Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 77: Phương Cư Sĩ Ngộ Kiếm.
Chương 77: Phương Cư Sĩ Ngộ Kiếm.
Bỗng nhiên lúc này trước mặt hắn nhìn thấy một bóng người, một người chỉ có đầu tóc trắng xóa, khuôn mặt già nua đến tột độ, người này chẳng lẽ chính là cơ duyên của hắn sao.
Phương Cư Sĩ ngay lập tức di chuyển lại gần người có khuôn mặt già nua, hắn không rõ người này là ai, nhưng hắn lại cảm nhận được người này cùng hắn vô cùng quen thuộc, tựa như người trước mắt là hắn của tương lai vậy.
Ngay lập tức đầu óc của Phương Cư Sĩ quay cuồng vòng vòng, ký ức của hắn lâm vào bóng tối, cơ thể của hắn ngay lập tức ngã xuống, ngay lập tức Phương Cư Sĩ chẳng còn cảm nhận được gì từ cơ thể của chính hắn nữa, mà hắn lại cảm nhận bản thân mình đang ngồi ở một không gian khác.
Đúng lúc này đầu óc của Phương Cư Sĩ thanh tỉnh trở lại, hắn cảm nhận được cơ thể của mình đã có thể chuyển động trở lại, ngay lập tức Phương Cư Sĩ mở ra đôi mắt của mình.
Hắn nhìn thấy trước mắt chẳng phải sương mù như lúc ban đầu nữa, mà là đang ngồi ở trước một cánh đồng đầy tuyết, trước mắt hắn là một ngôi nhà tranh, xung quanh là một khu rừng trúc đầy tuyết, tuyết trắng bao phủ cả một khu vực, bao phủ luôn cả cơ thể của hắn.
Phương Cư Sĩ ngay lập tức muốn đứng dậy, nhưng như là có một áp lực vô hình nào đó ép không cho hắn rời khỏi nơi hắn đang ngồi, tựa như hắn bị một thanh kiếm cực lớn ép hắn phải ngồi đó, không cho hắn di chuyển.
"Thứ gì!" Phương Cư Sĩ ngay lập tức muốn giãy dụa, thoát khỏi nơi này, nhưng hắn có dùng bao nhiêu nội lực, bao nhiêu sức mạnh cơ thể đi chăng nữa đều là vô dụng, hắn không thể thoát khỏi nơi này.
Bỗng nhiên lúc này đầu của hắn ong ong đau nhức cả lên, thanh kiếm có một chút lạ mặt nằm ở trong tay hắn bắt đầu đóng băng, đôi mắt cùng với đầu óc của hắn bắt đầu lạnh giá đến đáng sợ.
Từ trong đầu hắn vô số kiếm pháp kỳ lạ xuất hiện, có kiếm sử dụng tốc độ cực mạnh, có thê lương kiếm pháp, có nóng giận kiếm pháp, có uyển chuyển kiếm pháp, vô số kiếm pháp xuất hiện trong đầu của hắn.
Nhưng hắn cho dù có cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng không thể chạm được vào những cái kiếm pháp đó, mỗi lần hắn muốn bước lại gần những kiếm pháp cao siêu đó, ngay lập tức bị khí tức của những người thi triển kiếm pháp đó đánh cho bay ra ngoài, làm cho hắn kinh sợ không thôi.
Những cái kiếm pháp kia không phải là kiếm pháp tầm thường, chưa kể những người thi triển kiếm pháp kia còn là không tầm thường, ít nhất tu vi của bọn họ cũng phải là Tự Tại Địa Cảnh trở lên, thậm chí là kiếm pháp của những người kia đã bước vào cảnh giới của Kiếm Tiên.
Thời gian cứ như thế liên tục 30 mươi năm trôi qua, Phương Cư Sĩ cứ như thế băng qua những kiếm pháp vô cùng ảo diệu này, hắn cũng là lĩnh ngộ được một chút kiếm ý của những người kia thi triển ra.
Hắn ngộ được một chút kiếm ý của bọn họ, hắn lúc này đã ngộ ra được một loại kiếm ý, kiếm ý liên quan đến băng hàn, Băng Hàn Kiếm Ý.
Phương Cư Sĩ mở ra đôi mắt của mình, trước mặt hắn lúc này chẳng còn là băng tuyết chi địa như ban đầu, mà lúc này hắn đã ngồi tại một nơi, nơi này có ánh mặt trời chói mắt, khắp rừng trúc đã có một chút héo úa, mặt trời gay gắt đến nổi làm cho Phương Cư Sĩ có một chịu không nổi.
Hắn ngay lập tức vận chuyển Băng Hàn Kiếm Ý để giảm đi sức nóng trên cơ thể của mình, nhưng sau khi Băng Hàn Kiếm Ý vừa xuất hiện, nó ngay lập tức tan đi, Kiếm Ý của hắn vất vả lĩnh ngộ trong vòng ba mươi năm cứ như vậy tan biến, tan vào hư vô mà chẳng có tác dụng gì.
"Chuyện gì? Băng Hàn Kiếm Ý của ta?" Phương Cư Sĩ cực kỳ hoảng hốt, cực kỳ sợ hãi, hắn cố gắng ba mươi năm cứ như vậy mà biến mất? Chuyện này hắn làm sao có thể tiếp nhận được cơ chứ.
Nhưng trong lúc hắn đang không vui vì Băng Hàn Kiếm Ý tan biến, thì lúc này trong đầu óc của hắn lại xuất hiện một khung cảnh quen thuộc, là cái khung cảnh tựa như lúc hắn lĩnh ngộ Băng Hàn Kiếm Ý vậy.
Nhưng lúc này những bộ kiếm pháp này lại khác ban đầu, những bộ kiếm pháp này chứa đầy sức mạnh to lớn, thậm chí là kiếm pháp có một chút nóng rực, làm cho hắn không có cách nào bước lại gần.
Phương Cư Sĩ cũng không có từ bỏ, hắn lần nữa lao lên, cho dù có thất bại đi bao nhiêu lần đi chăng nữa hắn vẫn muốn lén nhìn xem một chút những người kia diễn luyện kiếm pháp.
Hắn trong lúc quan sát những người kia luyện kiếm, lại không có cảm nhận được một thành kiếm ý nào, mà hắn lại ngộ ra được một bộ Quyền Pháp.
Quyền Pháp này có tên gọi là Cửu Dương Thần Quyền.
Nhật Trắc Chi Ly (Hư chiêu)
Liệt Dương Dung Tuyết (Phá chiêu)
Huyền Dương Vô Cực (Thực chiêu)
Hành Địa Vô Cương (Thực chiêu)
Thiên Hạ Lôi Hành (Hư chiêu)
Thiên Thi Địa Sinh (Khí chiêu)
Dương Hòa Khởi Trập (Giá chiêu)
Vô Sơ Hữu Chung (Khí chiêu)
Đại Tai Càn Nguyên (Nộ chiêu)
Chính chiêu quyền pháp cực kỳ mạnh mẽ, lại cực kỳ mang theo sức nóng của mặt trời, chí cương chí dương vô cùng cường đại, nhưng lại không có một chút nào liên quan đến kiếm.
Hắn tốn ba mươi năm quan sát những người kia luyện kiếm, lại không ngộ ra được kiếm chiêu nào, lại có thể ngộ ra được một bộ Quyền Pháp, đúng là có một chút làm cho người ta không thể hiểu nổi.
Hắn lại lần nữa mở mắt ra, khung cảnh lại một lần nữa thay đổi, lần này là một khung cảnh mát mẻ của mùa xuân, có một chút làm cho người ta êm dịu, làm cho người ta có một chút cảm thấy thoải mái, khác hoàn toàn so với hai lần Ngộ Kiếm lần trước rất nhiều.
Nhưng lúc này cảm giác quen thuộc lại lần nữa ập đến, cảm giác mà hai lần trước hắn cảm nhận được, lần này hắn không còn nhìn thấy những người kia diễn luyện kiếm pháp nữa, mà hắn nhìn thấy một người đang dùng Cửu Dương Quyền Pháp của hắn vừa ngộ ra để đánh với một người khác sử dụng một loại kiếm pháp nào đó cực kỳ cường đại.
Hai người sức mạnh rất lớn, như là có thể dời non lấp biển, mỗi một quyền tung ra tựa như là có thể phá tan trời đất, mỗi một kiếm tung ra tựa như là có thể chém tan cả thương khung.
Nhưng kiếm cùng quyền v·a c·hạm vào nhau, lại tạo ra một sự dung hòa nào đó cực kỳ thích hợp, hai người càng đánh càng hăng, kiếm cùng quyền càng ngày càng mạnh, nhưng hai người cũng triệt để trầm mặt, vì cả hai cảm nhận được sức mạnh của kiếm pháp cùng quyền pháp của cả hai là giống nhau, cho dù có đánh như thế nào đi chăng nữa cũng là vô dụng.
Phương Cư Sĩ ở một bên cũng là cảm nhận được điều này, Cửu Dương Thần Quyền trong đầu của hắn cuối cùng cũng biến mất, hắn không còn nhớ rõ những chiêu thức của Quyền Pháp kia là gì nữa, cũng không cảm nhận được Hàn Băng Kiếm Ý, nhưng hắn lại cảm nhận được bản thân hắn lại có thể dễ dàng phá đi toàn bộ chiêu thức của Cửu Dương Thần Quyền.
Hay cả những bộ kiếm pháp ban đầu mà Phương Cư Sĩ nhìn thấy hắn cảm thấy cũng có một chút tầm thường, hắn lúc này không cần dùng kiếm cũng có thể phá kiếm.
Cảnh giới cao nhất của kiếm là trọng ý không trọng hình, trọng kiếm vô phong đại xảo vô công phản phác quy chân, vô kiếm thắng hữu kiếm, vô chiêu thắng hữu chiêu.
Một ngọn cỏ, một ngọn cây, có thể trảm hết nhật nguyệt tinh thần, kiếm pháp chính là không có kiếm như là có kiếm, thiên hạ vạn vật tất cả đều là kiếm.
Tay của hắn có thể là kiếm, ý nghỉ của hắn có thể là kiếm, thân thể của hắn cũng có thể là kiếm, hết thảy thế gian này đều có thể là kiếm.
Phương Cư Sĩ lần nữa mở mắt, hắn nhìn thấy thân thể của mình có một chút già yếu, có một chút mệt mỏi, hắn mở ra đôi mắt, nhìn thấy trước mặt hắn chỉ là một mảnh sương mù vô tận.
Hắn cảm nhận được, lần này không phải trôi qua 30 năm, hay sáu mươi năm, hay là một trăm, hắn cảm nhận được thời gian tựa như đã trôi qua ngàn năm, hắn không còn là hắn khi vừa bước vào khu vực này nữa, hắn đã trở thành một người khác, trở thành một cái người mà chính bản thân hắn còn không hiểu rõ.
Thanh kiếm cầm trên tay lúc ban đầu ở hàn băng chi địa cũng đã biến mất, hắn hoàn toàn đã lâm vào một trạng thái mà hắn bây giờ còn không hiểu một chút nào.