Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Bệnh Cũ Tái Phát.

Chương 22: Bệnh Cũ Tái Phát.


Chương 22: Bệnh Cũ Tái Phát.

"Hà! Vậy thì lao vào....." Thành Nam bẻ cổ răng rắc, khuôn miệng hắn nở một nụ cười, vô cùng đáng sợ nhìn đám binh lính trước mặt.

Thành Nam lúc này liền thay đổi trạng thái, hắn không rõ tại sao lúc này hắn lại thay đổi, hắn không rõ tình trạng của bản thân mình như thế nào, nhưng hắn rõ ràng, tình trạng của hắn lúc này khác với lúc nãy.

Lúc này hắn tựa như là máu dồn lên não, toàn bộ thần kinh đều bị ức chế, hắn lúc này cả người sôi sục lên chiến ý, có thể là do Thiên Vương Chiến Ý gia trì, cũng có thể là do chứng bệnh tâm thần phân liệt của hắn gây nên.

Bệnh cũ của hắn tái phát rồi, cái bệnh mà mang từ hiện đại xuyên không đến tận thế giới này không có khỏi.

Có lẽ không phải là do bệnh, có thể là do chính bản thân hắn có bệnh, cái bệnh này có thể đã khắc sâu trong linh hồn của hắn, chỉ là trước kia ở hiện đại nó không có hiện ra vấn đề, bây giờ trải qua g·iết chóc một trận, căn bệnh này càng ngày càng nặng, càng ngày càng chi phối Thành Nam, biến hắn trở thành một cái người không bình thường.

"Tên này bị làm sao vậy? Không giống vừa rồi chút nào?" Binh lính tinh nhuệ phe địch có một chút không hiểu Thành Nam tự nhiên thay đổi, không phải vừa rồi còn rất trầm ổn sao? Tại sao bây giờ như là biến thành một kẻ điên rồi.

"Cẩn thận một chút! Đám Chuẩn Võ Giả không phải người bình thường!" Binh lính tinh nhuệ quân địch lúc này cũng là cực kỳ cẩn thận đối với Thành Nam, tuy rằng là mấy trăm người vây công một mình Thành Nam, nhưng bọn họ cũng không có lỗ mãng lao lên, vì dù sao kẻ này cũng là Chuẩn Võ Giả.

Không chỉ có quân địch kinh ngạc về sự thay đổi của Thành Nam, mà cả đồng đội cũng kinh ngạc, kinh ngạc vì Thành Nam trở thành Chuẩn Võ Giả, kinh ngạc vì Thành Nam bị bao vây bởi nguyên một q·uân đ·ội nhưng không có một chút nào sợ hãi, thậm chí là lúc này còn có một chút hương phấn.

Thành Nam đứng yên một chỗ, tâm trí không ổn định, hắn lúc này cũng cố gắng kiềm chế bản thân nhưng lại không hiệu quả, đành vận chuyển Tĩnh Tâm Quyết một chút, để ổn định tâm trí, nhưng cũng chỉ ổn định một chút mà thôi, cũng không có thay đổi được tính điên cuồng của hắn lúc này.

"Bọn mày không lao lên g·iết tao sao? Vậy thì tao lao lên vậy......" Thành Nam cười lớn một tiếng, như là một kẻ điên cầm theo trường đao lao lên, phá tan vòng vây quân địch.

Nhìn thấy Thành Nam điên cuồng như vậy, đám quân địch lúc này cũng sợ hãi rồi, đối mặt với một đội quân hơn trăm người, nhưng kẻ trước mặt lại không hoảng sợ, còn tự mình lao lên tìm c·hết, hoặc là kẻ này muốn lao lên g·iết sạch bọn họ.

"Mọi người cẩn thận, tên này điên rồi!" Ngay lúc này một đội giáo binh chụm lại thành một hàng, đợi Thành Nam lao tới đ·âm c·hết.

Nhưng bọn chúng quên rằng Thành Nam lúc này so với người bình thường là mạnh hơn không ít, lại có thêm các đồng đội trợ giúp khi thấy hắn lao vào chiến đấu.

Cho nên Thành Nam dẫn theo một ngàn binh lính bình thường, xông lên chiến với hơn một ngàn binh lính tinh nhuệ của kẻ địch, Thành Nam dẫn đầu, tay cầm trường đao, một đao cực mạnh bổ xuống.

Dồn toàn bộ sức lực vào cánh tay trái, khí huyết sôi sục, nhảy mạnh lên không trung, mặc cho những thanh giáo đâm vào người mình, hắn lúc này bổ xuống một đao, chém bay thủ cấp mười mấy cái giáo binh trước mặt.

"Các huynh đệ xông lên g·iết địch!" Thành Nam trên người chảy máu đầm đìa, nhưng không có dừng lại, chiến ý do Thiên Vương Chiến Ý gia trì, điên cuồng do căn quái bệnh gây nên, lúc này hắn tựa như không còn cảm nhận được toàn bộ đau đớn mà bên ngoài tác động vào hắn.

"G·i·ế·t! G·i·ế·t! G·i·ế·t!"

Hắn cùng đội của của hắn lao lên điên cuồng, bây giờ bọn họ đã không còn đường lui, không chiến đấu chỉ có một con đường c·hết, được Thành Nam dẫn dắt, được Thành Nam dẫn quân tiến lên, bọn họ liền quên đi sợ hãi mà chiến đấu.

XOẸT!

"A!!!!!!!"

"C·H·Ế·T CHO TAO! HAHAHA!"

"G·I·Ế·T! HAHA!"

"BỌN MÀY PHẢI C·H·Ế·T!"

Thành Nam như một tên điên lên tục vung đao mà chém g·iết quân địch, mỗi một đao mà hắn chém ra liền chém phăng thủ cấp của một tên quân địch xuống dưới.

"Mau......mau......cung thủ mau chuẩn bị......." Quân địch sợ hãi, sợ hãi đến tội độ, bọn hắn có thể đối đầu được với Chuẩn Võ Giả, nhưng lại không có cách nào đối đầu với một kẻ điên được.

"Cung thủ bắn.......!" Quân địch hét lớn, hơn trăm vị cung thủ cầm cung bắn thẳng về phía Thành Nam, nhằm ngăn cản hắn không cho hắn tiến tới.

Thành Nam cũng ngay lập tức lộn người xuống mặt đất, nhặt lại tấm kiên của quân địch, chặn những mũi tên bắn tới, mà tiếp tục điên cuồng lao tới, hắn tuy rằng bây giờ không được bình thường, nhưng cũng có phán đoán của mình, cũng biết nên làm cái gì không nên làm.

Nhìn thấy cung thủ phe địch bắn tên lên tục, đồng đội của Thành Nam cũng không có đứng nhìn Thành Nam cũng những cái binh lính lao lên chịu thiệt, bọn họ cũng ngay lập tức cầm lên trường cung, bắn mạnh về phía quân địch, nhằm yểm trợ cho Thành Nam cũng những đồng đội khác lao lên g·iết địch.

Bọn họ tuy rằng sức lực không mạnh bằng quân địch, nhưng để yểm trợ đồng đội thì cũng không phải một việc gì quá khó.

Thành Nam cũng những đồng đội khác cầm theo tầm kiên nhặt được, băng qua hai trận mưa tên từ hai phía mà xông thẳng vào lòng của quân địch mà tiếp tục chiến đấu.

Trên thân thể của Thành Nam lúc này cũng găm không ít mũi tên, nhưng hắn vẫn mang theo tấm kiên cùng trường đao lao lên, lao lên mà g·iết địch.

"Các huynh đệ!!! G·I·Ế·T!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Thành Nam cầm thanh trường đao dơ thẳng lên bầu trời, hét lớn một tiếng, cả người được bao bọc bởi một lớp sức mạnh vô hình nào đó, lớp sức mạnh này chính là Thiên Vương Chiến Ý gia trì.

Nhưng muốn vượt qua được phòng thủ của quân địch không phải chuyện dễ dàng, cho nên hắn đành phải sử dụng Võ Kỹ mà bản thân mới lĩnh ngộ, hắn muốn xem thử Kinh Lôi Trảm có thật sự mạnh hay không.

"ĂN MỘT ĐAO CỦA TIỂU GIA TA!!!!!!!!!!!!"

"Thiên Vương Đao Pháp: KINH........LÔI...........TRẢM!"

Cả người bùng nổ sức mạnh, một đao chém ra, đem không khí hóa thành lôi điện, một đao trảm xuống, phá tan quân địch, sức mạnh của Kinh Lôi Trảm phải nói là mạnh đến đáng sợ.

"A!"

"Mau.....mau........mau, MAU PHÒNG THỦ!!!!" Quân địch hoảng sợ sau một đao của Thành Nam trảm ra, toàn bộ quân địch đều b·ị đ·ánh cho tan tác, đứng trước mặt bọn hắn là một kẻ điên có thực lực của Chuẩn Võ Giả, đúng là không phải kẻ tầm thường.

Quân địch vỡ trận, cũng là lúc quân ta xông vào g·iết địch, đúng vậy rất toàn bộ quân địch đều đã bị mũi đao của đồng đội Thành Nam chém sạch, mũi đao của hắn lúc này nhuốm đầy máu tươi, có máu tươi của kẻ thù, có máu tươi của chính hắn.

"ĐÂY CHÍNH LÀ MÙI CỦA CHIẾN TRẬN SAO? THẬT TUYỆT VỜI!" Thành Nam thở ra một câu, khuôn mặt thay đổi, lúc này nhìn về phía trước trận chiến của Trương Hoài Công cùng với Phó Thành Liêm mà đi tới.

Bên phía Trương Hoài Công cùng với Phó Thanh Liêm giao chiến, Trương Hoài Công vì bị quân địch bao vây, lúc này hết cách đành phải quay lại chỗ cũ, hắn đã không còn đường thoát, vậy thì đành cùng các binh lính của mình chiến một trận sống còn.

"Trương Hoài Công ngươi chạy không được! Bây giờ muốn liều mạng sao?" Phó Thanh Liêm cười lớn, khuôn mặt vô cùng tiếu dung cầm theo Chiến Phủ đuổi theo Trương Hoài Công.

Sau lưng Phó Thanh Liêm chính là hơn trăm quân tinh nhuệ theo sau, tay cầm v·ũ k·hí sắc lẽm, mùi máu tanh nồng vô cùng khát máu, tựa như rằng bọn chúng ngay lúc này muốn uống máu quân địch trước mặt.

Trương Hoài Công càng ngày thúc ngựa ngày càng gần, nhưng hắn lại nhìn thấy một bóng người, tay cầm trường đao, cả người găm đầy mũi tên, khắp nơi trên cơ thể tràn ngập máu tanh, như là vừa bước ra khỏi một trận t·hảm s·át vậy.

"MAU QUAY LẠI!!!?" Trương Hoài Công lúc này ngay lập tức hét lớn, chỉ huy Thành Nam, nhưng hắn lại nhận được lại một câu trả lời, làm cho hắn sợ hãi đến tột độ.

"VẪN MONG PHÓ TƯỚNG QUÂN! CÂM MIỆNG!!!" Thành Nam dừng chân lại một nhịp, quay đầu nhìn lại đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn thẳng vào Trương Hoài Công.

Chương 22: Bệnh Cũ Tái Phát.