Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Thế Đạo Bất Công.

Chương 6: Thế Đạo Bất Công.


Chương 6: Thế Đạo Bất Công.

Ngày hôm đó cũng là ngày đầu tiên Thành Nam được ăn một bữa ngon như vậy. Nhưng cho dù có thêm thức ăn của hắn đi săn ở trên núi về, thì công việc hằng ngày hắn vẫn phải làm.

Chỉ là ngày hôm nay có một chút khác biệt, mảnh đất mà bình thường Địa Chủ cho Cha cùng Mẹ hắn gieo trồng, thì ngày hôm nay đã đổi thành một mảnh đất khác, mảnh đất kia không có màu mỡ, cũng không có tốt hơn cái mảnh đất mà mấy năm nay gia đình hắn cấy cày.

Vì thế hắn bây giờ sáng sớm phải lên núi đi săn, ban ngày lại phải cùng Cha, Mẹ, Tiểu Quyên ở nhà cuốc đất, cải thiện đất đai để trồng trọt, chứ nếu không thực sự với cái mảnh đất này hoàn toàn không dùng được.

Thành Nam ở phía trước cũng nghe được lời bàn tán của hai người kia, hắn cũng chỉ lắc đầu cười cười một cái.

"Đúng thế, mảnh đất rõ ràng xấu như vậy, nhưng một mình hắn lại có thể cải tạo được thành một mảnh ruộng tốt như ngày hôm nay!" Người bên cạnh cũng cảm thán thay cho Thành Nam, lại cực kỳ hâm mộ.

"Haizz! Nhưng đáng tiếc, thời gian ba năm sắp tới, Thành Nam hắn không còn ở lại đây được lâu!" Người bên cạnh lắc đầu tiếc nuối.

"Hắn thì không dám khai khống, chỉ là mảnh ruộng này nhà chúng ta không đủ nộp cho bốn ngưới!"

"Dựa vào cái gì? Không phải chỉ là hộ tịch thôi sao? Chẳng lẽ hắn dám khai khống nhiều người hơn cho nhà chúng ta!" Thành Nam lại tức giận nói.

"Hừ! Chúng ta vất vả như vậy, thu nhiều hoạch được nhiều như vậy, cuối cùng cũng không thể làm được cái gì khác, bọn chúng đúng là h·i·ế·p người quá đáng!" Thành Nam tức giận nắm một nắm đất giận dữ ném mạnh xuống đất.

"Mảnh ruộng này cằn cỗi có thu hoạch nhiều hơn nữa cũng không nuôi nổi một nhà bốn người chúng ta. Địa Chủ hắn phụ trách hộ tịch và thu thuế thôn chúng ta. Chúng ta bắt buộc phải nộp cho hắn một phần! Nếu không muội muội cùng mẹ của ngươi liền không sống được!" Cha của hắn hút một điếu thuốc dài, nhả khói ra ngoài buồn bã nói.

"Các ngươi nghe nói không, nghe nói ruộng nhà Thành Nam năm nay lại bội thu!" Một nông dân làm kế bên cánh đồng của nhà Thành Nam lên tiếng thì thào với người bên cạnh.

"Mảnh đất này thu hoạch tốt như vậy, có lẽ sau khi ta rời đi. Cha, Mẹ cùng Tiểu Quyên cũng không cần lo lắng về vấn đề lương thực nữa!" Thành Nam thở dài một hơi, thời gian của hắn quả thật như hai người kia nói, không còn nhiều, chỉ còn lại sáu tháng nữa mà thôi.

"Hắn thì cần nộp cái gì? Bọn hắn không chỉ không cần nộp thuế mà còn lại được lợi lộc! Nhưng ít ra mảnh đất này cũng đủ giúp cho gia đình chúng ta ăn no, không lo sau này đói nữa!" Cha của hắn cũng ngồi bệch xuống, có một chút bất lực, nhưng lại không thể phản kháng, dù sao đây cũng là đất của người ta, trả hai phần đã là rất tốt rồi.

Nhưng Thành Nam cũng không có quan tâm quá nhiều, chuyện hắn cần làm là trở nên mạnh hơn, cũng như giúp cho gia đình kiếm thêm được chút thức ăn, vì thời gian của hắn ở lại thôn cũng không còn nhiều nữa rồi.

Hắn vừa thu được lợi, vừa thu được ân tình, đám nông dân như nhà Thành Nam lại bán mạng vì hắn mà làm việc, đúng là một chuyện nhất cử lưỡng tiện.

Địa Chủ nói rằng đất này cũng không phải là của nhà bọn hắn, toàn bộ đất ở đây là đất của một Phú Thương ở trên thị trấn cho nhà hắn phụ trách, mỗi một mùa thu hoạch đều phải thu lấy lúa gạo nộp lên thuế.

Hai người cũng không trò chuyện nữa, dù sao thì công việc trước mắt bọn họ vẫn còn nhiều, phải nhanh chóng làm cho xong.

"Ta thề, Kiếp này ta phải sống cho thật tốt, ta phải mạnh lên, ta phải trở thành thứ mà đám Địa Chủ, Hải Tặc đỏ không thể nào ức h·i·ế·p được ta nữa! Ta thề......!" Thành Nam trong thâm tâm quyết tâm, nếu như đã không thể trở thành người thành công, thì hắn phải sống sao cho giống con người, không thể để bị chèn ép như thế này mãi được.

"Cha trong nhà Địa Chủ hắn không cần nộp thuế à?" Thành Nam ngồi bệch xuống mảnh đất nhìn sang Cha của hắn hỏi.

Từ đó về sau Thành Nam mỗi sáng sớm đều lên núi đi săn, mỗi ngày đều phải vất vả làm việc, nỗ lực học tập kỹ thuật trồng trọt, phụ giúp cho Cha, Mẹ.

Làm như vậy hắn cũng chiếm được một phần lợi, lại có thể cho những cái nông dân như nhà Thành Nam một cái ân tình, để cho những người nông dân như nhà Thành Nam thay hắn làm việc.

Hắn cho dù có trở thành Hải Tặc cũng phải trở thành một tên Hải Tặc mạnh mẽ, hắn sẽ không để cho người khác ức h·i·ế·p gia đình của hắn, sẽ không để cho người khác chà đạp lên công sức mà hắn đã bỏ ra.

Thời gian như một cái chớp mắt trôi qua một tháng, ngày hôm nay chính là ngày mà Địa Chủ đến kiểm kê thu hoạch của các nông dân.

Địa Chủ đúng là bình thường ức h·i·ế·p người quá đáng, nhưng cũng là người hiểu chuyện, biết chuyện gì nên nói không nên nói, tựa như phụ nữ cùng trẻ em ở trong thôn, hắn hoàn toàn không khai khống vào hộ tịch, làm giảm đi số lượng phải nộp lương thực lên cho Phú Thương.

Thành Nam cả người run rẩy, hai bàn tay nắm chặt, thế đạo này ức h·i·ế·p những người nghèo khó thực sự quá đáng, những kẻ giàu càng ngày sẽ càng giàu, những người nghèo sẽ càng ngày bị chèn ép đến thở không nổi.

Hắn thân là Địa Chủ ở trong cái thôn này, tất nhiên là không cần làm cái gì rồi, chỉ cần để cho đám người khố rách áo ôm như gia đình của Thành Nam thay hắn lắm, sau đó lấy thuế là được, còn lại bao nhiêu thì hắn lấy một ít, chia cho gia đình Thành Nam cùng các nông dân khác một ít.

Thời gian cứ như thế trôi qua được 6 tháng, trong vòng sáu tháng này hắn cũng triệt để được mọi người trong thôn chú ý, người thì cảm thấy đứa nhỏ này thật được việc, người thì nói tên này chắc chắn không phải người thường, đủ thứ chuyện bịa đặt mà lên.

"Mặc dù kiếp trước cho đến ngày hôm nay chưa từng tiếp xúc với công việc đồng án này. Nhưng tự tay làm một chút cũng không khó!" Thành Nam vừa cuốc đất, vừa cảm khái cuộc sống ở hiện tại, thật đúng là khó khăn giày vò người ta đến không còn một chút hơi sức nào.

Cũng từ đó Thành Nam hằng ngày chăm chỉ đi săn, chăm chỉ học tập kỹ thuật trồng trọt. Thông qua việc canh tác Thành Nam đã học được không ít thứ, có thể học được một chút như dự đoán lúc nào thì mưa, lúc nào thì gió lớn, phán đoán lúc nào nên bón phân, lúc nào không nên bón thân.

Cũng là ngày làm cho Thành Nam càng là lo lắng hơn bao giờ hết, vì nhà Địa Chủ quả thực ức h·i·ế·p người quá đáng.

"Dựa vào cái gì? Bọn chúng cái gì cũng không làm? Chúng ta thì làm quần quật như vậy, lại phải thay hắn nộp nữa chứ! Dựa vào cái gì?" Thành Nam khuôn mặt tuy rằng mồ hôi nhễ nhãi, nhưng cũng không có cản đi sự tức giận bộc lộ trong lời nói của hắn.

"Haizz! Thật là không hiểu nổi đám người này, chỉ là làm tốt lên một mảnh đất bọn họ lại kinh ngạc như vậy! Công việc đồng án này tăng cao sức khỏe cũng không ít, chỉ là có một chút mệt mà thôi!"

"Nếu Mẹ ngươi và Tiểu Quyên bị Địa Chủ tính là người trong thôn vào hộ tịch thì chúng ta phải làm sao? Không phải sẽ càng vất vả hơn sao? Chí ít hắn còn giúp chúng ta sống sót được đến ngày hôm nay!" Cha của Thành Nam lại thở dài nói ra.

Cải tạo mảnh ruộng đất đai bạc màu khô cằn này trở thành cánh đồng phì nhiêu, cũng may hắn là người hiện đại, tuy rằng trước kia chưa từng tiếp xúc qua công việc nông dân này, nhưng kiến thức học được không ngờ đến ngày hôm nay lại có tác dụng lớn như vậy.

"Cũng nhờ vào chuyện đó, Mẹ của hắn cùng Tiểu Quyên cũng không cần vất vả đi làm muối ở ngoài biển nữa! Nhà của bọn họ thật là có phúc!" Người kia lại hâm mộ, hắn nếu như cũng có thể sinh ra một thằng con trai tốt như Thành Nam thì tốt biết mấy.

"Haizz, ngươi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện cũng không trách được ngươi!"

Trước kia không muốn làm Hải Tặc vì hắn nghĩ rằng sẽ còn có nhiều cơ hội khác, nhưng bây giờ thì lại khác làm Hải Tặc chính là cách tốt nhất để thoát khỏi cái khốn cảnh c·h·ế·t tiệt này.

Chương 6: Thế Đạo Bất Công.