Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 4: Thành Nam Quyết Định.
Chương 4: Thành Nam Quyết Định.
"Học! Học tất nhiên phải tiếp tục học!" Thành Nam vô cùng vui vẻ, mang theo đống mũi tên mà thời gian trước hắn chuốc theo bên người, đi theo Lữ Thúc học bắn cung.
"Vậy thì nhanh lên, ngày hôm nay ta tặng ngươi một cây Trường Cung!" Lữ Thúc mỉm cười, đi về phía sau nhà, lấy mũi tên, cùng với cây Trường Cung đã gắn bó với hắn bao nhiêu năm.
Nghe được Lữ Thúc nói câu đó, đôi mắt của Thành Nam ngay lập tức sáng lên, có được Trường Cung mà Lữ Thúc tặng cho, đồng nghĩa với việc hắn sắp sửa có thể tự mình đi săn, tự mình kiếm thêm thức ăn về cho gia đình.
Đi theo Lữ Thúc ra sau nhà, ngày hôm nay cũng giống như ngày bình thường, Lữ Thúc lại tiếp tục giúp hắn chỉnh sữa tư thế bắn cung, giúp hắn cải thiện cách vừa di chuyển vừa bắn.
Tuy rằng trước kia ở hiện đại đã từng học qua bắn cung một khóa, nhưng chung quy lại khóa học bắn cung đó cũng không dành cho thực chiến, chỉ giúp hắn biết cách cầm cung, biết cách bắn cung mà thôi.
Còn về muốn nâng cao uy lực của mũi tên, nhắm trúng đối thủ, làm cách nào để một mũi tên hạ sát đối thủ thì hắn không có cách nào học được.
Bây giờ cũng vậy, tuy rằng có Lữ Thúc dạy hắn cách bắn cung, huấn luyện cho hắn bài bản những kinh nghiệm sau từng ấy năm làm thợ săn, nhưng chung quy lại hắn muốn điêu luyện bắn cung, cũng phải tự bản thân vận động, tự bản thân trải nghiệm khi đi săn.
Lữ Thúc nhìn thấy hắn chăm chỉ tập luyện như vậy, cũng cảm thấy vui mừng, chỉ là hắn cảm thấy đáng tiếc thay cho Thành Nam. Một năm nữa thôi Thành Nam liền bị đám Hải Tặc Đỏ bắt đi, hắn cũng không thể nhìn thấy Thành Nam trưởng thành trở thành một thợ săn chân chính được.
"Tiểu Nam lại đây!" Lữ Thúc có một chút đáng tiếc, nhưng cũng không có giúp được cho Thành Nam cái gì, bây giờ hắn chỉ có thể chỉ dạy cho Thành Nam bấy nhiêu đây kiến thức mà thôi, còn về sau lại phải phụ thuộc về chính bản thân Thành Nam rồi.
"Lữ Thúc có chuyện gì sao?" Thành Nam đang tập trung luyện tập, nghe thấy Lữ Thúc gọi, hắn cũng ngay lập tức dừng tay, chạy lại bên cạnh Lữ Thúc xem xét.
"Tiểu Nam, ta cũng không có gì dạy cho ngươi nữa rồi, đây cầm lấy Trường Cung của ta, sau này mọi việc phải xem ngươi rồi!" Lữ Thúc cầm lấy cây Trường Cung được làm từ gỗ đen tuyền đưa cho Thành Nam, dây cung được làm bằng một loại dây nào đó rất là đặc biệt, thứ mà Thành Nam chưa từng nhìn thấy ở hiện đại hay là ở đây.
"Lữ Thúc cây cung này quá quý giá, ta, ta không dám......" Thành Nam cầm lấy cây cung của Lữ Thúc, hắn cứ tưởng Lữ Thúc tặng cho hắn cây cung thô sơ mà hắn hay luyện tập, không ngờ Lữ Thúc lại mang ra thứ quý giá của mình cho hắn.
"Ngươi cầm lấy đi, cái tay này của ta, đã không thể nào dùng nó được nữa rồi!" Lữ Thúc thở dài một cái, lắc đầu nhìn cánh tay phải của mình nói.
"Lữ Thúc, ơn này Tiểu Nam sẽ không bao giờ quên!" Thành Nam khuôn mặt nghiêm túc, hai chân ngay lập tức quỳ xuống dập đầu, tựa như nói rằng Lữ Thúc đã là sư phụ của hắn.
"Tiểu Nam, đứng dậy đi, ngươi sau này phải tự mình lên núi đi săn rồi, thực chiến mới là cách tốt nhất giúp ngươi trở nên mạnh mẽ, giúp ngươi càng thành thạo Tiễn Thuật hơn! Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!" Lữ Thúc vừa nói, vừa xua cánh tay đuổi Thành Nam rời đi.
"Đa tạ Lữ Thúc!" Thành Nam cũng biết Lữ Thúc muốn nói cái gì, Lữ Thúc từ ngày hôm nay giải nghệ, không làm thợ săn nữa, sẽ làm một cái người buôn bán củi bình thường, trở thành một người bình thường.
Thành Nam cũng không có nán lại, Lữ Thúc đã không còn cái gì dạy cho hắn nữa rồi, từ ngày mai hắn phải tự mình học hỏi, tự mình lên núi đi săn. Đây có thể nói là một bước, bước sang trang mới của cuộc đời của hắn.
Mang theo Trường Cung vui vẻ trở về nhà, dù sao cũng đã là đêm tối, hắn cũng không thể không trở về, chỉ là vừa định bước vào nhà, thì hắn lại nghe được một câu nói chấn động của cha hắn.
"Bán Tiểu Quyên đi!"
"Nuôi nữ nhi dù sao sau này cũng trở thành con nhà người ta, rất là tổn thất! Bây giờ nó cũng đã 12 tuổi, bán đi kiếm sẽ được không ít tiền!"
Tâm trạng từ vui vẻ ở trên chín tầng mây của Thành Nam ngay lập tức b·ị đ·ánh cho rớt xuống tận cùng của địa ngục, hắn vừa nghe nói cái gì? Bán Tiểu Quyên, tại sao lại phải bán Tiểu Quyên.
Hắn tuy rằng không phải là Thành Nam thật sự, nhưng ở chung hai năm, tình cảm huynh muội cũng là có, làm sao hắn có thể để chuyện Tiểu Quyên bị bán đi được cơ chứ, cho nên ngay lập tức hắn tức giận quát lớn.
"CHA? NGƯỜI ĐANG NÓI CÁI GÌ? KHÔNG ĐƯỢC BÁN!"
"CHA! NẾU NGƯỜI CHÊ TA PHIỀN PHỨC, CHÊ TA ĂN NHIỀU, TA SẼ TIẾT CHẾ LẠI, TA SẼ TĂNG LÊN LƯỢNG CÔNG VIỆC, TA SẼ LÀM TẤT CẢ MỌI THỨ, ĐỪNG BÁN....ĐÙNG BÁN MUỘI MUỘI! TA XIN NGƯỜI!"
Giọng nói từ ngoài cửa của Thành Nam truyền thẳng vào bên trong nhà, làm cho cả Cha cùng Mẹ của hắn giật mình, nhưng cũng chỉ xụ mặt xuống mà nói tiếp.
"Nếu ngươi đói c·hết hay là yếu ớt một chút thì e là nhà ta sẽ bị g·iết sạch, Hải Tặc Đỏ cần ngươi chứ không cần đám già như bọn ta!" Cha của Thành Nam cũng không biết nói gì. Hải Tặc Đỏ cần là Thành Nam, cần là Thanh niên từ 14 đến 20 tuổi, nếu như hắn c·hết đói, thì cả nhà của hắn cũng không ai sống được.
"NẾU NGƯỜI MUỐN CON ĐI LÀM HẢI TẶC! CON ĐI! NẾU NGƯỜI BẢO KHÔNG ĐỦ THỨC ĂN, CON SẼ LIỀU MẠNG KIẾM THỨC ĂN, KIẾM ĐỦ ĐỂ NUÔI MUỘI MUỘI CHẮC CHẮN KHÔNG THÀNH VẤN ĐỀ!" Đôi mắt của hắn hiện lên vẽ quyết tâm, đây là quyết định của hắn, hắn có thể trở thành Hải Tặc, nhưng muội muội không được bán đi.
"Ngươi làm không nổi! Tiểu Nam! Ta cùng ngươi làm không nổi! Tiểu Nam à!" Cha của hắn khuôn mặt u buồn nhìn hắn nói.
"CHA TIN TA.....TA CÓ THỂ!" Hắn thì lại khác, trong đôi mắt của hắn hiện lên vẻ quyết tâm, lời hắn nói ra hoàn toàn là sự thật, hắn cho dù có phải cố gắng đến c·hết cũng không để muội muội cùng gia đình của hắn phải đói.
"CHA! TA CÓ THỂ, NGƯỜI ĐỪNG BÁN MUỘI MUỘI ĐI! COI NHƯ TA XIN NGƯỜI!"
Nhìn thấy Thành Nam kiên quyết như vậy, cha của hắn cũng ngồi bệch xuống giường, đôi mắt chảy ra hai dòng nước mắt.
"Được, được, được!" Trong lời nói của Cha hắn, có một chút đau buồn.
Ông cũng không nỡ bán đi Tiểu Quyên, dù sao Tiểu Quyên cũng là con gái của ông, nhưng gia cảnh đã không còn đủ để nuôi bốn người, chỉ có cách bán đi Tiểu Quyên mới có thể cho Thành Nam sống sót, đáng tiếc ông lại nhìn thấy trong ánh mắt của Thành Nam kiên quyết như vậy.
Cho nên ông cũng không nỡ bán đi Tiểu Quyên nữa, nếu như sau này không đủ ăn, ông đành dành phần của mình cho đám nhỏ là được.
Làm một người Cha đôi lúc cũng rất khó, ông có thể vì tính mạng của cả nhà mà bán đi Tiểu Quyên, cũng có thể vì Thành Nam được sống sót mà cố gắng cho hắn ăn no.
Ông cũng không muốn Thành Nam bị Hải Tặc Đỏ bắt đi, nếu được ông thà tự mình đi còn hơn để Thành Nam đi theo bọn chúng, chỉ là đáng tiếc ông đã quá lớn tuổi, không thỏa mãn được yêu cầu của bọn chúng.
Thành Nam nhìn thấy Cha của mình đau khổ khó lựa chọn như vậy, hắn cũng biết mình đã ép ông ấy làm một việc khó khăn rồi, nhưng vì Tiểu Quyên hắn chỉ có thể làm như vậy mà thôi, hắn không muốn muội muội bị bán đi.
Hắn cũng tin tưởng bản thân mình, hắn tin rằng từ ngày mai bản thân bắt đầu đi săn, lương thực trong nhà sẽ khá khẩm hơn, thậm chí là có thể bán lương thực kiếm được ra bên ngoài. Cuộc sống từ ngày mai có thể sẽ tốt hơn rất nhiều.