Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 36: Tấn Công Trực Diện.
Chương 36: Tấn Công Trực Diện.
"Hừ! ĐÁM KHỐN KIẾP! ĐÁM C·H·Ó C·H·Ế·T PHẢN TẶC, CHÚNG MÀY CÚT RA ĐÂY CHO TAO!"
Trong bóng đêm, trong rừng cây, không một tiếng động nào phát ra, im ắng, im lặng đến đáng sợ, làm cho những người lẫn trốn, lẫn người ở bên ngoài phòng thủ đều có một chút rùng mình, bóng đêm đúng là một thứ gì đó làm cho người ta có một chút sợ hãi.
Nhưng mà cũng rất nhanh, Thành Nam lại một lần nữa chỉ huy Hổ Đao Quân cung thủ tiếp tục bắn tên, lần này khác với lúc nãy, không còn sử dụng mũi tên nhúng nhựa cây đốt cháy nữa, mà lần này sử dụng thuần túy mũi tên làm bằng sắt mà bắn ra.
XOẸT! XOẸT! XOẸT!
VÈO! VÈO! VẺO!
"Khốn kiếp! Đám c·h·ó má đó lại t·ấn c·ông, các huynh đệ mau phòng thủ, đánh gãy mũi tên!" Chỉ Huy phe địch tuy rằng tức giận, nhưng trong bóng đêm mờ mịch, lại chẳng nhìn thấy đường, hắn lúc này lại chẳng thể làm cái gì.
Còn Hổ Đao Quân thì lại có ánh sáng lúc ban đầu do những mũi tên được nhựa cây đốt cháy kia thắp sáng, cho nên dù trời tối, nhưng tỉ lệ bắn trúng của Hổ Đao Quân vẫn là rất cao, 10 mũi tên thì có tầm 6 đến 7 mũi tên là trúng địch.
Nhưng cuối cùng thì mũi tên cũng có giới hạn, không phải là vô hạn, cho nên khi mũi tên đã không còn lại bao nhiêu, thì cũng là lúc chiến đấu trực diện với q·uân đ·ội triều đình nổ ra bên ngoài rồi.
Chỉ là lúc này Thành Nam muốn thử xem bản thân mình có thể sử dụng kỹ thuật bắn cung điêu luyện của mình bắn vỡ sọ của Chỉ Huy quân địch hay không? Nếu như thành công thì mọi chuyện liền dễ dàng, còn nếu không thành công thì hắn liền ném đi mũi tên lao lên giáp lá cà với chỉ huy quân địch.
"Tiểu tử ngươi định làm thật sao? Không sợ bại lộ vị trí?" Phương Cư Sĩ lúc này còn chưa có rõ ý định của Thành Nam làm cái gì, cho nên cũng có một chút tò mò.
"Vị trí không sớm thì muộn cũng sẽ bại lộ, nhưng nếu như thành công bắn vỡ đầu hắn, thì mọi chuyện liền đơn giản!" Thành Nam khuôn mặt hiện lên một phần nghiêm túc.
Ngay lập tức kéo căng dây cung, tuy đây không phải là cây cung quen thuộc mà trước kia Lữ Thúc tặng cho hắn, nhưng đối với hắn mà nói cũng chẳng có khác nhau bao nhiêu, chỉ là hắn lúc này kéo dây cung có một chút nhớ lại Lữ Thúc ngày xưa mà thôi.
Thành Nam cũng không có suy nghĩ quá nhiều chuyện cũ nữa, ngay lập tức kéo căng dây cung, xoáy một vòng thật chặt, nhắm chuẩn ngay cái đầu của chỉ huy quân địch bắn tới.
VÙ!
KENG!
Chỉ Huy quân địch lúc này đang bận chỉ huy binh lính, đang bận phòng thủ những đợt cung tên từ trên trời bắn xuống, cho nên hắn không có cảm nhận được mũi tên cực mạnh mà Thành Nam bắn tới.
Nhưng cho dù vậy mũi tên của Thành Nam cũng chỉ bắn trúng cái mũ trụ của hắn mà thôi, không có xuyên thẳng vào bên trong đầu của hắn, thậm chí là mũi tên bắn vào mũ trụ của hắn, ngay lập tức mũi tên liền bị gãy mất.
"Hừ! Đám chuột nhắt phản tặc, chúng mày nghĩ núp ở trong bóng tối tập kích bọn tao là chúng mày thắng lợi được sao? Cứ đợi đi, đợi quân tiếp viện của bọn tao đến, tao không tin san bằng cánh rừng Cát Thủy này không tìm ra đám chuột chúng mày!" Chỉ Huy quân địch rống giận dữ dội.
Nhưng chưa kịp nói tiếp thêm câu nữa, thì tiếp tục một mũi tên của thành Nam lại bắn trúng ngay cái vị trí mũi tên ban đầu mà hắn bắn trúng, nhưng đúng là mũ trụ của Chỉ Huy quân địch quá chắc chắn, những mũi tên thô sơ của Quân Khởi Nghĩa đúng là không làm được gì hắn.
Bắn những cái binh lính có trang bị kém một chút còn được, chứ bắn những kẻ có cấp bậc chỉ huy trở lên, từ trang bị cho đến thực lực đều rất cao, thì những cái mũi tên này đúng là có một chút vô dụng.
"Thấy không, ta nói là vô dụng mà! Ngươi cố gắng làm gì không biết, trang bị của các ngươi và bọn chúng là hai thứ cách biệt nhau cả trăm năm đấy!" Phương Cư Sĩ lắc đầu cười cười, quân địch lúc này đã sử dụng mũi tên bạc, chứ ai còn sử dụng mấy cái mũi tên làm bằng đồng, bằng sắt giống như Quân Khởi Nghĩa nữa chứ.
Chống lại vài kẻ bình thường thì còn được, chứ nếu như giao chiến thật sự với binh lính của Vân Linh Vương Triều, nói thật chưa đầy trong vòng ba ngày, toàn bộ Quân Khởi Nghĩa sẽ nhanh chóng tan thành mây khói, chẳng qua là Vân Linh Vương Triều chẳng thèm để ý đến cái Tam Hoàng Đảo khỉ ho cò gáy này mà thôi.
Phái người đến cũng là chỉ phái mấy tên vô dụng ở Kinh Thành, không làm được cái tích sự gì đến nơi này, một là để cho bọn chúng tận hưởng cuộc sống, hai là để cho nhân dân không làm ầm lên chuyện triều đình không nghe theo lòng dân, thì lúc đó Vân Linh Vương Triều cũng có một chút mệt mỏi.
Cũng đừng tưởng rằng người dân ở Kinh Thành, hay các thành thị lớn của Vân Linh Vương Triều không biết chuyện gì ở Tam Hoang Đảo, đôi khi những người dân bình thường đó, còn nắm rõ tin tức, tình báo còn nhiều hơn cả q·uân đ·ội của Triều Đình, cho nên Vân Linh Vương Triều mới đề phòng bất trắc cử người đến Tam Hoang Đảo.
"Haizz! Phương Cư Sĩ à, ta cũng chỉ là muốn thử một chút mà thôi, dù sao mũi tên quân ta cũng có hạn, ta thử một chút liền lao ra cùng bọn chúng chiến trực diện đây!"
"Ngươi là tự mình đi tìm đường c·hết? Ngươi không biết hắn là Bát Phẩm Võ Giả sao?"
"Cửu Phẩm cũng được, mà Bát Phẩm cũng được, không liều mạng một phen thì làm sao hoàn thành được nhiệm vụ đây!" Thành Nam thở dài, tay cầm thanh đao sức mẽ của mình đứng dậy, bốn phía nhìn các huynh đệ Hổ Đao Quân của mình hét lớn: "Các huynh đệ xông lên g·iết địch!!!"
"G·I·Ế·T! G·I·Ế·T! G·I·Ế·T!"
Từ trên cây, từ dưới mặt đất c·hôn v·ùi bởi lá cây, vô số binh lính Hổ Lao Quân trồi lên, cầm theo v·ũ k·hí của mình lao lên như vũ bão t·ấn c·ông quân địch, còn về những cái cung thủ Hổ Đao Quân bọn họ vẫn ở trên những cành cây cao, lợi dụng còn lại vài mũi tên, để yểm hộ đồng đội nếu như gặp nguy hiểm.
Bên kia Chỉ Huy nhìn thấy Hổ Đao Quân binh lính xuất hiện, trào ra chém g·iết binh lính của hắn, hắn tuy rằng tức giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy có một chút may mắn, thà xuất hiện đông như thế này, còn hơn là ẩn núp từ bên trong tập kích, hắn thật sự có một chút chịu không nổi.
"Hừ! Đám chuột cuối cùng cũng xuất hiện, để xem các ngươi sẽ bị ta phanh thây như thế nào!" Chỉ Huy quân địch thúc ngựa như bay hướng thẳng đến phía Thành Nam mà đánh tới.
Thành Nam cũng cảm nhận được sát khí từ tên Chỉ Huy kia tỏa ra, hắn biết bản thân mình có thực lực là Võ Giả Cửu Phẩm, liền bị xem là mục tiêu nguy hiểm nhất, cũng là mục tiêu cần bị diệt trừ nhất mà Chỉ Huy quân địch nhận định.
"Muốn phanh thây ta? Ngươi còn chưa có đủ tư cách!" Thành Nam cũng không có sợ hãi một chút nào, nhanh chóng lao tới cùng với thanh đao trên tay cùng với Chỉ Huy quân địch v·a c·hạm vào nhau.
KENG! KENG!
Nhưng vì là một người ở trên ngựa, một người ở dưới mặt đất, cho nên muốn tiêu diệt lẫn nhau có một chút khó, cưỡi ngựa sử dụng đao cũng có một bất tiện cho nên sau đòn này, cả hai không người nào b·ị t·hương, chỉ lực đạo của tên Chỉ Huy quá mạnh, đẩy lùi Thành Nam ra đằng sau một chút mà thôi.
"Lực đạo thực mạnh!"
Tên chỉ huy cũng nhận ra được vấn đề này, cho nên hắn ngay lập tức xuống ngựa, mà cùng Thành Nam chiến đấu trực diện với nhau, một cái Võ Giả Cửu Phẩm chiến cùng với một cái Võ Giả Bát Phẩm đúng là có một không hợp lý, người không có lợi thế trong trận chiến này chỉ có một mà thôi, đó là Thành Nam.
Liệu Thành Nam có thắng được chỉ huy quân địch hay không? Có c·ướp được những thứ cần c·ướp hay không? Hay là trọng thương trở về đây.