Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Ép Người Quá Đáng.

Chương 7: Ép Người Quá Đáng.


Chương 7: Ép Người Quá Đáng.

Ngày hôm sau, sáng sớm Thành Nam cùng với Cha Mẹ của mình ra đồng khá là sớm, dù sao thì ngày hôm nay cũng là ngày thu hoạch đầu tiên, phải tranh thủ khi còn trời sáng, để hoàn thành nhanh công việc, còn giao nộp thuế cho nhà Địa Chủ.

Một mảnh ruộng này một nhà bốn người Thành Nam nói muốn nhanh thu hoạch cũng không thể nào trong vòng một buổi sáng là có thể thu hoạch xong được, cho nên ngày hôm cũng là một ngày cực kỳ vất vả.

Vất vả cả một ngày, đến gần chiều tối cuối cùng toàn bộ lúa thóc đều đã được gặt lên hết, cũng xem như là một nhà bốn người đã thành công trải qua một mùa vụ đầu tiên.

"Ca, Ca thật nhiều lúa nha! Sau này sẽ được ăn no!" Tiểu Quyên khuôn mặt tươi cười, quấn quýt lấy cánh tay mệt rã của Thành Nam vui vẻ cười nói.

"Ừm! Sau này muội cũng không cần phải húp nước cháo cùng ăn khoai mì nữa rồi, chúng ta sau này có cơm ăn!" Khuôn mặt Thành Nam cho dù chảy ra vô vàng mồ hôi, nhưng trong đôi mắt của hắn hiện lên vẽ mặt hạnh phúc.di

Hắn trước đây chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình, mấy năm nay có Cha, Mẹ, Tiểu Quyên ở bên cạnh, đã làm cho con tim lạnh giá của hắn trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Nhìn thấy nụ cười ở trên môi Cha, Mẹ, nụ cười đầy hoạt bát đáng yêu của Tiểu Quyên càng làm cho Thành Nam vui vẻ hơn bao giờ hết, hắn đã tự hứa với bản thân mình, phải tiếp tục cố gắng trước khi bị Hải Tặc Đỏ bắt đi, phải cố gắng giúp cho Cha, Mẹ, Tiểu Quyên có một cuộc sống không lo cơm gạo.

Đợi khi hắn trở thành Hải Tặc thành danh trở về, lúc đó Cha Mẹ, Tiểu Quyên chắc chắn sẽ không phải chịu cảnh khổ cực như thế này nữa.

"Thu hoạch xong rồi sao?" Địa Chủ cùng với mấy cái xe ngựa chở hàng xuất hiện ở cánh đồng nhà hắn, nhìn hắn có một chút trào phúng nói.

Hắn cũng không có lên tiếng nói chuyện, vì hắn cực kỳ ghét Địa Chủ, chưa kể thằng con trai c·h·ế·t tiệt của Địa Chủ lại là kẻ mà hắn không đội trời chung.

"Địa Chủ đại nhân, thu hoạch đã xong, ngài có thể kiểm kê và mang đi!" Cha của hắn khom người hành lễ, cũng như mời Địa Chủ kiểm tra sản lượng lúa thóc.

"Lần này gia đình ngươi làm không tệ! Thu lên bảy phần cho bên trên, ta lại thu một phần, để lại cho gia đình các ngươi hai phần!" Địa Chủ cười cười ra vẻ xem thường, trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ tham lam phần lúa thóc còn lại của gia đình hắn.

Nhưng Địa Chủ cũng là người biết kiềm chế, thu hết đi của nhà Thành Nam liền sẽ không ổn, dù sao thì hắn vẫn nhận được rất nhiều phần của những nông dân khác, hắn cũng không cần lấy đi hai phần ít ỏi của nhà Thành Nam làm gì.

"Được rồi! Lần này các ngươi thu hoạch được 1 Tấn Lúa, 7 Tạ nộp lên, 1 Tạ ta thu, còn lại 2 Tạ là của các ngươi!" Địa Chủ vừa nói, vừa kiểm kê số thóc lúa của Thành Nam, tuy nói rằng chỉ là một Tấn, nhưng thật ra là hơn một Tấn rất nhiều, hắn lại ăn thêm một phần ở trong đó, thì nhà Thành Nam cũng không biết.

Rất nhanh những cái người mang vác kéo từng bao lúa lên xe ngựa, một cánh đồng chất đầy bao lúa, nay chỉ còn lại mười mấy bao, thật sự là ít đến đáng thương, mỗi một bao lúa lại không đến hai mươi cân, thật sự là quá ít ỏi.

Số lúa này khi phân thành hạt gạo lại cũng không còn bao nhiêu, lúc đó gia đình của hắn nhiều nhất cũng chỉ còn lại gần trăm cân gạo mà thôi. Chưa kể hắn còn phải mang hiếu kính cho Lữ Thúc như là lễ mà hắn phải làm.

Gia đình của hắn trải qua một mùa thu hoạch tưởng như là sung túc, nhưng thật ra cũng không hơn nhà người khác bao nhiêu.

"Nhìn thấy không, tuy rằng nhà Thành Nam thu hoạch bội thu, nhưng thu về cho bản thân mình cũng không có nhiều hơn chúng ta bao nhiêu!" Nông dân bên mảnh đất bên cạnh, thở dài nói.

"Haizz! Nhưng ít ra nhà của người ta mùa đông này không lo đói! Lại thêm Thành Nam có kỹ thuật săn bắn, ăn no lại là chuyện không khó!" Một nữ Nông Phu cực kỳ hâm mộ gia đình Thành Nam sinh ra được một đứa con như hắn.

Nếu như là Thành Nam không có bị Hải Tặc Đỏ bắt đi, nàng liền gả con gái của mình cho Thành Nam, sau này cơm ăn chắc chắn sẽ không thiếu, cũng có thể có một tương lai tốt hơn những nữ nhân ở trong cái thôn nhỏ này.

Ngày hôm đó cứ như vậy trôi qua, hắn cũng không có làm được cái gì, dù sao thì ban đầu thuế đã là như vậy, cho dù có tức giận, có làm ầm lên, thì cũng không có giải quyết được vấn đề gì.

Ngày hôm sau lại trở về như ngày bình thường, chỉ là hôm nay không có ra đồng làm việc, dù sao thì cũng vừa mới thu hoạch xong, cũng phải đợi cho đất trở lại trạng thái tốt nhất, rồi sau đó mới tiếp tục gieo trồng.

Cũng vì vậy mà cả ngày hôm nay Thành Nam đã lang thang ở dưới chân núi cả nửa ngày trời.

Việc đi săn với hắn bây giờ mà nói là một chuyện khá là bình thường, không có khó khăn như lúc ban đầu nữa rồi, kỹ thuật cung tiễn của hắn cũng đã trở nên tốt hơn ngày xưa rất nhiều.

Mà mấy tháng trước, hắn đã thiết lập bẫy ở dưới chân núi, chờ đợi con mồi to lớn hơn, chứ thật sự săn thỏ cùng gà hoài cũng có một chút ngán rồi.

Ngày hôm nay hắn muốn xem thử bẫy mà hắn thiết lập cả tháng này đã có thu hoạch gì hay chưa? Mấy ngày trước thì vẫn không có thứ gì, hôm nay đối với hắn là một ngày may mắn vì cả buổi sáng đã săn được không ít hơn mười con thỏ rồi, hắn mong rằng này sẽ có thịt heo rừng để ăn.

Đúng như những gì hắn nghĩ, ngày hôm nay quả thật là một ngày cực kỳ may mắn, vậy mà sập bẫy được một con heo rừng con, tuy rằng không lớn, nhưng ít nhất cũng phải nặng hơn 20 cân, kỳ này cả nhà hắn liền có thêm một ít thịt heo rừng gác bếp để ăn rồi.

"Hehe! Ngày hôm nay thu hoạch không tệ! Về nhà thôi, trời cũng gần tối rồi!" Mang theo tâm thế vui vẻ trở về, vì ngày hôm nay săn được một con heo rừng.

Từ trên núi trở về, bước lại gần trước cửa nhà, hắn nhìn thấy bên ngoài có hai người một gầy một béo đang đứng trước của, làm cho hắn có một chút lo lắng.

Vừa bước vào nhà, hắn đã nhìn thấy Cha hắn cùng với Địa Chủ ngồi cùng nhau uống trà, không biết đang nói cái chuyện gì, nhưng nhìn khuôn mặt của Cha hắn thì hình như không được tốt cho lắm thì phải.

"Tiểu Nam về rồi!" Cha của hắn khuôn mặt sụp xuống, không dám nói cái gì nữa.

Mà bên cạnh tên Địa Chủ kia lại nhìn chằm chằm vào con heo rừng mà hắn đang vác trên vai, khuôn mặt lại tỏ ra vẻ cực kỳ tham lam, muốn chiếm sạch những thứ mà Thành Nam vừa săn được ngày hôm nay.

"Tiểu tử, thú săn được ngày hôm nay giao cho ta đi, từ ngày mai ngươi không còn là người của thôn này nữa rồi!" Địa Chủ ung dung ngồi uống trà, chả xem Thành Nam ở trước mặt ra cái gì, lạnh lùng nói.

"Dựa vào cái gì ta phải đưa thú săn của ta cho ngươi? Với lại ta làm sao không còn là người của thôn chúng tan nữa??" Thành Nam tức giận, khuôn mặt tỏ vẻ không muốn nộp lên những thứ mà hắn vất vả mới săn được.

"Tiểu Nam, Hải Tặc Đỏ đến rồi, bọn chúng đang ở ngoài...."

"Ngươi tên tiểu tử này, không thấy bên ngoài có hai vị Hải Tặc Đỏ đến rồi sao? Ngày hôm nay ngươi phải đi rồi!" Địa Chủ tỏ ra vẻ cực kỳ bình tĩnh ngồi đó thong dong uống trà, thong dong nói.

"Hải Tặc Đỏ bọn chúng đến rồi sao? Không phải nói là ba năm mới tới sao? Sao lại đến sớm như vậy? Nhưng bọn chúng đến thì làm sao? Vật ta săn được liền là của ta, Hải Tặc Đỏ cũng không thể cướp!" Ánh mắt của hắn hiện lên một phần sát khí đằng đẵng

"To gan! Ngươi muốn hại c·h·ế·t cả thôn chúng hả?" Địa Chủ tức giận, đập mạnh cái bàn tức giận chỉ thẳng mặt Thành Nam quát lớn: "Đừng nghĩ bản thân có bản lĩnh một chút liền không xem ai ra gì! Ngươi không sợ bọn chúng g·i·ế·t c·h·ế·t cả nhà ngươi sao?"

"Tiểu Nam, ngươi nói cái gì vậy? Bọn chúng đang ở bên ngoài!"

Cha hắn ngày lập tức đi lại gần thì thầm sang bên Thành Nam nói nhỏ: "Còn không mau đem toàn bộ thú săn giao cho Địa Chủ đại nhân để chiêu đãi hai vị Hải Tặc Đỏ!"

Khuôn mặt Thành Nam trở nên tức giận, như là hóa thành một con mãnh thủ sinh sống ở trong rừng, cuồng nộ cùng cuồng bạo nổi lên, ngay lập tức muốn g·i·ế·t người, nhưng hắn liền kiềm chế nó lại, hắn không muốn gia đình của mình không có nơi nương tựa.

"Hừ! Tiểu tử ngươi mau giao ra đi, bọn chúng chính là Hải Tặc, phật lòng bọn chúng cả nhà ngươi đừng hòng mà sống sót! Đừng tưởng săn được vài con thú săn ở bên ngoài, tưởng mình trở thành kẻ mạnh rồi sao!"

"Mau giao cho Địa Chủ đại nhân tiếp đãi đám Hải Tặc Đỏ đi, coi như ta xin ngươi!"

"Được!"

Địa Chủ ngay lập tức cười cười, khi nghe lời nói của Thành Nam phát ra.

"Như vậy không phải tốt hơn sao!"

"Địa Chủ, tại sao ngươi lại làm như vậy, bọn ta không phải rất khó sống rồi sao? Tại sao lại ép bọn ta đến như vậy hả?" Thành Nam giận điến cả người, ném con heo rừng lên bàn, găm thẳng con dao nhỏ vào cơ thể của con heo rừng nhỏ, máu me văng tung tóe lên người Địa Chủ.

Chương 7: Ép Người Quá Đáng.