Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 48: Ngày báo thù (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Ngày báo thù (2)


Bọn họ nói dõng dạc đầy tự tin trước mặt bang chủ hiện tại là Lưu thế Hùng mà không có một chút lo lắng. Ngay cả bản thân ông Hùng cũng im lặng, chẳng trách móc được, vì ông cũng đang nghĩ cách đầu hàng chứ đừng nói gì người khác.

Tất cả ngoan ngoãn như vậy vì những thú cưng cây ăn thịt người vẫn đang quay qua quay lại sau lưng họ. Chưa kể đến xa xa đằng trước còn có một đống bùi nhùi dây leo toàn gai ngọ nguậy trông cũng chẳng thân thiện là bao.

Một cô gái trong nhóm “gà 50kg” cúi đầu báo với Vũ. Vì lúc nãy bị “thú cưng” dọa nên các cô gái bị dơ hết cả người, phải đi tắm rửa trước.

- Các anh thấy rồi đấy! Chúng ta bây giờ đã có sức mạnh thay thế Lưu Thế Hùng, không cần sợ hãi ông ta nữa. Lúc trước, ông ta bắt nạt mẹ goá con côi, xua đuổi chị Thiến, cướp đoạt tài sản. Nhưng bây giờ thì khác, chị Thiến muốn lấy lại tất cả, các anh có thể về nói giúp để các lão đại hỗ trợ không?

Tây Môn Thiến nói hùng hồn, cô muốn cho họ cơ hội để được tự tay trả thù đám người heo c·h·ó này.

Nói thật! Văn Nguyên diễn thuyết chỉ tạm chấp nhận được, không hay không dở. Nhưng vấn đề anh khoác áo chính quyền, lập tức được những người dân khốn cùng tin tưởng, coi là ánh rạng đông.

Thậm chí Tây Môn Thiến còn đang tự hỏi tối qua cô bị điên hay sao mà dám cắm sừng cô gái trước mặt này. Lúc đi về, Hni còn quay sang cười nhẹ với Thiến làm cô sợ tê cả người, run bần bật.

- Cái này còn tùy miệng của Nguyên dẻo đến đâu.

- Là lãnh đạo sao! Chẳng lẽ Lạc Việt cử người tới cứu chúng ta! Tổ quốc không quên mình.

Triệu Vũ phải đứng ra nói chuyện thay Tây Môn Thiến:

- Tốt! Vậy nhờ các anh! Bây giờ các anh có thể đi được rồi!

- Tối nay chị sẽ không bị ăn thịt chứ?

- Chị Vũ! Mọi người đã tắm rửa xong rồi.

- Chị cũng là phụ nữ giống như mọi người, hiểu nỗi đau mà các bạn phải gánh chịu. Vậy nên chị quyết định sẽ trả lại các bạn tự do. Các bạn có thể về nhà, gặp người thân, sống một cuộc sống bình thường như bao cô gái khác.

Mỹ Lệ cùng với đoàn gái trở lại đại sảnh, đập vào mắt là những tên đại ca ăn trên ngồi trốc bị trói chặt vào trên ghế, bịt miệng bằng thứ giẻ bốc mùi chảy nước nhờn, luôn miệng ê a kêu réo gì đó.

Nhưng Thiến đánh giá thấp ảnh hưởng của thời gian dài bị đàn áp. Các cô gái ngây người ra không biết phải làm gì, chưa thể tin được lại có ngày được tự do.

- Ở trước mặt mọi người là những kẻ đứng đầu đường dây buôn lậu mại d·â·m, cội nguồn gieo rắc tội ác tới các bạn. Là những kẻ khiến các bạn không thể về nhà, phải lấy thân bán d·â·m, cơ thể nhiễm bệnh, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

Bây giờ, đột nhiên Mỹ Lệ được cho biết mình đã xoay người, có thể trả thù những lão đại. Mỹ Lệ cảm giác giống như nô lệ mới giải phóng.

- Em mệt! Đi ngủ trước nha!

Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng giữa cuộc săn bắt của chục cái cây ăn thịt người. cho dù có kẻ may mắn thoát ra cũng sẽ bị những tay s·ú·n·g mà Triệu Vũ bố trí mai phục b·ắn c·hết.

Chờ những người đó rời đi, Hni nói với Thiến:

Đặc biệt là khi một số người Lạc Việt bị lừa sang nhận ra Văn Nguyên, họ càng trở nên kích động hơn. Không có gì đáng tin bằng màu cờ sắc áo và tổ quốc thân yêu.

Khác với bụi dây leo đứng yên một chỗ, những cái Cây Ăn Thịt Người có bộ rễ nổi trên mặt đất, di chuyển nhanh chóng không thua gì báo săn.

- A, là em gái bị nhốt trong cũi này! Anh không lừa em chứ? Sẽ có người đến cứu chúng ta.

Vừa mới lúc nãy, chính tai họ nghe được tiếng xương vỡ rôm rốp và kêu hét thảm thiết của người khác trong bụng lũ quái vật này. Chỉ cần nghe một lần là không ai có can đảm muốn thử xem cảm giác thoải mái cỡ nào mà họ rên rỉ "sung sướng" như vậy.

- Lát nữa ra ngoài cấm nói lung tung, đừng để người ta hiểu lầm em là người hung dữ.

Chúng không có cành mà chỉ sở hữu một thân cây cao lớn với miệng hút khổng lồ có thể nuốt trọn cả voi. Những người bị ống hút bắt lại sẽ được cây nuốt vào trong bụng, nghiền xương răng rắc và tiêu hoá thành phân bón.

- Đúng anh rồi! Họ là người anh gọi tới giải cứu chúng em sao?

Nguyên khẽ ho một tiếng rồi nói:

- Chị Thiến! Bang Thanh Long này vốn là nhà của chị. Tụi em chắc chắn sẽ giúp chị báo lại trong bang, giành lại những thứ thuộc về chị.

Mặc dù trong lòng xem Hni là quái vật đáng sợ nhưng tất nhiên không có thằng ngu nào lộ ra, tất cả cúi đầu đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Báo cáo! Đã dọn dẹp hết kẻ địch bên ngoài, không còn ai sống sót. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhiều người quỳ xuống đất khóc trong vui sướng. Họ thậm chí còn không muốn suy nghĩ rõ ràng vì sao không thấy cảnh sát, báo chí ở đây.

Họ chỉ biết rằng tổ quốc không bỏ rơi, vẫn còn cho người đến cứu mình, đó là ân huệ lớn nhất mà họ có thể tưởng tượng ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ôi trời! Cuối cùng ngày này cũng tới! Suốt ba năm, tối nằm mơ cũng muốn thấy được tổ quốc.

Triệu Vũ nói làm đám người này vui mừng muốn rút lui khỏi chốn nguy hiểm này, nhưng chợt bị Hni gọi lại:

Mỹ Lệ bây giờ không biết miêu tả tâm trạng của mình như thế nào. Cảm xúc trong lòng cô cứ như đang trên các tuyến đường cao tốc ở Lạc Việt, không biết lúc nào sẽ phải quay xe vì một chiếc ô tô đi lùi trước mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi Hni rời khỏi, Thiến mới hoàn hồn, quay sang hỏi nhỏ Triệu Vũ:

Lập tức, cả đám ngừng lại đứng nghiêm, nín thở.

Nhưng cuối cùng, may mắn cũng mỉm cười với cô khi đám xã hội đen bắt đầu tự thanh trừng lẫn nhau và cô không bị quái vật ăn thịt.

- Xong rồi sao, gọi bọn họ ra đây, có trò chơi vui lắm.

- Nhưng trước tiên, chị mong rằng mọi người có một cơ hội để xoa dịu những ấm ức trong lòng. Nên chị bắt trói những thằng c·h·ó khốn nạn này lại để chị em có thể tự mình hành hạ chúng, trả thù cho bản thân và những người khác đã không còn tồn tại nữa.

Nếu đơn thuần là Tây Môn Thiến và Triệu Vũ thì họ chưa chắc sẽ thần phục. Nhưng có Hni ở đây, chẳng đứa nào dám nói chữ “không”.

Triệu vũ nở một nụ cười quỷ dị làm đám đại ca giang hồ bỗng rùng mình.

- Bé ngoan, về nhà nào!

Chương 48: Ngày báo thù (2)

- Dạ rõ! Thưa chị!

- Thật vậy sao? Mỹ Lệ! Chúng ta được cứu rồi? Em quen biết họ sao!

Hni chậm rãi tới thu hồi những bé cưng của mình trở về, ban tay vuốt ve âu yếm:

Ở trước mặt họ, khoảng bốn mươi tên đại ca giang hồ và lão Lưu Thế Hùng nằm liệt dưới đất vì bị đau. Nhưng từ đầu tới cuối, không ai dám hé răng nói thừa một câu.

Ở sau lưng họ, một đống những dụng cụ như: giáo, mác, đục, lưỡi cưa, kéo, kìm… dụng cụ tra tấn hình thù ghê rợn được sắp xếp cẩn thận, ngăn nắp.

- Bạn từng bị chúng đánh đập sao? Từng bị chúng cắt da khoét thịt, bỏ đói sao? Từng bị chúng dùng làm công cụ để thoả mãn d·ụ·c vọng thể xác sao? Hãy cầm lấy dao đục giáo mác, ăn thịt uống máu chúng. Mọi cực hình đứng trước tội ác của chúng đều trở nên nhân từ. Không cần phải bố thí lòng thương hại cho họ.

Lần đầu tiên nhìn thấy cách mạng thì suy nghĩ của nô lệ không phải vui mừng mà bận thắc mắc “tự do” là gì.

Một lần nữa, Triệu Vũ và Tây Môn Thiến tỏ ra thiếu kinh nghiệm trong nắm bắt tâm lý người dưới. Đây cũng là điều dễ hiểu vì họ chưa từng thực sự làm lãnh đạo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong bang Thanh Long, ngoài bang chủ còn có các lão đại già dặn nắm quyền bên dưới, sáu người trước mặt là tay chân của một số lão đại trung lập trong bang.

Triệu Vũ cũng không dám nói chắc, lúc nãy thú cưng của Hni để lại ám ảnh quá lớn.

- Mọi người nghe tôi nói!

Nhưng có nghĩ nhiều cũng chẳng giải quyết được gì, họ phải chuyên tâm vào câu chuyện trước mắt.

- Các vị đồng bào! Tôi là chủ tịch Huyện ChưPăh, được giao nhiệm vụ giải cứu mọi người và đưa về tổ quốc. Mọi người có thể yên tâm, chính phủ Lạc Việt luôn là chỗ dựa vững chắc nhất cho từng người dân. Không cần biết mọi người ở đâu, khó khăn thế nào, chúng tôi sẽ giúp đỡ tới cùng.

- Đúng rồi! Anh từng nhìn thấy người kia ở Lạc Việt, cái anh chàng đẹp trai đi cạnh Hying ấy, là một lãnh đạo.

- Là chính phủ, chúng ta được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi!

Tây Môn Thiến ngầm mua chuộc, lôi kéo sau người làm vây cánh từ trước để lật kèo Lưu Thế Hùng. Bí mật triệu tập bọn và sắp xếp xung quanh khu vườn từ sáng sớm, vây quét những kẻ may mắn thoát khỏi cây ăn thịt người. Nay Triệu Vũ nhân cơ hội muốn thu phục luôn bọn họ về phe mình.

Từ đầu tới cuối không ai chạy đến được cổng, làm An và Nguyên buồn ngủ tới ngáp ngắn ngáp dài.

Sau nửa tiếng càn quét đầy máu tanh, cả khu vực trở về không khí im ắng, lạnh lẽo.

- Rồi cút đi!

Một người đàn ông cầm s·ú·n·g đứng nghiêm báo cáo trước mặt nhóm người Hni. Đằng sau anh ta là sáu người khác trang phục tương tự.

Mỹ Lệ không rõ những lời Tây Môn Thiến nói có thật hay không. Bởi vì những kẻ đáng thương như họ làm gì biết chủ mưu sau màn là ai. Họ chỉ biết mình bị đám giang hồ hãm h·i·ế·p, đánh đập, bỏ đói.

Cách cô nói chuyện cứ như đang nựng bé mèo, bé cún trong nhà làm cả đoàn người cảm thấy lạnh sống lưng.

Bỗng Mỹ lệ nhìn thấy Hying đang đi vào, trên tay cầm s·ú·n·g và chào hỏi với những người khác. Cô lập tức bật thốt lên:

Ban đầu Văn Nguyên chỉ quay lại tìm Hni, nhưng thấy tình cảnh lúc này, bản năng chính trị khiến anh lập tức nhận ra mình nên làm gì.

- Em nói trước, nếu không phải bạn, lần sau chúng ta là kẻ thù rồi.

- Là anh Hying!

Cả ngày hôm nay, cô đã nhảy điệu "cha cha qua" qua lại giữa thiên đường và địa ngục, hi vọng cứ chợt nở chợt tắt như ánh đèn sân khấu.

- Từ từ đã!

- Những người khác không phải người Lạc Việt cũng có thể yên tâm, với tinh thần đoàn kết bạn bè quốc tế, chúng tôi cũng sẽ tìm cách giúp đỡ đưa mọi người trở về quê hương.

Nói xong, không chờ Thiến trả lời, cô tự mình đi trước.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Ngày báo thù (2)