Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 23: Lấy Đầu Tướng Địch.
Chương 23: Lấy Đầu Tướng Địch.
"VẪN MONG PHÓ TƯỚNG QUÂN! CÂM MIỆNG!!!" Thành Nam dừng chân lại một nhịp, quay đầu nhìn lại, đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn thẳng vào Trương Hoài Công.
Ánh mắt của Thành Nam như là một ánh mắt của một con ác quỷ từ trong địa ngục bước ra, ánh nhìn của hắn, câu nói của hắn liền làm cho Trương Hoài Công kinh sợ đến tột độ, ngay cả con ngựa mà Trương Hoài Công đang cưỡi cũng sợ hãi đến tột độ mà té ngã.
"Ngươi.....Ngươi......" Trương Hoài Công ánh mắt hoảng sợ, lăng lệ, hắn chưa từng nghĩ sẽ nghe được câu nói đó, chưa từng nghĩ bản thân mình lại sợ hãi đến vậy, chưa từng nghĩ sẽ gặp được một cái người tràn ngập huyết tinh đến như vậy, đáng sợ, đáng sợ đến không thể nào thở nổi.
Một áp lực to lớn từ khí thế của Thành Nam phát ra, làm cho Trương Hoài Công nghĩ đến Tướng Quân, nhưng hắn có thể cảm nhận được sát khí của Tướng Quân như Thành Nam bây giờ, áp lực mà Thành Nam tạo ra lúc này còn lớn hơn Tướng Quân rất nhiều, kẻ này cực kỳ đáng sợ, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một kẻ thống soái vạn quân.
Thành Nam nhìn thấy Trương Hoài Công ngã ngựa, hắn cũng chẳng nói thêm cái gì, tay cầm trường đao, trong đêm đen càng là bước đến trước mặt quân địch, cực kỳ từ tốn, cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lại tỏa ra một loại cảm giác nào đó, cho những người nhìn vào run sợ không thôi.
"Hahaha! Trương Hoài Công từ khi nào ngươi lại để cho một cái binh lính quèn dọa sợ rồi!" Phó Thanh Liêm khuôn mặt cười lớn, không có một chút chú ý nào đến Thành Nam, mà là chỉ huy hơn trăm cái binh lính tinh nhuệ của mình lao tới.
"Các huynh đệ, các ngươi g·i·ế·t tên ngông cuồng tự đại đó cho ta! Một mình xông lên đáng phanh thây trăm mảnh!" Phó Thanh Liêm lúc này lại trào phúng, lời nói vang về phía mà Thành Nam, sau có chỉ huy binh lính tinh nhuệ của mình lao lên tấn công.
"Hừ! Các huynh đệ, G·I·Ế·T HẮN!!" Binh lính của Phó Thanh Liêm cũng là có một chút xem thường Thành Nam, cho nên chỉ cử ra hơn mười người lao tới.
Thành Nam không quan tâm trước mặt có bao nhiêu người, trăm người cũng được, mười người cũng được, cho dù là có một người, cản đường hắn, hắn liền g·i·ế·t sạch không tha, hắn lúc này đã không còn là người bình thường, chân chính là một kẻ điên chính hiệu.
Thanh đao nhẹ nhàng lướt qua, như là gió thổi mây bay, một đao trảm ngang qua, thủ cấp của kẻ địch lăng xuống mặt đất. Thành Nam vẫn cứ ung dung nhẹ nhàng tay phải cầm đao, tay trái cầm kiên mà bước tới.
"G·I·Ế·T!!!!!!!!" Nhìn thấy mười binh lính ngay chớp mắt c·h·ế·t đi, lúc này toàn bộ các binh lính của Phó Thanh Liêm mới là điên tiết cả lên, bọn hắn cứ nghĩ Thành Nam là kẻ đơn giản, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, bọn hắn liền bị g·i·ế·t sạch mười người.
Binh lính lao lên, hơn trăm người, tay cầm trường đao, giáo mác các kiểu rất nhiều. Bầu trời lúc này lại đổ mưa to, cơn mưa như là thác nước trúc xuống, càng là tô điểm cho trận chiến của Thành Nam, tô điểm cho câu nói "Máu chảy thành sông!"
Trăm người lao tới, nhưng trăm người cũng chẳng khác gì mười người kia, Thành Nam lúc này nhẹ nhàng lướt qua, Kinh Lôi Trảm xoẹt qua, ánh chớp lóe lên, thủ cấp kẻ địch rớt xuống, thủ cấp kẻ địch tựa như là một chiếc lá nhỏ, hắn muốn chém lúc nào liền chém.
Nước mưa cùng máu hòa làm một, mưa cùng máu tạo nên một cảnh tượng khó quên, thủ cấp kẻ địch, xác c·h·ế·t, nước mưa, máu loang lỗ khắp nơi, tạo ra một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ, một người vẫn đứng đó, ánh mắt như là một con cú đêm nhìn chằm chằm Phó Thanh Liêm.
"Tướng Quân quân lính của ngươi c·h·ế·t hết rồi? Ngươi bây giờ nên làm gì đây?" Thành Nam nhẹ nhàng bước tới, khoảng cách đối mặt của hắn cùng với Phó Thanh Liêm không dài cũng không ngắn, nhưng là một khoảng cách vừa có thể tấn công được, cũng vừa có thể phòng thủ được.
"Ngươi rất mạnh, là một cái Chuẩn Võ Giả mạnh nhất mà ta gặp từ trước tới giờ. Nhưng ngươi đã chọn sai đối thủ rồi! Ta chính là Võ Giả, thứ mà ngươi có ngưỡng vọng cả đời cũng không thể đạt tới!" Phó Thanh Liêm tuy rằng nhìn thấy Thành Nam lăng lệ huyết tính kinh người, nhưng cũng là xem thường hắn, vì thực lực chỉ là Chuẩn Võ Giả.
"Võ Giả thì làm sao? Chuẩn Võ Giả thì lại làm sao? Chưa đánh chưa biết được kẻ nào mạnh, kẻ nào yếu! Thứ mà Tướng Quân chưa nhìn thấy trên đời này còn nhiều lắm!" Thành Nam khuôn miệng nở ra một nụ cười, tựa như là vui vẻ, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy là một nụ cười này lăng lệ ác liệt đến sợ, một nụ cười muốn g·i·ế·t người.
"Haha! Ngông cuồng tự đại! Nhưng ta thích!" Phó Thành Liêm cũng không muốn tiếp tục võ mồm với Thành Nam nữa, mà thúc ngựa lao lên, tay cầm Chiến Phủ bổ mạnh xuống dưới.
Thành Nam thì lại khác, ánh mắt của hắn sắt hơn người bình thường rất nhiều trong đêm đen, cho dù là có trời mưa cũng không ảnh hưởng đến hắn bao nhiêu, đôi mắt này của hắn thật tốt, giúp được hắn thật nhiều.
Thành Nam nhẹ nhàng ngã người một cái, đôi chân nhanh nhạy né tránh cú bổ mạnh của Phó Thanh Liêm, sau đó xoay người, cuối thấp, trường đao mạnh mẽ chém xuống chân ngựa của Phó Thanh Liêm.
Trong đêm đen Phó Thanh Liêm cho dù là Võ Giả chân chính, nhưng đôi mắt không có tinh tường giống như Thành Nam, lại không có đuốt để chiếu sáng do trời mưa đã hoàn toàn dập tắt toàn bộ, tuy rằng lực lượng của hắn mạnh hơn, nhưng đánh không trúng cũng là có một chút vô dụng.
Ngựa bị chém cho ngã xuống, Phó Thanh Liêm cũng ngay lập tức cắm thẳng Chiến Phủ xuống mặt đất, xoay người trên không một cái, ổn định thân hình, nhẹ nhàng đáp đất, không gây ra thương tích nào quá nhiều.
Có lẽ hắn lúc này cũng hiểu, cưỡi ngựa chiến đấu là không có lợi thế nữa rồi, cho nên đối đầu trực diện với Thành Nam mới là cách tốt nhất, dù sao thì hắn cũng là Võ Giả, hắn tự tin rằng có thể tóm gọn được Thành Nam trong lòng bàn tay.
"Tiểu tử không tệ, nhưng chơi đến đây thôi!" Phó Thanh Liêm bạo phát lực lượng, tốc độ tăng lên, cả người nhảy lên, Chiến Phủ nặng nề được hai tay của Phó Thanh Liêm nắm chặt, đập một cú như là trời giáng xuống mặt đất.
RẦM!
Chiến Phủ đập xuống, làm cho nước mưa cùng đất đá văng tung tóe khắp nơi, tạo ra một cảnh tượng có một chút đáng sợ, cảnh tượng mà trước giờ Thành Nam chưa từng nhìn thấy.
Thành Nam tuy rằng không bị đập trúng, nhưng dư chấn của cú bổ mạnh đó cũng ảnh hưởng đến hắn, làm cho thân thể của hắn lao đảo một chút, nhưng ngay lập tức Tĩnh Tâm Quyết trong cơ thể vận chuyển phối hợp với Thiên Vương Chiến Ý liền ổn định lại thân hình của Thành Nam.
Phó Thanh Liêm cũng có một chút kinh ngạc, không ngờ tên tiểu tử trước mắt lại không té ngã, chỉ rung lắc cơ thể một chút sau đó liền trở lại bình thường, không những thế lúc này còn cầm theo trường đao lao tới muốn cùng hắn đánh trực diện.
"Hừ!" Phó Thanh Liêm cũng không có một chút nào ngán Thành Nam, tay cầm Chiến Phủ lao tới, cùng với trường đao nhỏ bé của Thành Nam va chạm vào nhau.
KENG! KENG! KENG!
KENG! KENG! KENG!
Nhưng do lực lượng của cả hai khác biệt, Thành Nam bị Chiến Phủ của Phó Thanh Liêm đánh trúng, đánh văng ra đằng xa một chút, ngực của hắn cũng bị đánh lõm xuống một chút.
Nhưng mà Thành Nam lại không có cảm nhận được một chút nào đau đớn, như là một kẻ điên tiếp tục lao tới, tiếp tục tấn công cực mạnh, liên tục dồn ép Phó Thanh Liêm, làm cho Phó Thanh Liêm lui lại liên tục.
"TƯỚNG QUÂN! NHẬN LẤY MỘT ĐAO CỦA TA!" Thanh Nam hét lớn, toàn bộ lực lượng còn sót lại trong người tập trung vào một đao này.
"Thiên Vương Đao Pháp: Kinh Lôi Trảm!"
Ánh sáng màu vàng nhẹ nhàng lóe lên, không khí hóa thành một đạo sấm sét nhỏ, xoẹt qua, vô cùng chói mắt, vô cùng sắt bén, chém bay Chiến Phủ của Phó Thanh Liêm, tạo ra một đường đao rạch ngay ngực của Phó Thanh Liêm một nhát.
Phó Thanh Liêm đột ngột nhận lấy một đao cực mạnh, không thể phòng thủ, Chiến Phủ bị đánh bay, bị chém xuống một đao ngay ngực, hắn ngay lập tức ngã xuống.
Thành Nam cũng không chờ đợi một chút nào, tay phải vung mạnh một cái, chém lìa một cách tay của Phó Thanh Liêm ngay lập tức.
"Huynh đệ....huynh đệ tha cho ta! Tha cho ta, ta sẽ mang huynh đệ trở về Triều Đình, chắc chắn sẽ nhận được phong thưởng!" Phó Thanh Liêm lúc này liền sợ c·h·ế·t rồi, đành dùng chiêu này với Thành Nam.
"Tha cho ngươi? Muốn ta cùng ngươi trở về Triều Đình. Tướng Quân ngài là đang đùa ta sao?" Thành Nam mỉm cười một cái, lắc đầu nhìn Phó Thanh Liêm nói.
"Huynh đệ, không đùa, không đùa!"
"Triều đình? Triều đình đã làm gì cho những người dân bình thường như chúng ta? Triều Đình các ngươi có bao giờ nhìn thấy những người dân như chúng ta thống khổ như thế nào hay không? HAHA!"
"Triều Đình, Triều Đình, chỉ là một đám rác rưởi, chỉ biết sống trong vinh hoa phú quý, chưa từng để ý đến dân chúng, chưa từng để ý đến những người bất hạnh như chúng ta! HAHA!"
"Cùng ngươi về Triều Đình có làm cho dân chúng đã c·h·ế·t đói sống lại hay không? Cùng ngươi trở về Triều Đình có làm cho gia đình đã c·h·ế·t của ta sống lại hay không? Triều Đình các ngươi có ngày ta sẽ DẪM NÁT NÓ!" Thành Nam tức giận đùng đùng, cả người điên loạn rống lớn lên bầu trời.
Tay phải cầm đao xoẹt nhẹ qua một cái, chém bay thủ cấp Phó Thanh Liêm, không tiếp tục nói nhảm với hắn nữa, một đao đi qua Phó Thanh Liêm c·h·ế·t. Thành Nam cầm đầu của Phó Thanh Liêm khó nhọc bước lại trở về nơi tập hợp cùng đồng đội của mình.
Thành Nam ngã xuống vì mệt mỏi, vì bị thương cực nặng, nhưng trên tay của hắn vẫn cầm chặt thanh đao không bỏ xuống, cầm chặt cái thủ cấp của Phó Thanh Liêm hắn vừa trảm xuống, không bỏ ra.