Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 5: Lần Đầu Đi Săn.
Chương 5: Lần Đầu Đi Săn.
Sáng sớm, mặt trời còn chưa l·ên đ·ỉnh đầu, nhưng tiếng gà gáy của hàng xóm cũng đã đánh thức Thành Nam tỉnh lại sau một giấc ngủ dài ngày hôm qua.
Ngày hôm nay hắn cũng không có đi sang nhà Lữ Thúc làm những việc hằng ngày, mà hắn ngày hôm nay liền quyết định cầm theo Trường Cung ngày hôm qua Lữ Thúc tặng cho hắn lên núi đi săn.
"Ngày hôm nay xem như là một khởi đầu mới!" Thành Nam đóng nhẹ lại cánh cửa, thở dài một hơi đôi chân nhẹ nhàng bước ra khỏi cổng thôn, vì hắn biết nếu như để cho Cha cùng Mẹ của hắn nhìn thấy hắn ra ngoài buổi sáng sớm liền biết hắn đi làm chuyện nguy hiểm.
Hắn cũng rõ ràng ở trên núi tao ngộ nguy hiểm rất nhiều, nhưng mà hắn lúc này đã không còn cách nào khác.
Con đường lên núi so với hai năm trước Thành Nam từng đi qua thì có khác biệt rất nhiều, năm đó hắn phải vất vả lắm mới có thể trèo lên được cái chân núi, nhưng ngày hôm nay đã khác, hắn từ sức mạnh cho đến thể lực đều đã khỏe hơn ngày xưa rất nhiều.
"Trước tiên đi săn ở khu rừng nhỏ dưới chân núi tìm kiếm con mồi!" Thành Nam cầm lên Trường Cung, bước vào khu rừng rậm nhỏ ở dưới chân núi.
Theo lời Lữ Thúc nói, ở nơi này cũng không có quá nhiều nguy hiểm như là ở chân núi, nhưng con mồi lúc sáng sớm lại cực kỳ nhiều, nhưng đôi khi cũng sẽ gặp phải C·h·ó Sói hoặc là Hổ lãng vãng quanh khu vực này.
Tuy rằng nói là khu vực an toàn, nhưng có an toàn hay không còn phải dựa vào vận may của người đó nữa.
Tựa như hắn hai năm trước, một đường vượt qua cánh rừng này, không gặp một chút nguy hiểm, đi đến tận chân núi cũng không gặp nguy hiểm, còn mang về được không ít khoai mì cùng những bụi măng.
Nhưng ngày hôm sau có người vào khu rừng nhỏ này thì lại bị C·h·ó Sói tập kích, cho nên nói vận may chính là thứ tất yếu để đi săn vào lúc sáng sớm.
Trở lại với hắn ở hiện tại, khu rừng trước mặt tối đen như mực, nhưng hắn lại có một ánh mặt cực kỳ tinh tường, tựa như là một con cú đêm, có thể nhìn thấy rõ mọi chuyện ở màng đêm
Điều này có lẽ là do linh hồn lực của hắn cao hơn người bình thường, vì dù sao hắn cũng là người sống hai kiếp, lại có dung hợp linh hồn của cơ thể này, cho nên đôi mắt của hắn chính sáng hơn người bình thường rất nhiều.
Cầm theo Trường Cung di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng nhìn xung quanh thì lại ngay cả một con mồi cũng không thấy, hắn không rõ tại sao bản thân hắn khi đi vào rừng lại chả gặp con Dã Thú nào, chẳng lẽ hắn có kỹ năng nào bí mật sao? Chẳng lẽ hắn có bàn tay vàng của riêng mình rồi sao?
Nhưng ngoài đôi mắt ra, thì hắn chả cảm thấy có gì khác biệt, hắn tựa như là một cái người bình thường, thậm chí là cơ thể còn yếu hơn so với những người bình thường rất nhiều.
Di chuyển một khoảng thời gian khá là dài, nhưng không nhìn thấy thứ gì, hắn lúc này cũng có một chút thất vọng rồi. Nhưng mà đã đi đến đây, thì cũng không thể về nhà tay không được, ít nhất cũng phải mang một ít măng rừng cùng khoai mì trở về.
Chứ nếu không ngày hôm nay hắn cùng Tiểu Quyên liền đói.
"Ở dưới chân núi khu rừng nhỏ này thật sự không có thứ gì! Haizz!" Thành Nam thở dài, nhân lúc mặt trời vẫn còn chưa lên, nhanh chóng tăng lên tốc độ lao thẳng lên chân núi.
Vừa di chuyển đến chân núi, thì ánh sáng như chim cú từ đôi mắt của Thành Nam đã phát hiện mục tiêu, một con Thỏ Trắng đang chạy với một tốc độ cao lướt qua người hắn.
"Hừ! Ai cho mày chạy!" Dơ thẳng Trường Cung lên, ngay lập tức xoay người kéo cung, bắn ra một mũi tên cực mạnh hướng thẳng về phía con Thỏ Trắng kia.
"Chít! Chít! Chít!" Con Thỏ Trắng tựa như là có linh tính, cảm nhận được nguy hiểm, ngay lập tức tăng tốc né tranh mũi tên của Thành Nam.
Thành Nam nhìn thấy mũi tên của mình bắn ra không trúng, hắn cũng không có từ bỏ, hắn rõ ràng kỹ thuật bắn cung của mình tệ như thế nào, bắn không trúng Thỏ Trắng cũng là chuyện không có gì quá ngạc nhiên.
Tăng tốc, cầm theo Trường Cung đuổi theo Thỏ Trắng, con mồi đầu tiên hắn không cho phép bản thân mình đánh mất.
Khuôn mặt trở nên thay đổi ngay lập tức, rút lấy mũi tên ở sau lưng, liên tục bắn ra ba mũi tên hướng về ba góc chạy trốn của Thỏ Trắng, hắn không tin Thỏ Trắng còn có thể chạy khi ba đường đều đã bị mũi tên của hắn chặn lại.
Cũng nhân lúc này, Thành Nam dương cung t·ấn c·ông.
"Mày chạy nữa cho tao!!" Thành Nam khuôn mặt cười cười thay đổi, tốc độ ngày càng nhanh, mũi tên cùng cây cung cũng linh hoạt hơn vừa nãy rất nhiều.
Một mũi tên có lực xoáy cực mạnh bắn ra, bắn xuyên qua cơ thể nhỏ nhắn của Thỏ Trắng, hắn lần đầu tiên săn được săn được con mồi.
"Ngày hôm nay có thịt cho Mẹ cùng Tiểu Quyên rồi!" Bước chân nhanh chóng chạy lại gần t·hi t·hể của Thỏ Trắng, cầm nó lên ước lượng cân nặng.
"Con thỏ này gần 2 cân thịt, chắc chắn đủ để cho cả nhà ăn một bữa thịnh soạn!" Thành Nam khuôn mặt vui vẻ, treo Thỏ Trắng sang bên hông, tiếp tục đi tìm con mồi tiếp theo.
Lần đầu tiên hắn đã may mắn săn được Thỏ Trắng, hắn cũng rất chờ mong tiếp theo sẽ săn được thêm cái gì nữa đây.
Nhưng đuổi theo Thỏ Trắng cũng đã làm cho hắn tốn không ít thời gian, bây giờ mặt trời cũng đã mọc l·ên đ·ỉnh đầu, ánh sáng cũng đã chiếu rọi toàn bộ khu rừng, đây cũng là lúc nhiều con Dã Thú mạnh mẽ ra ngoài đi săn, hắn cũng nên cẩn thận một chút rồi.
Tuy rằng đây là ở chân núi, nhưng nguy hiểm tới lúc nào thì hắn cũng không biết được.
Mấy giờ sau, hắn không nhìn thấy thêm con mồi nào đủ sức với hắn nữa, chỉ là hắn cũng đã nhìn thấy sự kinh khủng ở dưới chân núi, Heo rừng di chuyển theo thành đàn, C·h·ó Sói xuất hiện ở khắp nơi, lỡ như mà bị phát hiện liền là xong đời.
Chỉ ở dưới chân núi, mà đã có nguy hiểm kinh khủng như vậy, vậy thì ở trên núi thì sao? Chẳng lẽ thật sự có Lão Hổ sinh sống sao? Hắn chưa từng nhìn thấy Lão Hổ thực sự ở bên ngoài bao giờ nha.
"Không nên nán lại nơi này quá lâu, nên trở về rồi!" Thành Nam khuôn mặt nhăn lại một chút, không tiếp tục nán lại ở nơi này nữa, vì hắn vẫn chưa muốn c·hết.
Lần đầu tiên đi săn chiến lợi phẩm của hắn cũng xem như là không tệ, có được thịt Thỏ Trắng, mấy bụi măng rừng lớn, mấy bụi khoai lang rừng không hề nhỏ, đủ để cho Mẹ của hắn bán được không ít tiền, cũng như có thêm một chút lương thực cho cả gia đình.
Thoát ra khỏi khu rừng, bước chân của hắn cũng nhanh chóng trở về nhà của mình, nhưng khi vừa bước vào nhà, đã nhìn thấy Cha cùng với Mẹ của hắn đợi hắn.
"Ngươi lại đi lên chân núi? Lời ta nói hai năm trước ngươi đã quên rồi sao?" Cha hắn giận dữ, đôi mắt tức giận nhìn hắn mắng lớn.
"Cha người đừng tức giận, ta hôm nay có không ít chiến lợi phẩm!" Thành Nam khuôn mặt tươi cười, mang ra mấy bụi măng rừng, khoai lang rừng, cùng với Thỏ Trắng ra ngoài.
"Ngươi......." Cha hắn nhìn thấy hắn mang ra chiến lợi phẩm, tuy rằng muốn nói cái gì, nhưng lại im lặng không nói nữa.
"Cha đừng lo, hai năm nay ta đã học không ít kiến thức ở nhà Lữ Thúc, sau này ta sẽ thường xuyên đi săn, mang thịt về cho Cha, Mẹ cùng Tiểu Quyên." Khuôn mặt của hắn cười với một vẻ vô cùng tự hào, đây chính là thành tựu đầu tiên của hắn sau hai năm xuyên không đến nơi này.
"Được rồi, ngươi lớn rồi, ta không quản được ngươi nữa....." Cha hắn thở dài một cái, sau đó bước ra sau nhà, nổi lửa lên làm thịt Thỏ Trắng.
Ngày hôm nay, ngày đâu tiên đi săn của hắn cũng xem như là một chuyến thành công nhỏ.