nóichuyệnmang theokhẩu âmrấtnặng. Saukhi nóimộtlèo

Uất Trì Thanh lộ vẻ mặt khó hiểu, còn Chử Ngọc ở bên trong kiệu thì vén rèmlên,taychemiệngcườinói,“UấtTrìđạica,điệnhạnóiđầuóchuynhđơngiảnđó.”

Chương 94: Đường về

“Nếu nhanh…… nhanh hơn một chút là có thể nhìn thấy người âm …… âmthầmtrợgiúpđiệnhạ.”UấtTrìThanhcưỡingựađibêncạnhLưuTrườngƯơngvà tiếc hận vỗ đùi, “Chỉ kém…… kém một chút,” nói xong hắn liếc mắt nhìn bangười của phủ Đình Úy đang đi phía sau và nói tiếp, “Điện hạ, ngài có thể đoánđược là …… là ai không?”

Người đốn củi ngừng động tác gặm đùi gà, mắt chớp chớp, giọng nói mang theochút cô đơn, “Từ bỏ ư? Tòa nhà này đã tốn gần như toàn bộ số bạc lão gia tíchđược nửa đời người, sao ông ấy có thể từ bỏ được?”

Giọng nói kia lại truyền tới, cách nàng thật sự gần, ngay bên dưới chân thế làChử Ngọc cúi đầu và thấy một bàn tay nhỏ đang túm lấy váy mình. Đứa nhỏngửakhuôn mặttròn vo lênnhìn nàng cườivà nói, “Tiênhầu đèn.”

Tống Mê Điệt nhảy từ trên ngựa xuống sau đó nhẹ nhàng kéo lá cờ kia xuốngchỉ để trơ lại cột cờ rồi quay đầu huýt sáo với phía sau. Một hộ vệ đi cuối độingũ giục ngựa tiến lên ném một cái túi vải trước mặt nàng.

Nói xong hắn đưa Chử Ngọc quay lại kiệu sau đó lên ngựa và giục nó bước tiếp.Lúc này hắn quay đầu nhìn Tống Mê Điệt đang ngồi trên ngựa mà ngáp thì chợtdừng lại. Đợi nàng đi quabên cạnh hắn mới đi songsong với nàng về phíatrước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Mê Điệt xoa bóp vành tai và ngáp một cái sau đó mê mang đáp, “Bịthương à? Sao ta không biết?”

chiến sự. Thế nên chúng ta vẫn đào lỗ châu mai trên tường, tổng cộng có 1200lỗ.Vàomùađônggióbắcthổitớichúng tađềuphảidùngđálấpkínmấy cáilỗnày,nhưng dù thếtrong phòng vẫn rấtlạnh.”

“Lúc ấy hắn giam cầm chúng ta ở chỗ này,” lúc đi vào khu nhà đất kia ChửNgọc nhìn thấy từng đống tro tàn còn sót lại và bảy tám vệt đen. Đó từng lànhững đứa nhỏ cùng ngồi bên cạnh nàng vì thế nàng bi thương nói, “Nơi nàychắc là một cứ điểm của bọn chúng. Thuộc hạ của Sáu Ngón đốt thi thể mấyđứatrẻ khác ở chỗ này.”

“Ngươi đã gặp…… tiên hầu đèn ư?” Chử Ngọc ngồi xổm xuống, hai tay nắmlấy vai đứa nhỏ và hỏi, “Hắn là ai, trông như thế nào?”

chẳng ai hiểu mấy nên người này phải lắp bắp nói vài lần mọi người hiểu đạikhái nội dung.

Lưu Trường Ương gật đầu lia lịa, “Thế nên lão gia nhà các ngươi mới mangtheo cả gia đình dời tới đây và xây dựng một tòa nhà bằng đất theo kiểu quê nhàư?” Hắn ngẩng đầu nhìn mặt tường rách nát và mạng nhện giăng bên trên thìhỏi, “Sau đó…… ông ấy cứ thế buông tay từ bỏ?”

“Hắn bị ngốc đó,” mẹ đứa nhỏ bỗng cáu tiết, lông mày nhíu chặt, khóe mắt đỏlên,“Hắnlàkẻngốc,”nàngtahétlên,“Lời mộtđứangốcnóirasaocóthểtin?”

“Khôngbiết.”LưuTrườngƯơngcũng quayđầulại liếcmắtthì thấyTốngMê

Tiềuphuthanmộttiếng,cánhtayrũxuốngbấtlực,đùigàcũngrơixuốngđấtvàdính đầy bụi.

cũng nhéo một miếng điểm tâm sau đó ngồi bên cạnh người kia, vừa ăn vừa nóichuyện.

Khi nói chuyện hai người đã đi tới hiệu thuốc trước kia họ từng vào giả vờ muathuốc phá thai. Lá cờ dựng trước cửa hiệu thuốc với bốn chữ “Hành y tế thế”thật to bị gió thổi lúc uốn lúc phẳng, mấy chữ to kia cũng vặn vẹo theo.

LưuTrườngƯơngnhìncáitúivảivếtmáuloanglổthìnhẹnhếchmép,“Ngươigiữ hắn lại là để làm thế này ư?”

“NgọcNhi,đừngthương tâm,”LưuTrường Ươngxoađỉnh đầulạnhlẽocủa

“Vốn dĩ lúc xây tòa nhà này mọi người đều nói không cần phải tạo lỗ châu mai.Chỗ này thời tiết lạnh, không giống Mẫn quận, quanh năm đều như mùa xuân.Nhưng lão gia lại là người thích nhớ về quá khứ, luôn nói từ nhỏ đã quen nhìnmấy cái lỗ kia nên nếu không có thì ông ấy không cảm nhận được hương vị quênhà. Ông ấy cũng muốn phòng ngừa nguy cơ khi nó chưa xảy ra, hải tặc thìkhông có nhưng ai biết đâu có khi lại có sơn tặc, hoặc ngày nào đó nảy sinh

Điệtđangngáp,miệnghárõto,giốngLongVươnghítmâynhảkhóitrongtranhtết.

“Mấy năm sau khi tòa nhà này được hoàn thành thì lão gia qua đời. Mấy anh emtrong nhà vì phân chia gia sản mà nháo nhào tới mức gà bay c·h·ó sủa. Hơn nữabọn họ đều cảm thấy tòa nhà bằng đất này không may mắn nên liên tiếp rời đi.”Nói đến đây hắn thấp giọng khóc nức nở, “Lão gia vốn muốn nhà họ Hoàng có

LúcnàyngườicủaUấtTrìThanhpháiracũngđãtớinơinhưnglạichỉthấymộtkhối thi thể bị cắt nát họng. Thi thể vẫn còn ấm chứng tỏ mới c·h·ế·t chưa tới nửacanh giờ. Mà trên người kẻ nọ lại chứa một lá thư mật bên trong thuật lại

chuyệnLưuTrườngƯơngtựmìnhrờikhỏiTâyChiếu.HiểnnhiênkẻnàylàdoGiáoSự phủ phái tớiTrường Lăngđể báo tin.

BọnhọrờikhỏitrấnKimQuangvàđivềphíatâythêmmấyngày.Trongmộtbuổi chạng vạng ráng chiều rực rỡ, đoàn người chui vào một cánh rừng rậmxanh như biển. Bọn họ nhìn cái bóng thật to dưới trời chiều và ghìm ngựakhông đi nữa.

Hắn nói xong lại chỉ về phía mặt tường của tòa nhà và nói, “Các ngươi nhìn mặttường của nó đi, bên trên là những cái lỗ nhỏ hình tam giác, thật ra chính là lỗ

Đó là một tòa nhà bằng đất màu vàng giống một cái mâm thật lớn rơi từ trên trờixuống và mở ra một khoảng không riêng giữa rừng rậm. Tòa nhà này cao batầng, tầng dưới cùng là nhà bếp và các khu phòng san sát, mỗi gian đều có cầuthang đi lên lầu hai. Lên tới tầng số 2 là các hộ sống riêng, tầng thứ ba là sânthượng vòng quanh toàn bộ khu nhà.

Tiếngngườivốnđangồnàolậptứcimbặt,ngựaxecũngbấtđộnggiốngnhưbịthứ gì đó hút hết sinh khí.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Đường về