Biến Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Ngày báo thù (1)
Lúc mới đầu, cô còn hy vọng kỳ tích xảy ra, trong đầu của cô còn nhớ tới hình ảnh của một người tên Hying đã nói về việc được giải cứu. Nhưng khi nhìn thấy những tay đại ca xăm trổ thì mọi thứ đã thành tuyệt vọng.
- Cái quỷ gì đây?
- Thằng c·h·ó! Mày dám phản bội đại ca?
- Được lắm! Dám hạ độc tao, con đĩ này! Mày tưởng tao không đề phòng mày à.
Còn chưa kịp nói hết câu, một mũi tiêu độc trúng ngay giữa cổ khiến gã ta bị chặn họng, ôm cổ ngã lăn ra đất. Tên còn lại giật mình, định bỏ chạy thì tiếp tục bị một mũi tiêu khác bắn trúng vào chân.
- Cứu! Cứu tôi với, có quái vật!
- Rồi! Chị thua em, không ngờ cái lão già này gian manh như thế.
Nguyên nhặt một cây gậy từ dưới đất lên, chậm rãi lại gần. Thấy tên đó thò tay vào trong người rút s·ú·n·g thì đập mạnh một nhát.
Gã rú lên thảm thiết, làm rớt khẩu s·ú·n·g xuống đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đây là…
Lúc này, Hying từ trong bụi đi ra, chạy tới nhặt s·ú·n·g lên và nói:
Đằng sau Hying, Văn An im lặng đi tới không nói một lời, hai tay chắp ở sau lưng, khẽ búng một cái, ngay lập tức, hai tên tay sai lăn đùng ra c·hết, miệng sùi bọt mép.
Tất nhiên, đó là chuyện sau này. Hiện tại, vấn đề tập trung ở trong biệt thự, nơi Triệu Vũ đã sắp xếp xong xuôi thiên la địa võng.
Bởi vì ngoại hình đáng sợ của mình, bụi dây lập tức khiến đám xã hội đen đánh mất ý chí chiến đấu quay đầu bỏ chạy, cảnh chúng chen chúc xô đạp nhau trong kinh hoàng trông thật thảm hại.
- Thật là! Ba cái trò mèo hạ độc này bây giờ lừa được ai, tưởng ngu hả bà cô già.
Hni lắc đầu:
- Tao không phải người tụi mày, sao nói là phản bội được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Hán Siêu từ trên nóc nhà nhảy xuống, hưng phấn nói:
- Anh nói cẩn thận, em là một cô gái ngoan hiền dễ thương dễ bảo nha, đừng có nói xấu em. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Có phục kích! Chạy mau! – Lưu Thế Hùng lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng chưa đi được mấy bước thì bị một cây dây leo đầy gai quấn lấy chân, đập mạnh xuống sàn, kéo về.
- Mày… mày! Bắt tụi nó lại cho tao.
Chương 47: Ngày báo thù (1)
Chờ cho cả đoàn người đi xa khuất bóng, Nguyên phủi bụi, đứng dậy đóng cửa lại. Có hai tên tài xế đứng ngoài thấy vậy thì chạy tới hỏi:
Lưu Thế Hùng dù sao cũng đã già, không còn đủ sức xông pha nữa nên chỉ ra lệnh cho hàng chục tên đàn em trong phòng ra tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Mẹ nó! Trà có độc!
Nguyễn Văn Nguyên vì biết tiếng Trung nên đóng giả làm người sai vặt, cúi người chào bọn họ:
Ông ta nhăn mũi, hít thêm một hơi rồi đột ngột ném chén trà xuống đất, quát ầm lên:
A Long là tên mắt chột đã bị g·iết hôm qua, thân tín của lão Hùng. Tây Môn Thiến nhẹ nhàng đáp:
Ở giữa thân cây, một cái miệng hú ra sóng âm chói tai làm những người nghe phải choáng váng lăn lộn ra đất.
- Á à! Hoá ra bay chọn c·ái c·hết!
- Yên tâm! Lão ấy sẽ c·hết nhanh thôi. Ngay sau tụi mày ấy mà.
Khuôn mặt và giọng nói nhẹ nhàng đến làm Hán Siêu suýt nữa thì tin là thật, nhưng tiếng rên la trong kinh hoảng của đám người bên ngoài vườn đã nói lên hết thảy.
- Triệu Vũ, em cũng phản bội anh sao? – Lưu Thế Hùng chất vấn. Lão ta thực sự coi Triệu Vũ là người của mình, vì cô rất biết chơi, chiều lòng lão ta.
Đây chính là siêu năng lực của Hni, “Thực Vật Tà Ác”. Trái hẳn với tính cách dịu ngoan như cừu non của cô, những thực vật được triệu hồi ra đều tà ác và có những năng lực quỷ dị.
- Đại ca! Gái xinh ở bên trong hết rồi! Chắc chắn là do chị ba biết sự mạnh mẽ của đại ca, chịu không nổi nên chuẩn bị các em chim non tươi mới đấy ạ!
Từ bốn phương tám hướng xuất hiện cơn mưa đ·ạ·n hình thành từ nước trà xuyên thủng qua tay và chân của những người lao lên, làm họ ngã xuống kêu hét thảm thiết một cách quỷ dị.
- Dâng trà nào các em! – Tây Môn Thiến giơ tay ra lệnh hai cô gái rót trà cho các vị đại ca.
- Mau cút ra! Đừng cản đường tao. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đám a Long đâu rồi? Sao không thấy mặt!
Đấy là những kẻ ở bên ngoài biệt thự, cách bụi dây không quá gần.
- Cái đám Lạc Việt ấy hả? Hừ, tiểu quốc bé xíu, cũng dám can đảm chống lại thiên triều thượng quốc! Sớm muộn có ngày cho làm hồ nuôi cá.
Lưu Thế hùng chỉ thẳng vào mặt Tây Môn Thiến! nụ cười lạnh lùng cơ trí giống như biết trước tất cả. Đám đàn em đằng sau cũng khinh thường tiếp lời:
Ví dụ như cái cây trước mắt tên là “Bụi Dây Khát Máu” có khả năng dùng sóng âm t·ê l·iệt ý chí đối phương, thân thể nó cứng như sắt, dây leo khoẻ có thể vặn gãy thép đặc, phía trên đầy những gai độc c·hết người và có khả năng hút khô máu người bị quấn lấy.
- Vậy sao mày còn không cút đi! Tránh ra!
Ngoài sân cũng đã tụ tập cả trăm tên giang hồ khác cầm v·ũ k·hí nóng, sẵn sàng xông vào. Tình hình hết sức nguy cấp, những cô g·ái đ·iếm đang quỳ xếp hàng hốt hoảng không biết làm sao, nhưng Triệu Vũ chỉ khinh thường cười nói:
Nói xong, Gã Hùng cầm chén trà lên uống, nhưng vừa đặt chóp mũi thì ông ta dừng lại vì ngửi thấy mùi lạ.
- Cái gì… mày…
Một đoàn gái đẹp đủ thể loại mặc trang phục hầu gái quỳ xuống trong phòng khách, hai bên sắp hàng ghế, ngồi trên đó là các vị đại ca bang Thanh Long đang khoái chí chọn gà để chút nữa chơi.
- Em lãng phí hơi sức với họ làm gì, trúng độc của anh, c·hết chắc rồi.
Bên cạnh Lưu Thế Hùng, một tên đầu trọc bặm trợn thô lỗ quát:
- Chắc do lúc sáng bọn nó ăn bún riêu với rau sống nên vậy á. Kệ chúng đi, giờ canh đừng để tên nào lọt ra là được.
- Jesu, phật tổ, thượng đế, Allah ai cứu tôi với, cứu với.
Văn An bịa đại ra một lý do nhưng không ngờ Hying tin thật, suốt cuộc đời, anh ta không dám ăn một tô bún riêu với rau sống nào ở Lạc Việt vì sợ trúng độc, bỏ lỡ tuyệt tác ẩm thực nhân loại.
- Chị ba chúng mày đâu, thấy anh Hùng tới mà không qua đón à? Còn người của bang c·hết hết rồi hả, sao để có một thằng oắt con như mày ở đây.
Đám người trong nhà đều đã gục, nhưng đám người bên ngoài cũng không khá hơn chút nào. Họ phải đối mặt một loại thú cưng dễ thương khác của Hni, Cây Ăn Thịt Người.
Kết quả này là điều cả Triệu Vũ và Tây Môn Thiến đều không tính trước được. Ít ai ngờ bên trong thân thể con người dịu dàng như Hni lại ẩn chứa quái vật hung tàn đến vậy. Thậm chí không chỉ một con.
- Hừ, già sáu mươi tuổi rồi còn anh anh em em, không thấy buồn nôn hả lão già dê.
Tên đó nhắc tới Tây Môn Thiến theo kiểu khó nghe như vậy nhưng lão Hùng ở bên cạnh chẳng nói gì, chứng tỏ lão ngầm đồng ý việc đó.
Khi trà nước đầy đủ, Lưu Thế Hùng hỏi:
- Làm gì vậy?
Mọi người thốt lên kinh ngạc khi thấy gạch lót sàn nứt vỡ hàng loạt, để lộ ra khoảng đất trống, từ đó chui lên một gốc cây quái vật khổng lồ, cao cả chục mét, trên thân trải dài các đoạn dây leo gai ngọ nguậy như vật sống, cực kì đáng sợ.
- Các vị đại ca thông cảm, chị ba vì phải chuẩn bị chu đáo, dạy dỗ lại các “đào” để phục vụ mọi người ạ! Cả biệt thự này chỉ còn lại toàn các thiếu nữ xinh đẹp để phục vụ, những người khác bị đuổi đi hết rồi!
- Tao chọn em ở giữa, đừng ai giành với tao, đúng kiểu tao thích.
- Anh không ngờ em hung ác, mạnh mẽ như vậy, khi nào có dịp làm ván sô lô không?
Đứng trong hàng, Mỹ Lệ cúi gằm mặt xuống để che giấu sự thất vọng trong tâm hồn. Cô được triệu tập tới đây vào sáng nay theo lệnh của Triệu Vũ cùng với tất cả những cô gái làm gà khác.
- Ủa! Sao lần này độc ngấm nhanh vậy, mọi khi phải một lúc nữa mà. - Hying nghi ngờ.
Không chờ Nguyên kịp phản ứng, gã ta đẩy anh ngã lăn ra đất, sau đó quay sang nịnh nọt Lưu thế hùng:
- Chị thấy chưa, em bảo rồi, cách này không ăn thua đâu. Chị thua em một chầu kem nhá.
- Xin chào các vị đại ca! Chị ba đã chuẩn bị sẵn tiệc để đãi các anh, mời vào ạ!
- Anh Hùng tính trước hết rồi, cuối cùng cũng lộ đuôi cáo.
Triệu Vũ ngồi bên cạnh Tây Môn Thiến vỗ tay nói:
Tiếng ly trà vỡ loảng xoảng trên đất giống như dây chuyền, từ chỗ Lưu Thế Hùng lan ra khắp mọi nơi.
- Đóng cửa, đánh c·h·ó!
Còn những kẻ ở trong biệt thự thì không cần phải nói, run lẩy bẩy như c·h·ó c·hết, nước tiểu tè bậy ra quần, cả khuôn mặt vặn vẹo tái mét trong sợ hãi. Bao gồm cả đám gái đang quỳ cũng vậy, họ không biết chuyện gì xảy ra nên đại tiểu tiện mất khống chế, mùi khai bốc đầy cả phòng.
-…
- Tao thì thích em ngoài cùng bên trái, ngực t·ấn c·ông mông phòng thủ, bóp sướng tay.
- Ma quỷ! Chạy mau! Ma quỷ tới đây!
Lưu Thế Hùng đến trước biệt thự của Tây Môn Thiến, cánh cổng đã sớm mở rộng và rải hoa, dưới chân lót tấm thải dài hàng trăm mét xuyên qua khu vườn.
- Mày! Đại ca sẽ không tha cho mày!
- Dạ! Đại ca!
Nguyên thầm nghĩ “thằng già này không xem chị ấy là vợ” cúi đầu xin lỗi:
Lưu Thế Hùng nghe nói có gái tơ thì vui vẻ ra mặt, chống gậy vội đi vào, đám đàn em theo sau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.