Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 95: Hoàng Xuân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95: Hoàng Xuân


Ta nhớ rõ có một lần thiếu gia đi theo ta vào rừng nhặt củi và thấy một con khỉnhỏ đang ngồi run bần bật trên cành cây. Nó còn không to bằng bàn tay củangười trưởng thành, hiển nhiên là khỉ con đi lạc đàn. Xuân thiếu gia lập tức bắtchước tiếng kêu của con khỉ vì thế con khỉ nhỏ trèo từ trên cây xuống, do dựmãi mới chui vào lòng hắn.

Sau khi Trình Tường c·h·ế·t, lão gia hỏi Trình Lộ gọi anh trai ra ngoài làm gìnhưngchẳngcóđượcthôngtinnàohết.Tiểuthưchỉbiết“êa”loạnlên,hoàntoàn không nói được lời nào.

Cửa bị khóa lại nhưng xuyên qua cửa sổ người ta vẫn thấy hai cái bóng một caomột thấp chồng lên nhau dưới ánh nến.

con dao bị ánh trăng nhuộm thành màu xanh lơ thì da đầu như bị cái gì đó túmlấy.

Hắn cũng không muốn mang tiếng đối xử không tốt với anh em.

em gái gọi mình thì đi ra ngoài và không về nữa.

Ương thấp giọng hỏi một câu. Khi hắn hỏi, đỉnh đầu đột nhiên có cơn gió thổiqua khiến đám mây mờ mịt bay đi, để lộ vầng trăng tròn hơi đỏ.

TrìnhTườnglàngheemgáigọimớiđirangoài.TrìnhLộbiếtnóimuộn,batuổimàvẫn chưanói sõi,chỉ cóthể gọi“Ca ca”.Ngày đó,TrìnhTườngnghe thấy

Khóe miệng người đốn củi giật giật. Ông ta uống thêm một ngụm rượu mớimiễn cưỡng nén được hồi hộp trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đôi mắt phu nhân lã chã, trên mặt là hận ý sâu đậm.

Ngàicũnghiểu,vìthếngàiphảichothiếpmộtlờigiảithích.TrìnhTườngkhôngthể c·h·ế·t không rõ ràng như thế được.”

Chương 95: Hoàng Xuân

Phu nhân mới là người trẻ tuổi, xinh đẹp nên rất được lão gia yêu chiều. Hiện tạinàng ta lại sinh được hai đứa con nên đương nhiên phần yêu thương kia càngthêm dày. Và cũng vì thế mà nàng ta trở nên kiêu căng, thái độ cũng không coitrọng Xuân thiếu gia. Tuy cũng không coi như ngược đãi nhưng chẳng quản chiphíănmặc.Màbọnngườidướithìcựcgiỏitrongviệcnhìnmặtđoáný,thấyphu nhân như thế nên bọn chúng cũng đối xử với Xuân thiếu gia không ra gì. Tathườngxuyênnhìnthấyhắnngồimộtmìnhngoàivườnđàobùnchơi,trênngười là bộ quần áo ngắn củn không vừa người. Trong phòng là tiếng cười nóivang dội nhưng chẳng chút nào liên quan tới thiếu gia.

Talàngườiđầutiênpháthiệnrahắn.Đólàmộtbuổisángtrànngậpsươngsớm,ta nhìn xuyên qua lỗ châu mai trên tường và thấy thân thể màu hồng nhạt củahắn như được bọc một tầng màng. Hắn còn nhỏ như thế, cả người cuộn lại nhưđứa nhỏ còn trong tã lót.

Xuân thiếu gia muốn lên tiếng ngăn cản nhưng đã muộn. Trình Tường nằmngửa trên mặt đất khóc thét lên, trên má phải của hắn là một vết cào dài nửangóntay, máuchảy àoạt nhuộm đỏthái dươngcủa hắn.

Lão gia nhà ta họ Hoàng tên là Chất và làm nghề luyện sắt nên rất giàu. Tiếcrằng ông ấy phúc mỏng về đường con cháu, dưới gối chỉ có một đứa con vợ cả,tên là Hoàng Xuân. Còn mấy người thiếp không ai sinh được đứa con nào.

TađãtừngngheXuânthiếugianóichuyệnvớiconkhỉkia.Hắnnói:ngươikhông có mẹ, ta cũng thế, vừa lúc hai ta có thể làm bạn.

Ngàyđó,conkhỉkiavẫnngồitrênvaiXuânthiếugia,trướcsaunhưmột.Thiếugia thì ngồi bên cạnh giếng nước,cả hai cứ thế nhìn ảnh ngược của mình tronggiếng.Trênmặthọlàbộdạngkhôngthuộcvềmộtđứatrẻ,vàcũngkhôngthuộcvề một con khỉ.

Sau đó, rồi sau đó…..

Xuân thiếu gia nghe thấy tiếng phu nhân thét chói tai. Âm thanh này không chỉdọa hắn mà cũng dọa con khỉ con vừa phạm phải sai lầm thế là nó rúc vào lònghắn, hai cái vuốt bám lấy quần áo đứa nhỏ.

Mặt Trình Tường bị thương. Lang trung tới và nói vết thương đã tổn thương danên nhất định sẽ để lại sẹo. Phu nhân tức giận nghĩ một con khỉ c·h·ế·t đi cũngkhông đủ bù lại vết thương vĩnh viễn để lại sẹo trên mặt con mình vì thế nàng tatrút mọi giận dữ lên người Xuân thiếu gia.

VìthếconkhỉlạiđitớibêncạnhTrìnhTườngvàngồixổmxuốngcầmquảlêhắn đưa. Nhưng lúc nó muốn rời đi lại bị Trình Tường ngăn cản, một tay hắntúm lấy lưng nó, một tay túm cái đuôi và tàn nhẫn giật một cái.

“Thiếp không cần tính mạng của nó, chỉ cần đầu lưỡi kia thôi,” nàng ta quỳxuống, khuôn mặt yếu ớt đáng thương, cả người dựa bên chân lão gia và túm lấyốngquần ôngta nói,“Lão gia cũnghiểu rõhung thủ giếtTrìnhTườnglà ai. (đọc tại Qidian-VP.com)

chúng ta mới phát hiện ông ấy ở điện thờ bên cạnh cánh rừng. Da trên ngườiông ta cũng bị l*t s*ch, tay túm lấy góc điện thờ, thân thể cuộn lại trong tư thếquái dị.

Sau đó nửa tháng, vào sáng sớm một ngày kia người ta phát hiện con mèo lôngvàng phu nhân mang từ Mẫn quận tới đây đã bị người ta lột da và nằm chếtngay bên ngoài tòa nhà. Phu nhân nói tối hôm trước nàng nghe thấy rõ tiếngmèo kêu bên ngoài và con mèo nàng ta yêu thích cũng theo đó đi ra.

Lúc này phía sau vang lên tiếng tặc lưỡi, con khỉ và thiếu gia đều quay đầu lạivàthấyTrìnhTường đứngđó, tay cầmmột quảlê lắclắc về phíacon khỉ.

Hoàng Chất nhìn thẳng nàng ta và lặng im thật lâu, vì thế nàng ta lại nói, “Thiếpsẽ lại sinh con cho ngài, thiếp còn trẻ, còn có thể sinh những đứa con khác.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng gào của Xuân thiếu gia quá thê lương. Mặc dù cách một cánh cửa nhưngnó vẫn truyền khắp căn nhà đất. Nhưng kỳ quái là hắn không hề xin tha dù chỉmột tiếng, mãi tới khi lão gia đỏ mắt đi ra, tay cầm cái lưỡi đỏ tươi ném ngoàicửa.Tanhìntừbênngoàichỉthấymộtđôimắtđôimắtbịbóngđêmnhấnchìmvà mất đi màu vốn có.

TốihômđólãogiađitớiphòngcủaXuânthiếugia.Tathấyôngấycầmmột

Sau đó có một buổi tối ánh trăng đỏ như máu. Có câu nói lưu truyền rằng trăngmáu chính là dấu hiệu của yêu nghiệt hiện thân. Thế nên đêm đó mọi ngườitrong tòa nhà bằng đất này đều đóng cửa và nghỉ ngơi sớm.

“Ánh trăng ngày đó cũng giống hôm nay, nhưng còn đỏ hơn. Ánh trăng hômnay còn chưa thể gọi là trăng máu được.” Suy nghĩ của người đốn củi bị gió cắtngang, hắn ngửa đầu nhìn chằm chằm ánh trăng trên cao một lúc lâu mới nhìnvềphía LưuTrường Ương vàthấy trong mắtđối phương vẫnlà ýcười.

Xuân thiếu gia quỳ rạp trên mặt đất nhìn lão gia. Đôi mắt hắn trống không, ítnhất ta chẳng nhìn được bất kỳ cảm xúc nào trong đó. Không có thù hận, tuyệtvọng hay bi thương…… Cả người hắn như biến thành một vật c·h·ế·t, giống đầulưỡi bị cắt từ miệng hắn.

“Nóchỉlàmộtđứanhỏbảytuổi.”Trongmắtlãogiahiệnlêndodựnhưnglạibịôngta nén xuống,“Hơn nữa nó là…anh cả củaTrìnhTường.”

Rồi tới nửa đêm, khi ánh trăng lên tới giữa trời, ta lại nghe thấy tiếng người. Nótruyền tới từ bên ngoài tòa nhà, bập bõm, như khóc như than. Ta nhận ra giọngnói kia.

Việcnàyđivàobếtắc,nhưngbốnngàysaulạixảyramộtsựkiệnkhiếnmọingười trong nhà họ Hoàng không thể bỏ qua.

Xuân thiếu gia còn chưa kịp ngăn cản thì con khỉ đã nhảyxuống và chạy vềphía Trình Tường. Đứa nhỏ kia thấy một con vật không nhỏ hơn mình là mấyxông tới thì sợ hãi nắm chặt quả lê và xoay người chạy. (Hãy đọc truyện này tạitrang runghophach.com) Xuân thiếu gia vội vàng gọi con khỉ trở về bởi hắn biếtđứa em trai này là người mà mình không thể trêu vào, con khỉ của hắn lại càngkhông.

“Liệu có thể là nó không?” Lúc này phu nhân tóc tai tán loạn, khuôn mặt trắngnhư ánh trăng ảm đạm bên trên tòa nhà này. Nàng ta mất con trai nên lý trídường như cũng không còn tỉnh táo, “Là nó. Nó giỏi bắt chước nên mới giảgiọngTrình Lộvà gọiTrìnhTường ra ngoàigiết.”

NhưngTrìnhTườngthấyconkhỉngừnglạithìcũngbấtđộngvàxoayngườidùng quả lê dụ con khỉ nhỏ đi qua, miệng gọi “Tới ăn nè, tới ăn nè.”

Xuân thiếu gia bị phạt quỳ bên ngoài tòa nhà suốt hai ngày hai đêm và khôngđượcăncơm,cũngkhôngcónướcuống.Tớikhiđượcchovàonhàthìhắnđãchẳng còn chút sức lực nào, là ta cõng hắn vào nhà.

Là phu nhân đã qua đời……

TrìnhTườngchết.Hắncũngchếtbênngoàitòanhà,cũngbịlộtdagiốngconmèo lông vàng mà mẹ hắn yêu tha thiết.

Đêm đó chúng ta tìm khắp cả cánh rừng, mãi tới khi nắng sớm hơi hiện ra

Xuân thiếu gia thấy Trình Tường đã không còn sợ nữa thì cũng không ngăn cảncon khỉ. Hoặc nói đúng hơn là hắn không dám bởi vị phu nhân kia đang dựa vàokhung cửa nhìn bên này, ánh mắt lạnh nhạt như muốn xem kẻ làm anh như hắnsẽ làm thế nào, liệu hắn có thể nhường con khỉ kia cho em mình không?

“Thế thiếu gia nhà các ngươi đâu?” Lúc mọi người đều đắm chìm trong câuchuyệnxưaly kỳđếnmức gầnnhưkhông cóthậtnày thìbỗng LưuTrường (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đốn củi nhìn ra ngoài tòa nhà bằng đất và chỉ tay về một phía. tiếng cườikhô khốc lan ra không gian, “Đó là lần cuối cùng ta thấy lão gia lúc ông ấy cònsống.”

Ánh trăng đỏ như sắp nhỏ máu, còn lão gia thì lao ra khỏi sân dưới ánh trăngnóng rực kia, cái áo dài phía sau ông ấy chợt lắc lư trong rừng và biến mất trongbóngcây san sát. À,chính là nơi ấy.

Đó dù sao cũng là đứa con trai cả nhà họ Hoàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói đến Xuân thiếu gia thì cũng hơi quái. Có lẽ vì mẹ mất sớm, cha bận rộnkhông quan tâm đến và bản thân không có anh chị em cùng tuổi nên từ nhỏ tínhcách của hắn đã quái gở, làm gì cũng chỉ một mình. Ngẫu nhiên chỉ thấy thiếugia nói vài câu với người hầu chứ ít khi hắn nói nhiều.

Đêm hôm ấy con khỉ bị lão gia mang đi. Nó bị lột da, thân thể máu chảy đầmđìabị ném trongrừng cây ngoàitòa nhà này.

Nàng nói: “Lưỡi…… Lưỡi….. Lão gia, trả lưỡi cho con ta……”

Con khỉ con coi Xuân thiếu gia như mẹ, mà hắn cũng coi nó như người thân củamình, đi tới đâu cũng mang theo nó. Con khỉ kia ngày ngày ngồi trên vai hắn,móng vuốt bán lấy quả cây thiếu gia đưa và ăn ngon lành, nước sốt chảy xuốngbẩn quần áo nhưng thiếu gia cũng chẳng giận.

Nhưng Xuân thiếu gia lại có một tài nghệ mà không ai bì kịp, đó là khẩu thuật.

Hắn không chỉ có thể bắt chước tiếng chim muông và côn trùng mà còn có thểbắt chước tiếng người và giống như đúc.

Lúc Xuân thiếu gia 4 tuổi thì mẹ đẻ qua đời. Sau đó lão gia lại cưới người khác.Năm thứ hai phu nhân mới vào cửa đã sinh cho lão gia một đôi song sinh đặt tênlàTrìnhTườngvàTrìnhLộ.Lúcấymọingườitronggiatộcđềuvuimừngvàrất kính trọng vị phu nhân mới.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95: Hoàng Xuân