Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 37: Thành Công Đuổi Tướng Địch

Chương 37: Thành Công Đuổi Tướng Địch


Chương 37: Thành Công Đuổi Tướng Địch

Tên chỉ huy của quân địch xuống ngựa, ngay lập tức cầm đại đao to lớn, bước chân chầm chậm đi lại gần Thành Nam vừa khinh bỉ, vừa xem thường, lại có pha trộn một chút tức giận nói.

"Đám phản tặc đáng c·hết chúng mày cũng có gan cản đường tao! Một tên Võ Giả Cửu Phẩm nhỏ bé như mày cũng dám c·ướp xe lương của tao? Gan c·h·ó của mày cũng rất lớn đấy!"

"Hừ! Nông dân bọn ta nghèo túng khốn khổ, quan lại chúng mày lại ăn sung mặc sướng, c·ướp một hai xe lương thì làm sao? C·ướp v·ũ k·hí của chúng mày thì làm sao? Chúng mày làm được gì bọn tao? G·i·ế·t bọn tao sao? Thử xem mày có bản lĩnh đó hay không? Hay mày nghĩ rằng là một cái Võ Giả Bát Phẩm là ăn chắc tao rồi!" Thành Nam cũng không có một chút nào yếu thế, bước chân càng ngày càng nhanh, cùng với cây đao trên tay cũng là lao tới v·a c·hạm với Chỉ Huy quân địch.

"Hừ! Thứ không biết sống c·hết!" Tốc độ của chỉ huy quân địch tăng tốc, dậm chân một cái đã xuất hiện trước mặt Thành Nam, làm cho Thành Nam ngay cả nhìn thấy cũng không thể nhìn thấy, đây chính là sự khác biệt giữa Bát Phẩm và Cửu Phẩm sao.

KENG!

Một đao cực mạnh chém tới, cũng may Thành Nam vận dụng Thiên Vương Chiến Ý cùng với Kinh Lôi Trảm vào trường đao trong tay đỡ một đao cực mạnh này của Chỉ Huy quân địch, nhưng đáng tiếc thanh đao đã sức mẽ, không thể chịu nổi sức nặng của đòn t·ấn c·ông của một vị Bát Phẩm Võ Giả, cho nên ngay lập tức đao trong tay hắn gãy ra làm đôi.

"Đao trên tay mày đã không còn, mày còn có cách gì để chống lại tao đây!" Chỉ Huy quân địch vừa nói, vừa xoay người, tung ra một cú đá như là trời giáng lên cơ thể của Thành Nam, làm cho hắn bay ra bên ngoài mấy mét.

PHỤT!

"Mạnh thật! Chỉ một cú đá, liền làm cho lục phủ ngũ tạng gần nứt ra thành trăm mảnh!" Thành Nam như là một con cá c·hết nằm ở dưới mặt đất, nhưng đúng lúc này Hổ Đao Quân ngay lập tức tiến tới cản lại Chỉ Huy quân địch.

KENG! KENG! KENG!

"A!!!!!"

Nhưng cho dù có đông hơn nữa cũng là vô dụng, bọn họ chỉ là cái người bình thường, mạnh nhất cũng là Chuẩn Võ Giả mà thôi, đối mặt với một vị Bát Phẩm Võ Giả ở trước mặt, thật sự bọn họ chẳng khác nào một hạt cát đi so với sa mạc vậy.

"Hừ! Cho dù toàn bộ binh lính của tao toàn bộ ngã ngựa, toàn bộ bị g·iết sạch thì làm sao? Một mình tao cũng có thể g·iết sạch chúng mày, một mình tao cũng có thể đem toàn bộ lương thảo trở về Doanh Trại, một cái Cửu Phẩm Võ Giả cỏn con dám chặn đường c·ướp c·ủa tao, mày nên c·hết!" Chỉ Huy quân địch tức giận, hắn tuy rằng không có để ý các binh lính đi theo hắn bao nhiêu, nhưng dù sao thì cũng là binh lính do chính hắn quản lý, hắn cũng nên xả cục tức này cho bọn họ mới được.

Nhìn thấy Đại Đao của kẻ địch chuẩn bị bổ xuống, kẻ địch lại càng là kích động hơn bao giờ hết, hắn lúc này ngay lập tức chộp lấy một thanh đao còn nguyên vẹn ở bên cạnh, vận dụng toàn bộ nội lực trong cơ thể, ngưng tụ vào thanh đao nhỏ này.

Thành Nam xoay người lách nhẹ một cái, né một đao như là trời giáng của kẻ địch đập xuống, hắn cho dù là lúc này nguy hiểm đến tột độ rồi, mà Phương Cư Sĩ vẫn nhàn nhã ngồi ở bên trong, không quan tâm đến hắn một chút nào, đúng thật là không quan tâm đến sống c·hết của hắn một chút nào, hắn nói không ra tay liền là không ra tay.

"Thiên Vương Đao Pháp: Kinh Lôi Trảm!"

Một đao nhẹ nhàng lướt qua, ánh sáng chớp động, một tia sét nhỏ trên mũi đao ẩn hiện, toàn bộ không khí xung quanh như là bị hút lại, thu vào trong một đao này, tựa như nhẹ như lông hồng, nhưng lại nặng như thái sơn áp đỉnh chém mạnh lên.

Kinh Lôi Trảm cực mạnh, kết hợp với Thiên Vương Chiến Ý, nội lực sẵn có của hắn, lại thêm t·ấn c·ông bất ngờ từ ở dưới lên, cho nên ngay lập tức kỳ tích đã xảy ra, đao của hắn vừa chạm vào da thịt của chỉ huy quân địch, cánh tay trái của chỉ huy địch liền đứt lìa khỏi cơ thể.

Nhưng cũng là vì chuyện này, mà Thành Nam phải nhận một cơn cực điểm thịnh nộ của chỉ huy quân địch, một cánh tay b·ị c·hém rụng xuống dưới mặt đất, máu chảy ra đầm đìa khắp nơi, làm cho hắn choáng váng cả mặt mày, nhưng hắn cũng không có đau đớn mà đứng im, ngay lập tức cầm lên Đại Đao, chém một cú cực mạnh ngay giữa ngực của Thành Nam một nhất.

"Mày c·hết đi cho tao! C·hết! C·hết! C·hết!"

Thành Nam b·ị c·hém trúng hai nhát đao cực mạnh của chỉ huy quân địch, v·ết t·hương trên cơ thể ngay lập tức nứt ra, nhìn thấy cả xương trắng ở bên trong, vô cùng đáng sợ, ngay lúc này chỉ huy quân địch, chuẩn b·ị c·hém đầu của Thành Nam xuống dưới, thì trên những ngọn cây trong rừng.

Các cung thủ của Hổ Đao Quân liền ngay lập tức đổ nhựa cây vào mũi tên, châm lửa bắn tới chỉ huy quân địch.

Tuy rằng bọn họ không còn nhiều mũi tên, nhưng mỗi người ít nhất cũng còn hơn 5 đến 7 mũi tên, lại thêm số lượng cung thủ cũng vài chục người, cộng lại mỗi lần bắn ra cũng là mấy chục mũi tên bắn tới, thứ mà không phải Võ Giả Cửu Phẩm hay Bát Phẩm có thể phòng thủ được.

Một mũi tên, hai mũi tên Võ Giả Cửu Phẩm, Bát Phẩm còn có thể phòng thủ, nhưng hàng chục mũi tên thì khác, da thịt có dày đến đâu cũng là chịu không nổi, chứ nói chi những mũi tên này còn được ém lên nhựa cây rồi đốt c·háy r·ừng rực bắn ra.

XOẸT! XOẸT! XOẸT!

VÙ! VÙ!

Những mũi tên mang theo lửa c·háy r·ừng rực bắn thẳng vào da thịt của của chỉ huy quân địch, làm cho hắn khựng lại một chút, hắn tức giận gầm lên một cái, từ trong miệng tạo ra một trận gió lớn, dập tắt đi toàn bộ lửa cháy trên cơ thể của mình.

Nhưng cho dù là như vậy, bước chân của hắn vẫn tiếp tục di chuyển lên phía trước, nhằm kết liễu Thành Nam, nhưng từ xa Cung Thủ của Hổ Đao Quân vẫn tiếp tục châm lửa và bắn tới liên tục, không ngừng không nghỉ, bắn đến khi nào mũi tên trên tay không còn mới thôi.

Trên cơ thể của chỉ huy quân địch lửa c·háy r·ừng rực, mũi tên gắm lên cơ thể hắn vô số, tạo một cảnh tượng vô cùng đáng sợ, làm cho hắn có một chút hoảng sợ kinh hồn kiếp vía, chỉ huy của địch lúc này đau đớn đã đến cực điểm, hắn muốn thoát khỏi nơi này rồi.

Mà ở bên trong rừng Cung Thủ của Hổ Đao Quân lúc này mũi tên cũng đã không còn lại bao nhiêu, thêm một lần t·ấn c·ông nữa thôi thì toàn bộ mũi tên cũng sẽ hết sạch, đến lúc đó nếu như Phương Cư Sĩ không ra tay, thì chắc chắn Chỉ Huy của bọn họ chỉ có một con đường c·hết mà thôi.

Nhưng mà may mắn, Chỉ Huy quân địch lúc này đã mất đi một tay, lại mất máu quá nhiều, chưa kể trên cơ thể khắp nơi toàn là vết bỏng do lửa do nhựa cây gây ra, lại thêm hàng chục mũi tên gắm lên cơ thể của hắn, cho nên hắn chỉ quay đầu, tìm kiếm con ngựa của mình mà chạy trốn.

"ĐÁM PHẢN TẶC KHỐN KIẾP CHÚNG MÀY, CỨ ĐỢI ĐÓ CHO TAO, MỐI THÙ NÀY TAO SẼ KHÔNG BAO GIỜ QUÊN!" Rống giận mắng lớn, nhưng cũng không có dám ở lại, hắn sợ nếu như ở lại, bị ăn thêm mấy cái mũi tên nữa, hắn sợ rằng mạng của hắn cũng liền nằm luôn tại nơi này.

Binh lính c·hết hết, hàng hóa cũng bị mất sạch, ngay cả bản thân còn mất luôn một cánh tay, lại mang trọng thương trở về Doanh Trại, lần này trở về chắn chắn sẽ ăn một hồi khiển trách.

Nếu như ban đầu hắn chú ý một chút, không bị sập bẫy của kẻ địch, thì hắn cũng không có thua thảm đến như vậy, binh lính của hắn cũng sẽ không c·hết nhiều người như vậy, thậm chí là trận này hắn không cần ra tay cũng có thể dễ dàng chiến thắng.

Nhưng không, mọi chuyện đều đã xảy ra, bây giờ hắn có muốn quay lại cũng không thể được nữa rồi, chỉ trách ban đầu hắn quá tự mãn vào thực lực của mình quá tự tin vào binh lính của mình, cuối cùng hắn chẳng còn lại gì, mất hết đi tất cả, và kém chút nữa mất luôn cả mạng sống.

Chương 37: Thành Công Đuổi Tướng Địch