Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 78: Giác Ngộ.

Chương 78: Giác Ngộ.


Chương 78: Giác Ngộ.

Phương Cư Sĩ lâm vào một trạng thái bản thân hắn không rõ, hắn không biết bản thân hắn am hiểu kiếm đạo như thế nào, kiếm của hắn có thể một kiếm trảm nhật nguyệt tinh thần, kiếm của hắn cũng có thể bị một kiếm tầm thường trảm nát.

Hắn rốt cuộc đã cảm nhận được những gì sau khi trôi qua bao nhiêu năm Ngộ Kiếm? Hắn thật sự đã ngộ được thiên hạ đệ nhất kiếm đạo sao? Hay chỉ đơn giản là tưởng tượng của hắn.

Phương Cư Sĩ không hiểu rõ, cũng không biết rõ nó là cái gì, kiếm đạo hắn tựa như là am hiểu cực kỳ, lại tựa như là không hiểu một cái gì, kiếm của hắn rốt cuộc đang ở đâu, kiếm của hắn đang ở phương nào.

Là trên tay của hắn? Hay là ý nghỉ của hắn? Hay là thân thể của hắn? Rốt cuộc kiếm của hắn đang ở đâu? Rốt cuộc hắn lúc này đang suy nghĩ cái gì? Hắn rốt cuộc là đang làm cái gì ở chỗ này đây.

Phương Cư Sĩ lại một lần nữa lâm vào một trạng thái vô định, không biết bản thân mình đang làm cái gì, cũng không biết mọi thứ trước mắt mình là cái gì, hắn chỉ biết mình lúc này chỉ là mơ mơ hồ hồ.

Phương Cư Sĩ lâm vào một trạng thái Giác Ngộ, Giác Ngộ Kiếm Ý, Giác Ngộ chính bản thân hắn.

Giác Ngộ chỉ trạng thái tỉnh thức, lúc con người bỗng nhiên trực nhận tính không, bản thân nó là Không cũng như toàn thể vũ trụ cũng là Không. Chỉ với trực nhận đó, con người mới thấu hiểu được thể tính mọi hiện tượng. Tính Không hiểu ở đây không phải sự trống rỗng thông thường mà nói về một thể tính vô biên không thể dùng suy nghĩ, cảm nhận để đo lường, nằm ngoài cặp đối đãi có và không. Tính Không này không phải là một đối tượng để một chủ thể tiếp cận đến vì bản thân chủ thể cũng thuộc về nó. Vì vậy, giác ngộ là một kinh nghiệm cá nhân không thể giãi bày. Con người chỉ đạt trạng thái giác ngộ khi họ đã biết tất cả (toàn giác) hiểu biết rõ ràng, đúng đắn bản ngã và thế giới xung quanh, đã nhận thức được tận cùng bản thể của vạn vật do đó không còn chấp thủ, hoài nghi và đạt đến một trình độ nhận thức được gọi là giác ngộ. Phương Cư Sĩ từ giác ngộ thành khai sáng, vì tự sáng tạo là tự sử dụng trí tuệ của mình để nhận thức đúng đắn thế giới cũng giống như giác ngộ trong chính bản thân hắn.

Phương Cư Sĩ chính là lâm vào trạng thái này, hắn không hiểu mọi thứ trên thế gian, cũng không hiểu bản thân mình, cũng không hiểu được kiếm ý của thế giới này, nhưng hắn tựa như là hiểu rõ tất thảy mọi thứ Kiếm Đạo trên thế gian vạn vật này.

"Những gì cần biết rõ, Ta đã biết rõ.

Những gì cần từ bỏ, Ta đã từ bỏ.

Những gì cần tu tập. Ta đã tu tập.

Ta chính là ta, mà kiếm chính là kiếm.

Kiếm là ta mà ta cũng là kiếm."

Trong đầu của Phương Cư Sĩ lúc này chính là tinh không vô tận, có vô tận kiếm ý lượng lờ xung quanh, nhưng không có một thanh kiếm nào phù hợp với hắn, tựa như hết thảy kiếm ý trên thế giới này đều đã biến mất, đều đã từ bỏ Phương Cư Sĩ.

Nhưng càng tiến lại gần, tiếng lại càng gần tinh không vô tận ở trên bầu trời, hắn nhìn thấy một ngôi sao đen đang hấp dẫn hắn, ngôi sao này với hắn tựa như là một.

Ngôi sao này có tên gọi là Tử Kiếm.

Trong ngôi sao có tên Tử Kiếm kia lại chứa một bộ kiếm pháp, kiếm pháp tung hoành thiên hạ, kiếm pháp tuy rằng không phải là đệ nhất, nhưng là kiếm pháp phù hợp nhất với Phương Cư Sĩ.

Bộ Kiếm Pháp này có tên gọi là Tự Mặc Kiếm Pháp.

Ngay lập tức Tám Chiêu Kiếm truyền vào trong đầu của Phương Cư Sĩ.

Mặc Thủ Thành Quy (Thực chiêu): Mặc kiếm như cự, hoành thức luân phách, kiếm khí gây một đòn sát thương có thể g·iết c·hết đối phương ngay lập tức.

Huyết Mặc Bôn Đằng (Thực chiêu): Mặc huyết giao ánh, thích kiếm bôn đằng, gây ra hai đòn kiếm khí cực mạnh vào đối thủ và phá tan toàn bộ Ngoại Công trên thiên hạ.

Nhị Mặc Tương Liên (Thực chiêu): Băng kiếm phi thân, lạc bộ xuyên thích, tạo ra hai đòn kiếm khí chứa tử cực sát thương, g·iết đối thủ không kịp nhìn thấy kiếm chiêu.

Kiếm Khí Giang Hồ (Nộ Chiêu): Tiệt kiếm doanh s·ú·c, nộ cực vô vi, nộ khí càng cao sức t·ấn c·ông càng lớn, có thể gia tăng thêm 10 năm nội lực cho người thi triển.

Kiêm Ái Phi Công (Khí Chiêu): Quải kiếm tê thân, sơ chiêu mật thuật, kiếm nhanh như gió, nhanh như mây bay nước chảy, một kiếm tung ra, thiên hạ chúng sinh tuyệt diệt.

Thiên Hạ Đại Đạo (Hư Chiêu): Tán chính xuất kì, liêu kiếm ngoại toàn.

Thiên Kiếm Càn Khôn (Giá Chiêu): Giá kiếm tàng thân, khí vận càn khôn.

Mặc Điểm Giang Sơn (Nộ Chiêu): Thừa phong loạn kiếm, ngạo điểm giang sơn, vân kiếm huy vũ, gây sáu đòn sát thương với mục tiêu kiếm này tựa như Lục Mạnh Thần Kiếm, nhưng sức t·ấn c·ông lại mạnh hơn Lục Mạch Thần Kiếm nhiều lần.

Cho dù là đã nhận được Tử Mặc Kiếm Pháp từ trong ngôi sao Tử Kiếm, nhưng Phương Cư Sĩ lại cảm nhận được một cái gì đó không thích hợp, tựa như nó lúc này lại không thích hợp với chính hắn.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, tại sao khi hắn lĩnh ngộ được những thứ mà hắn cảm thấy thích hợp, nhưng sau khi lĩnh ngộ xong toàn bộ bọn chúng, hắn lại cảm nhận được những thứ vừa lĩnh ngộ hình như không dành cho hắn.

Phương Cư Sĩ lại lâm vào một trạng thái mơ hồ, hắn không rõ bản thân mình đang nghĩ cái gì, cũng không hiểu bản thân mình muốn cái gì.

Cửu Dương Thần Quyền không đủ mạnh sao? Tử Mặc Kiếm Pháp không đủ mạnh sao? Tại sao hắn còn cảm thấy không đủ? Hay là hắn cảm thấy bọn chúng không thích hợp với hắn? Nhưng rõ ràng ngay từ đầu hắn rõ ràng cảm nhận được bọn chúng cùng hắn rõ ràng rất là thích hợp, không những thế nếu như lúc này hắn tung ra một quyền, tung ra một kiếm liền có thể đạt đến cảnh giới Đại Tiêu Dao Thiên Cảnh.

Nhưng hắn bây giờ cảm thấy thực sự những thứ đó không thích hợp với mình, hắn lại lần nữa lâm vào trạng thái Giác Ngộ.

Hắn lại lần nữa từ bỏ Tử Mặc Kiếm Pháp, lâm vào trạng thái Giác Ngộ cũng giống như lúc hắn lĩnh ngộ Cửu Dương Thần Quyền vậy.

Tự Mặc Kiếm Pháp hoàn toàn biến mất, hắn toàn toàn không nhớ rõ toàn bộ những chiêu kiếm mà hắn vừa lĩnh ngộ của Tử Mặc Kiếm Pháp, hắn chi còn nhớ một chút về tên của bộ kiếm pháp đó mà thôi.

Lần nữa chìm sâu vào trong tinh không, lần này Phương Cư Sĩ không tiếp nhận ngôi sao nào thu hút hắn nữa, ngay cả ngôi sao Tử Kiếm kia hắn cũng là đi ngang qua, bỏ mặc nó.

Hắn lần nữa đi vào sâu bên trong tinh không, hắn bỏ qua tất cả, cho dù là Kiếm Pháp, Quyền Pháp hay là Tâm Pháp cường đại bậc nhất thiên hạ hắn cũng là bỏ qua toàn bộ.

Di chuyển được một khoảng thời gian cực lâu trong tinh không, Phương Cư Sĩ nhìn thấy một ánh sáng hình kiếm chói mắt trước mặt hắn, hắn ngay lập tức di chuyển vào bên trong.

Ngay lập tức ánh sáng hình kiếm kia phát ra một loại kiếm ý mà hắn không thể nào hiểu rõ, ngay lập tức đạo kiếm ý này xé nát toàn bộ tinh thần của hắn, đưa hắn trở về trạng thái ngồi thiền ở bên ngoài.

Phương Cư Sĩ mở ra đôi mắt, hắn nhìn thấy khung cảnh ban đầu mà hắn lúc mới bước vào bên trong Hắc Tỏa Kiếm Tháp, mà lần này hắn không phải là Phương Cư Sĩ ban đầu, mà chính là Phương Cư Sĩ râu tóc bạc phơ ngồi ở một góc sương mù.

Hắn tuy rằng bị ánh sáng kiếm ý kia đánh nát, nhưng hắn cảm nhận được bản thân hắn cực kỳ cường đại, có một cảm giác thâm ảo cực độ nào đó về kiếm mà hắn không rõ.

Nhưng hắn biết rằng bây giờ hắn mỗi khi xuất kiếm liền sẽ là trời long đất lỡ, Phương Cư Sĩ đã thành công Ngộ Kiếm, đã thành công Giác Ngộ.

Tuy rằng hắn không rõ ràng bản thân mình Giác Ngộ được điều gì, Ngộ Kiếm được cái gì, nhưng hắn hiểu rõ bản thân mình cường đại như thế nào, hắn có thể cảm nhận được bản thân hắn đã tiến vào tầng thứ mà sự hiểu biết của hắn từ trước đến nay không thể giải bày.

Chương 78: Giác Ngộ.