Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Mưa đúng lúc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Mưa đúng lúc


Viễn là đàn ông, có ướt cũng không sao, chứ với dáng người như Dung mà bị ướt thì cô chỉ có nước đào lỗ dưới đất để trốn.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong tiệm của Duyên, chọn một chỗ ngồi xuống và chờ đợi. Chốc lát sau, Duyên đi ra chào hỏi:

- Chỉ cách vài bước chân, nhường một chút cũng không vấn đề gì.

Bởi vì hai người đi bộ ra công viên nên phải tìm chỗ trú, nếu không thì sẽ bị ướt.

Tiếng bước chân hai người nhịp nhàng, chậm rãi dưới cơn mưa vội vã, ồn ào dần dần biến mất theo thời gian.

Viễn nghe tới đây thì chợt nhận ra mình bị lừa:

- Hì hì! Hồi xưa anh tính đi làm đầu bếp, thợ bánh rồi á chứ. Mà tại vì bố mẹ bắt anh đi học xây dựng mới phải từ bỏ. Nếu không có khi giờ anh đang đi thi Master Chief rồi.

"Cảm giác được một người đàn ông đáng tin cậy chăm sóc thật là tốt." Duyên thầm nghĩ trong lòng, nở một nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.

Là dân thủ đô gốc, Tấn có cách ứng xử khéo léo, tế nhị dễ dàng được lòng tất cả mọi người. Ví dụ như lúc này, mặc dù bị người khác chen ngang khi đang đi qua cửa nhưng anh không tức giận phàn nàn, mỉm cười lùi lại, mời họ đi trước.

- Em yên tâm! Đừng sợ! Đi cùng anh tới chỗ trú mưa nào!

Thực ra Duyên muốn đi chơi với Lý Viễn nhưng còn nhiều băn khoăn trong lòng, phần vì sợ vấn đề môn đăng hộ đối, phần vì không muốn tranh với Dung, bạn thân của cô.

- Hừ, con trai dỗ con gái không phải là chuyện đương nhiên sao? Anh dám không dỗ, coi chừng có đứa khác nhảy vào dỗ đó nha. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở công viên cách đó không xa, Dung kinh ngạc thốt lên. Vốn cô chỉ định đi dạo uống trà tắc, ăn trứng nướng… nhưng không ngờ Viễn tự tay chuẩn bị một hộp bánh Mochi của nhật bản để dành cho cô.

Lúc này, Viễn và Dung mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, có thể thấy rất rõ nét bối rối trong mắt Dung, còn Viễn, chỉ có thỏa mãn hạnh phúc giống như vừa trúng số độc đắc.

Dung đứng dậy để Viễn đỡ mình đi, cơ thể tựa vào một bờ vai ấm áp vững chãi, gió không tới mặt, mưa không tới đầu.

Viễn đắn đo suy nghĩ rối rắm, không biết phải dùng lời lẽ gì để dỗ Dung. "SOS! Ai giúp với!"

- Anh nói gì đó, ai thèm làm bà chủ của anh?

Những người kia thấy vậy thì tự giác cảm thấy xấu hổ vì hành động kém văn minh, hơi cúi đầu xin lỗi. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Anh có nói bà chủ của anh sao? Em nói đấy chứ. – Viễn tiếp tục trêu.

Dung đương nhiên không muốn Viễn bị ngã nên đưa tay ra kéo lại, ai ngờ trọng tâm của cô thiên về trước ngực nhiều quá, dẫn đến cả hai người đều ngã xuống vỉa hè.

Duyên không thích Tấn. Trong mắt cô, Tấn chỉ là người bạn, người anh trai thân thiết. Dù cho Tấn có tốt cỡ nào cũng vậy, không thích là không thích.

- Đứa nào dám! (đọc tại Qidian-VP.com)

Với tư cách là ủy viên bộ chính trị trẻ tuổi nhất, Tấn được vô số nhân vật có máu mặt ở Sài Gòn tiếp cận, nịnh bợ. Họ muốn tìm cách để có thể làm quen với anh nhưng bình thường ít có cơ hội. Có người thấy Tấn thường xuyên tới tiệm bánh của Duyên liền nảy ra ý định tới đây làm khách hàng để “tình cờ” gặp gỡ lãnh đạo.

- Anh thật là bình tĩnh, thường ít người chịu nhường đường như anh. – Công Tiến đi theo ở đằng sau khen.

- Hừ! Em không thèm nói chuyện với anh nữa.

Chương 15: Mưa đúng lúc

- Vậy thì tuyệt quá, anh cũng đang chờ được thưởng thức tay nghề của em đây. Cảm giác mỗi ngày gặp em lại có một niềm vui bất ngờ. – Tấn vui vẻ đồng ý.

Duyên liếc sang đồng hồ, vừa điểm bảy giờ tối, cô nhìn vào tin nhắn của Lý Viễn đắn đo một lúc rồi cô nhắn “em đang bận, anh đi chơi với Dung vui vẻ”.

Lê Tấn, một người đàn ông điển trai, lịch lãm và tài giỏi. Cao một mét tám, thân hình cân đối, mắt sáng mày rậm, khuôn mặt mang theo vẻ đẹp sắc cạnh tây âu. Một ngoại hình hoàn toàn khác với các quan chức bụng phệ.

- Thật ngon! Đây là chiếc bánh Mochi ngon nhất mà em từng ăn.

- Bánh này do anh tự làm theo hướng dẫn, nếu không ngon em đừng chê nha.

- Hóa ra em âm mưu lén lút ăn sạch không chừa cho anh miếng nào. Uổng công anh lo lắng cho em từ nãy đến giờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Bà chủ ăn đồ trong tiệm thì đâu gọi là ăn chực được.

Nhưng bởi xuất hiện trước mặt Viễn, Dung phải chăm chút bản thân bằng trang phục gợi cảm, tận dụng lợi thế vượt trội về dáng người của mình, cô tự nhủ để cho thoải mái nhưng thực sự trong lòng nghĩ gì thì chỉ có trời biết, đất biết.

- Hai anh lại tới nữa à? Hôm nay em có làm món mới, các anh có muốn thử không?

Thấy mình bị gài bẫy, Dung dỗi, quay lưng về phía Viễn, đương nhiên không quên cầm theo hộp bánh, đồ ăn không có lỗi, lỗi là ở Viễn.

Tình hình trở nên vi diệu, Viễn tuy biết đây không phải lỗi của mình, nhưng đi nói lý với con gái là một hành vi t·ự s·át, mà nếu muốn nhận sai thì không biết kết quả thế nào.

Cô lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ linh tinh, bình tĩnh cầm đĩa bánh Mochi thơm ngon ra bàn mời Tấn.

Hôm nay, Dung đặc biệt mặc một bộ váy bó sát khác ngày thường. Những dịp khác cô sẽ cố ý sử dụng đồ rộng rãi một chút để che lấp bớt “tâm hồn” vĩ đại của mình, cô không thích bị soi mói bởi ánh mắt của đám đàn ông.

Từ đó, tiệm bánh của Duyên bỗng dưng trở thành nơi hot nhất trong tầng lớp thượng lưu Sài Gòn.

Dung cảm nhận được sự mập mờ, thẹn thùng trả lời:

Vốn lưng Viễn đập vào nền đã đau điếng, thế mà Dung còn ngã bồi thêm một cú thật mạnh lên ngực làm anh đau như nội thương, xương sườn không biết đi quẩy ở đâu rồi.

- Em nghĩ sau này nghỉ hưu anh mở tiệm được đấy, lúc đó em tới ăn chực mỗi ngày.

Dung nói rồi từ từ cầm miếng bánh lên. Chiếc bánh có hình tròn với vẻ ngoài đáng yêu và hấp dẫn, cảm giác mềm mịn đàn hồi nảy nảy làm tăng phần thú vị. Bên ngoài, lớp bột nếp đặc có màu hồng, nếu để ý còn thấy có hình trái tim.

Đúng lúc này, trời đổ mưa. Xa xa có tiếng sấm làm Dung giật nảy cả mình, rúc vào trong ngực Viễn theo bản năng.

Nhưng một người quyền lực như thế ở trước mặt Duyên vẫn chỉ như người theo đuổi bình thường.

Giọng nói ấm áp của Viễn làm Dung bình tĩnh trở lại.

Dung cảm giác được điểm bất thường, ngượng chín người, vội vàng từ trên người Viễn bò xuống, ngồi bệt ra đất, quay lưng lại với anh, hơi cúi người, không biết suy nghĩ gì.

Trở lại chủ đề chính, bởi vì chú ý ăn mặc nên cho dù xoay lưng lại về phía Viễn, dáng người của cô vẫn thể hiện rõ sức hấp dẫn mười mươi đối với anh.

Đặc biệt khi ước lượng kích cỡ vĩ đại của vật thể bất thường kia thì càng bị kích thích nặng hơn.

Viễn ngã xuống nền bê tông còn Dung ngã lên ngực Viễn.

Ở trong thể chế, ai cũng biết ủy viên bộ chính trị mang ý nghĩa gì. Lên google tra một cái là biết tất cả lãnh đạo chủ chốt như tổng bí thư, chủ tịch nước, thủ tướng, chủ tịch quốc hội… đều có chức vụ ủy viên bộ chính trị đi kèm.

Từng giọt nước tí tách tí tách nặng dần lên theo thời gian. Viễn vội vàng cởi áo của mình khoác lên người Dung, một tay khoác qua vai cô nói:

Hai người trêu đùa ầm ĩ, Viễn ỷ vào mình là đàn ông, khỏe hơn, nắm lấy hai tay của Dung, định bẻ ra sau lưng giống như bắt t·ội p·hạm. Không ngờ Dung cũng không phải dạng vừa, hất tay ra không để bị tóm, làm cho Viễn mất trọng tâm ngã về phía sau.

Sau khi Tấn tới Sài Gòn, tiệm của cô tối nào cũng kín bàn, chật khách.

Anh cố gắng dỗ một hồi nhưng không thấy Dung quay lại, đang chẳng biết làm sao thì thấy Dung gấp hộp bánh lại cất, một tay xoa bụng tỏ vẻ hài lòng:

- U là trời! Bánh Mochi! Em không ngờ là anh biết làm luôn đó.

Hai người lúc này ngồi trong một góc tối ở công viên, xung quanh ít người qua lại. Ghế đá lại không quá dài nên chỗ ngồi của hai người rất gần nhau.

- Bánh ngon thật! Tiếc là hết rồi.

“Sao hôm hay cảm giác Dung xinh đẹp, hấp dẫn vậy nhỉ?” Viễn tự nhủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Duyên giơ tay làm ký hiệu “ok” rồi nhanh chóng đi lấy bánh. Tiệm khá đông khách nên cô muốn tự mình đi làm để Tấn không phải chờ lâu.

- Hi hi! Vậy để em thử rồi mới biết, tệ quá là em chê đó.

Dung cười ngọt ngào, cắn một miếng, cảm nhận lớp bánh mềm mại, lớp nhân đậu đỏ xay ngọt ngào tan ngay nơi đầu lưỡi. Dẻo nhưng không dính, ngọt nhưng không ngán, mềm nhưng vừa tay.

Đâu đó có người thì thào: “mưa đúng lúc”.

Duyên cảm thấy có lẽ chỉ làm bạn với Lý Viễn thôi cũng được rồi, một người đàn ông, không quan trọng đến mức sống còn. Nhưng trong thâm tâm của mình, Duyên cảm thấy đang mất đi thứ gì đó cực kì quan trọng.

Khi Viễn hoàn hồn trở lại, cảm giác những vật thể mềm mại “bất thường” đang đè lên ngực mình, anh lập tức cảm giác đau đớn hoàn toàn biến mất, Adrenaline tăng vọt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Mưa đúng lúc