Biến Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Nguyên thăng chức
Trên điện thoại của An, tin tức mới đăng gần nhất là check in địa điểm ở khu liên hợp phát điện Tây Nguyên. Bên dưới có dòng chữ gắn tên “Xuân Đào” với hàng chữ: “Dù anh có đi đâu, có làm gì đi nữa thì anh cũng sẽ luôn dõi theo em, bảo vệ em trước mọi hiểm nguy”
- Chẳng lẽ mình là nhân vật chính?
Ông ấy cười vỗ vai, sau đó thì thầm nhỏ vào tai:
- Cứ để họ chờ thêm chút nữa đi! Để bớt ngáo giá lại! Bây giờ quyền chủ động trong tay chúng ta, công ty điện lực còn lâu mới chịu ngừng nhà máy điện của bản thân mình để mua điện từ họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Chào anh!
- Tối nay! Thưa chủ tịch! Tôi đang dự lễ tiếp đón những người chạy nạn từ Campuchia trở về. Sau khi xong việc, tôi sẽ lên máy bay ngay.
Không rõ Xuân Đào nói cái gì trong phòng làm việc mà chỉ sau vài phút, Dung và Duyên tung tăng nắm tay nhau đi ra ngoài cứ như vụ tranh cãi vừa rồi chưa từng diễn ra. Thậm chí không thèm để ý đến Lý Viễn mà cùng nhau đi siêu thị sắm sửa váy áo mới.
Tuân mỉm cười cúp điên thoại, cảm giác còn sống và nghe tiếng nói của Xuân Đào thật tuyệt vời. Anh quay sang chào hỏi các vị lãnh đạo ở tỉnh Gia Lai với nụ cười niềm nở.
- Giám đốc! Các chủ đầu tư nhà máy điện muốn gặp anh để thương thảo hợp đồng!
Mỹ Linh thường xuyên ở gần An nên biết anh thích tản bộ, hóng gió để tìm. Khe rãnh ẩn sâu trong chiếc áo sơ mi dễ dàng lộ ra trước mắt An, nhưng anh không thèm nhìn.
Trong khi An đang thảnh thơi hóng gió thì một cô thư ký xinh đẹp lại gần, cúi người báo cáo. Cô là Trần Mỹ Linh, một thư ký ưu tú và đơn thuần.
Kết quả thu về là tất cả mọi người đều tán dương, tin tưởng Nguyên. Trong khi họ không ủng hộ lắm đối với vị phó chủ tịch tỉnh kia, thậm chí phê bình kín đáo. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Em vẫn khỏe anh ạ! Anh thì sao?
- Vậy à? Thế còn phó chủ tịch tỉnh thì sao?
Ở phía xa xa, Văn Nguyên dắt theo Hni đứng trên bục cao nhận huân chương bảo vệ tổ quốc hạng nhất. Người trao tặng huân chương cho anh là một tướng lĩnh cấp cao ở trung ương. Ông ấy nắm chặt tay anh và nói:
Ông ấy quay sang nhìn Hni với nụ cười đầy ý vị. Ông là một trong số ít người biết rõ bản thân Nguyên bây giờ đang nắm giữ thiên thời, địa lợi, nhân hòa như thế nào.
Nói xong, An lười biếng móc từ trong quần ra một thứ làm Linh sợ hãi che mắt hét toáng lên:
- Phó chủ tịch tỉnh? Em không biết.
Văn An không đắm mình trong ánh hào quang, không quát tháo phong vân chốn thương trường, cũng chẳng âm thầm điều khiển thế giới. Anh chỉ là anh, làm những điều mình thích, một cách tẻ nhạt và vô vị trong mắt những người khác.
Bên cạnh đó, bố mẹ Nguyên là doanh nhân nổi tiếng phố núi, đại diện lợi ích của doanh nghiệp, bạn thân anh ta là Văn An và Lý Viễn, những siêu nhân giữ chức vụ cao trong tập đoàn lớn, có vốn đầu tư dồi dào.
Ông ta mỉm cười lắc đầu, thầm nhủ:
Ban đầu có người còn muốn để ông phó chủ tịch tỉnh thăng chức, rồi Nguyên thay ghế phó chủ tịch tỉnh bồi dưỡng dần dần. Nhưng sau khi tham khảo thì ông phát hiện những đảng viên trung thành, không t·ham n·hũng ở cấp xã, cấp huyện đa phần không hài lòng với phó chủ tịch tỉnh hiện tại, điều này đại biểu dân ý.
Về phía người dân, khắp Lạc Việt đều đang coi Nguyên như anh hùng thời đại mới. Ngay cả trong khối chính trị cũng nhiều người hài lòng vì bản thân Nguyên là một chính trị gia trong số họ. Trên cơ bản, ở cả nước Lạc Việt này đều ủng hộ Nguyên.
- Liệu mình có phải nhân vật chính?
- Vâng! Có thể thấy được, tinh thần trọng tình trọng nghĩa, hi sinh cao cả của anh thật vĩ đại. Có phải nhờ vào đó mà anh cảm hóa được nhiều phần tử xã hội đen, giúp họ cải tà quy chính và đưa người bị hại tới nơi an toàn. – Đây là câu hỏi thứ hai của phóng viên.
Đây là giao kèo ngầm giữa An và Đào, anh chủ trì dự án điện mặt trời, điện gió, điện tái tạo, điện khí ở Tây Nguyên, sẽ không trở lại Sài Gòn cho đến khi Đào thừa nhận yêu anh hoặc gặp nguy hiểm.
- Anh Tuân! Khi nào anh trở lại Sài Gòn! – Đào hỏi qua điện thoại.
Nguyên hiểu ý thầm gật đầu.
- Ra vậy! Thôi em nghỉ đi, anh có việc đây!
Ở trong thông tin với báo chí, mọi người thống nhất câu chuyện sẽ là Nguyên xâm nhập vào hang ổ bọn buôn người, thông qua lí lẽ và chính nghĩa cảm hóa những ông trùm (Triệu Vũ và Tây Môn Thiến) để họ hỗ trợ đưa những người dân Lạc Việt và bạn bè quốc tế về nước. Còn những thứ như siêu nhân, bắn s·ú·n·g thì sẽ trở thành câu chuyện cười lề đường.
- Chú em có tự tin tiếp nhận chức chủ tịch tỉnh Gia Lai hay không?
Nguyên có cô bạn gái sắp cưới là Hni, một người Jarai với siêu năng lực mạnh mẽ, điều này giúp anh nhận được sự ủng hộ của những người đồng bào thiểu số.
Ông ấy làm như vậy không phải chỉ để cho vui mà có mục đích chính là muốn xác định ứng cử viên cho ghế chủ tịch tỉnh vừa mới bị cách chức.
- Tốt! Khi nào về! Anh tổ chức triệu tập dàn lãnh đạo của công ty truyền thông YM tới gặp em.
- Khiêm tốn quá thì thành tự đại đó!
Xuân Đào cứ ngỡ An thực sự bỏ rơi mình. Nhưng cô quên rằng làm gì có thằng đàn ông nào dễ dàng buông bỏ người mình yêu, nhất là kẻ cố chấp mang trong mình quyền năng tối thượng như An.
- Phó chủ tịch tỉnh á, hồi xưa cũng thân thiện, hiền lành lắm, lúc còn làm ở huyện ngày nào cũng ghé qua thăm hỏi bà còn. thăng chức lên tỉnh một cái là không bao giờ thấy mặt nữa, người quen khi xưa muốn gặp lại cũng khó.
- Vậy xin chúc mừng! Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi nhất Lạc Việt. Có lẽ ngày mai sẽ có công bố thông tin. – Ông ấy cười nói.
- Tốt, rất có tố chất chính trị, đáng để bồi dưỡng.
- Em làm được!
- Lát nữa hãy ra gặp riêng anh một lát khi kết thúc.
Mọi thứ rẽ ngoặt 180 độ làm Viễn chỉ biết ngơ ngác ăn bánh hỏi.
Thậm chí thấy ông hỏi nhiều, bà bán nước mía còn nói bồi vào:
- Anh vẫn thế, công tác suốt em ạ!
- Anh may mắn hơn người khác và muốn nhiều người khác cũng được may mắn như thế. Em biết không, tim anh quặn thắt lại khi chứng kiến chững tội ác đang diễn ra với con dân Lạc Việt. Ngọn lửa nhiệt huyết nung nấu thôi thúc anh đứng dậy, vượt mọi chông gai, gian khó để đi đến bên cạnh những người đồng bào xa xứ.
Ở cách đó không xa, trụ sở điện gió Buôn Ma Thuột, An nằm ngửa trên thảm cỏ, đưa bàn tay lên trời, che khuất bầu trời, miệng lẩm bẩm tự hỏi.
- Đúng vậy! Tất cả là dựa vào ánh sáng của chính nghĩa và công lý. Anh tin tưởng rằng, dù nơi âm u tối tăm nhất, vẫn luôn có cơ hội để mặt trời soi sáng lối ra. Anh không có gì cả, một kẻ không tiền, không quyền, không thế ở nước bạn nhưng vẫn luôn có những trái tim chính nghĩa thầm lặng sát cánh bên cạnh. Bất kể chủng tộc nào, nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần dùng trái tim chân thành để đối xử với nhau, ắt sẽ nhận được kết quả tốt.
- Xem ra, chủ tịch tỉnh trẻ tuổi nhất Lạc Việt sắp xuất hiện rồi.
Anh có đầy đủ sức mạnh cần thiết để trở thành nhân vật chính, nhưng sao cuộc sống của anh lại có vẻ đơn điệu lạ kỳ.
Ông hút nước mía một phát, vị ngọt của núi rừng thấm vào cuống họng, mát lạnh tâm hồn. Ông khẽ rút điện thoại từ trong túi quần ra gọi cho một số được đánh dấu là tình báo ngầm 1:
- Cảm ơn! Em chỉ làm những việc mà các bậc cha chú đã làm thường ngày! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Á!
- Làm tốt lắm! Lạc Việt cần những người như em! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyên hơi sững sờ một chút, sau đó tự tin gật đầu:
Ở đằng xa, vị lãnh đạo ở Trung Ương lúc nãy đang ngồi uống nước mía ở quán cóc bên đường, gật gù hài lòng:
Sau khi nói chuyện linh tinh một hồi, vị lãnh đạo đó mới hỏi dò:
Đừng nghĩ rằng những vị trí như lãnh đạo đứng đầu một tỉnh mà dễ làm, đặc biệt những tỉnh vùng biên giới, bắt buộc phải ngầm thẩm tra chính trị nhiều lần để chắc chắn giữ ổn định kinh tế, xã hội, chính trị, an ninh của vùng.
Bản thân Nguyên vẫn chưa rõ vị thế của bản thân. Lúc này anh chỉ biết mừng rỡ vì đột nhiên được thăng chức một cách bất ngờ. Cứ như thể anh là ngôi sao may mắn vậy, đi tới đâu gặp may tới đó.
- Em có nghe tin chủ tịch huyện mới giải cứu người dân ở Campuchia về không?
- Có, em nghe chứ! Hàng xóm của em cũng có đứa b·ị b·ắt được cứu về, đang mổ heo mời cả xã ăn mừng đây.
- Xin hỏi! Rất nhiều người không hiểu làm cách nào mà anh có thể dũng cảm được như thế, một thân một mình xuyên qua núi rừng để cứu giúp đồng bào gặp khó khăn.
Không phải tự nhiên mà An để cho Nguyễn Tuân sống. Tuy rằng An không muốn ép buộc Xuân Đào thích mình nhưng muốn bảo anh dễ dàng chấp nhận cho cô ấy quen người khác thì chỉ có trong mơ thôi.
- Tất nhiên là bởi vì công lý, vì tiếng gọi của trái tim. Mỗi tối anh đều vắt tay lên trán suy nghĩ về những số phận kém may mắn, những cuộc sống khốn khó hơn mình.
Chương 57: Nguyên thăng chức
- Chào em! Nay anh ghé qua tây nguyên nên gọi hỏi thăm ấy mà, dạo này em khỏe chứ?
Tiếp đó là đến tiết mục phỏng vấn.
- Vậy thì may quá nhỉ! Mà em thấy chủ tịch huyện của em thế nào!
Sau tràng diễn thuyết hùng hồn của Nguyên, rất nhiều người xung quanh đã cảm động muốn khóc. Đặc biệt là những người được anh cứu về, thậm chí có người quỳ xuống cảm ơn. Bởi vì đối với những n·ạn n·hân b·ị b·ắt, việc Nguyên làm không khác gì cứu sống cuộc đời họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Còn phải nói nữa, anh hùng trong các anh hùng. Đã lâu lắm rồi em mới thấy một vị quan vì dân vì nước như thế.
Nhưng Xuân Đào thì khác, cô có ký ức kiếp trước nên biết cách làm người của Viễn. Cô chỉ đơn giản khuyên vài câu rồi để các vị nam thanh nữ tú này tự xử lý với nhau.
Nói xong! Ông ấy cúp điện thoại và gọi tiếp tới vài số khác với những câu hỏi tương tự. Nội dung rất đơn giản, để họ đưa ra đánh giá về chủ tịch huyện Nguyễn Văn Nguyên và vị phó chủ tịch tỉnh đương nhiệm.
Sau khi phỏng vấn xong, ông ấy đã được gặp riêng Nguyên ở một góc kín. Ông nói thẳng, không vòng vo:
- Đơn giản như vậy sao? Em cần làm gì.
- Gian nan hiểm trở thế nào anh cũng không sợ, bởi vì anh là công dân gương mẫu, một đảng viên ưu tú, bầy tôi trung thành của nhân dân, sẵn sàng hi sinh để em lại ấm no, hòa bình cho tổ quốc.
- Chú không cần làm gì cả, mọi thứ cần thì bản thân chú đã có thừa rồi. Thứ duy nhất còn thiếu ở trên chính trường là lý lịch và tuổi tác.
Ở trong suy nghĩ của anh, bất kể Dung, Duyên hay Xuân Đào đều có lý do cắt tiết, trụng nước sôi rồi vặt lông anh đem đi hầm thuốc bắc. Đặc biệt là Xuân Đào, nếu Lý Viễn có đứa em gái dễ thương như Duyên mà thằng nào dám bắt cá hai tay thì cứ xác định nhừ tử.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.