Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Vào địa phủ

Chương 7: Vào địa phủ


Kết thúc xử án, đám Phán Quan rời khỏi công đường, bọn họ lướt đi trên đường phố, không ai có thể nhìn thấy, nếu bị lướt qua chỉ thấy lạnh rùng mình. Chư Vấn lén lút theo sau, núp ở góc tường, xòe bàn tay ra thổi phù, hình nhân phù bay lên, lượn lờ như chiếc lá dán vào vai một quỷ sai.

Bọn họ dừng lại giữa cầu đá, Phán Quan cầm bút vạch trái vạch phải tạo thành chữ “Môn” cửa địa ngục mở ra, ba quỷ một hồn bước vào.

Trong Diêm Vương Điện, Phán Quan báo cáo sự việc. Diêm Vương gật đầu, sau đó nhìn Tiểu Nhi nói:

“Vương Anh Nhi, chấp niệm của ngươi đã hoàn thành, kẻ thủ ác cũng đã nhận tội, ngươi bây giờ đi luân hồi đi.”

“Không!” Tiểu Nhi bỗng nhiên vùng lên. “Tôi muốn quay lại, tôi còn nhiều việc chưa hoàn thành.” Nàng ta vùng vẫy muốn tránh thoát xiềng xích.

“Hừ!” Diêm Vương thở mạnh, hai mũi phun ra khói trắng. “Được voi đòi tiên. Ta nể mặt kim ấn Đại Đường mới cho ngươi trở lại, nếu đã không biết điều vậy mang vào địa ngục cắt lưỡi để ngươi biết thế nào là đau khổ.”

Hai quỷ sai kéo nàng ta sền sệt, đúng lúc này… Bùm! Bùa hình nhân trên vai quỷ sai p·hát n·ổ, Chư Vấn xuất hiện trong sự ngỡ ngàng của chúng quỷ.

“Ngươi là…” Phán Quan nhận ra đối phương là đạo sĩ trong công đường. Chư Vấn cười hê hê, thổi phù ngược lên tấm bùa dán trên trán, lộ ra chân diện mục.

“Là ngươi!” Diêm Vương, Phán Quan thốt lên, vừa phẫn nộ vừa bất lực.

“Hê hê… Bạn cũ lâu ngày không gặp, sao căng thẳng thế!?”

“Ngươi còn dám đến. Quỷ đâu mau bắt hắn lại.” Diêm Vương chỉ tay quát lớn.

Quỷ sai lập tức vây quanh, cầm mâu, giáo, xiên chĩa thẳng. Chư Vấn giơ hai tay như đầu hàng.

“Ấy ấy… từ từ đã.”

Nhưng đột nhiên lão cho tay vào trong túi đeo bên hông rút ra một lá bùa. Quỷ sai lập tức đâm tới. Phập phập phập… hình nhân rơm b·ị đ·âm thủng lỗ chỗ. Chư Vấn đã xuất hiện ngay cạnh Diêm Vương, quàng vai bá cổ như tri kỷ.

“Diêm Vương huynh thật tàn nhẫn a, quên mất năm trăm năm trước là ai giúp huynh sửa sổ sách kéo dài thọ mệnh cho đám con cháu, người thân sao.” Chư Vấn vừa nói vừa cầm dao vuốt qua vuốt lại trên má Diêm Vương.

Diêm Vương mặt đã trắng nay còn trắng hơn. Ông ta là thần bất tử, cai quản cả một cái địa phủ rộng lớn vậy mà đối với vật này lại sợ hãi. Con dao tổng chiều dài ba mươi phân, hình lá tre thon dài, màu xám đen, nhìn kỹ sẽ thấy các hạt li ti lấp lánh, không biết làm từ kim loại gì, trên kiếm có khắc cổ ngữ hoa văn.

“Hiểu lầm, hiểu lầm…” Diêm Vương nặn ra nụ cười nói, sau đó liền lệnh cho thuộc hạ buông v·ũ k·hí, mở tiệc mời bạn cũ.

Trên bàn tiệc, một đám quỷ say sưa cùng Chư Vấn ăn chơi múa hát. Lát sau, Chư Vấn mới cùng ngồi lại với Diêm Vương nói chuyện.

“Chư huynh à, trả lại Ngũ Âm Phù cho bọn ta được không? Không có thứ này… mệt lắm. Nếu thiên đình kiểm tra phát hiện đã mất, ta sợ sẽ bị mang lên Nam Thiên Môn trảm ngang hông mất.”

“Trả cái gì mà trả, ta còn đang định hỏi Ngũ Dương Môn ở đâu để lấy cho đủ bộ. Hế hế… Mà Diêm Vương huynh nên lo cho người thân mình đi là vừa, năm trăm năm đã hết hạn rồi.”

Diêm Vương lộ vẻ đăm chiêu. Năm trăm năm trước, Chư Vấn đến địa phủ, bói cho Diêm Vương một quẻ, tính ra Tôn Ngộ Không làm loạn, tương kế tựu kế sửa lại sổ sinh tử tăng tuổi thọ cho họ hàng, khi thiên đình hỏi thì đổ hết tội cho con khỉ.

Chư Vấn cười khoác vai nói tiếp:

“Diêm huynh biết gì chưa? Con khỉ đã thoát khỏi phong ấn.”

Diêm Vương, Phán Quan mặt đang buồn bỗng sáng bừng, trong bụng chắc mẩm lần này phải sửa thành 1000 thọ nguyên, không! 2000 thọ nguyên luôn.

“Đừng vội mừng, con khỉ lần này được sắp xếp hộ tống Đường Tăng đến Tây Thiên thỉnh kinh, sau đó thành Phật đả thông đông tây lưỡng giới.” Chư Vấn nói.

“Đông tây đả thông?! Lần trước lên triều có nghe chút ít, xin đạo huynh nói rõ.” Diêm Vương khiêm tốn rót rượu cho Chư Vấn hỏi.

Lão hớp ngụm rượu cười nói: “Chính là Linh Sơn và Thiên Đình nuốt lẫn nhau.”

Diêm Vương, Phán Quan hít sâu, thấy lạnh người, chỉ vài chữ đơn giản nhưng càng nghĩ càng thấy đáng sợ.

“Trâu bò húc nhau, vậy bọn tiểu quỷ chúng ta thế nào?” Phán Quan hỏi.

“Địa ngục của Tây Phương gọi Naraka.” Chư Vấn cười hắc hắc chỉ mặt Hắc Bạch Vô Thường: “Nghe nói Linh Sơn có Đầu Trâu Mặt Ngựa làm việc dẫn lối linh hồn.”

Hắc Bạch Vô Thường lo lắng: như vậy mình sẽ mất biên chế.

Lão đảo mắt nhìn hết chúng quỷ:

“Bọn họ có đủ cả mười tám tầng địa ngục, đứng đầu là Địa Tạng Vương Bồ Tát.”

Nghe nói, chúng quỷ càng thêm lo, xem ra bát cơm sắt đã không còn “sắt” nữa.

“Các ngươi có biết Địa Tạng Vương từng nói câu gì không?”

“Câu gì?”

“Địa ngục chưa không. Thề không thành Phật.

Các ngươi xem, các ngươi xem… đây có phải là quyết bám ghế không nhường, đúng không? Chứ địa ngục làm sao trống không được.” Chư Vấn ngụy biện giảo hoạt.

Cả đám gật gù đồng tình.

“Các ngươi có từng gặp trường hợp n·gười c·hết nhưng đến khi bắt hồn lại không thấy đâu?” Chư Vấn lại hỏi.

Hắc Bạch Vô Thường gật đầu, quả thật có chuyện đó.

“Là do khi sống bọn họ nguyện về Tây Phương nên Đầu Trâu Mặt Ngựa dẫn họ đi. Đây cũng là Thiên Đình và Linh Sơn thử nghiệm hợp nhất lưỡng giới.”

Không khí bữa tiệc lập tức trầm xuống. Chư Vấn an ủi:

“Nhưng cũng có thể Thiên Đình nuốt Linh Sơn, các ngươi lúc đó liền thăng chức.”

“Lưỡng giới vì sao lại muốn liên hệ, độc lập không tốt sao?” Có quỷ sai hỏi.

Chư Vấn nhún vai: “Thiên Đình có tham vọng của Thiên Đình, Linh Sơn có nỗi lo của Linh Sơn.

Đây là đại kế giữa Phật Tổ và Hồng Quân, bọn họ đã là chí cao vô thượng, muốn tiến thêm một bước gần như không thể. Nhưng lưỡng giới hợp nhất sẽ cho bọn họ cơ hội không thể tốt hơn bước ra cảnh giới mới.”

Đám quỷ hít một hơi lạnh, thì ra nước sâu như vậy, càng nói càng thấy sợ, mà bọn họ chỉ như những quân cờ mặc người ta bố trí. Diêm Vương nhún mình chắp tay thưa:

“Tiên sinh, có thể bói cho bọn ta một quẻ.”

Chư Vấn nhìn hắn nhướng mày.

“Bọn ta hiểu quy tắc, Lấy Mạng Đổi Mệnh.” Diêm Vương gằn từng chữ, sẵn sàng trả một cái giá lớn.

Chư Vấn lắc đầu:

“Bọn họ chính là thiên địa đạo tắc, làm sao lại cho ta dòm ngó thiên cơ.”

Chúng quỷ trầm mặc, lát sau Phán Quan lên tiếng:

“Nhưng tiên sinh không phải có thể Dối Trời Gạt Đất sao?”

Chư Vấn nhìn hắn liền mấy giây, sau đó bật cười lớn. “Ngươi đúng là…”

Chúng quỷ cũng cười ha ha. Lão cười lớn hơn, chúng quỷ cười lớn hơn nữa.


Một lát sau, Hắc Bạch Vô Thường và Chư Vấn đứng trên một mỏm đá. Hắc Vô Thường chỉ tay:

“Phía trước, giữa hai ngọn núi đá kia là đường dẫn vào Cửu U Địa Ngục.”

Cửu U Địa Ngục là cấm địa sâu nhất của địa phủ, bàn tay của Diêm Vương cũng không dám với tới, nghe nói bên trong tồn tại những thực thể siêu khủng bố, vài cái tên đủ khiến người ta rùng mình như: Cửu U Đại Đế, Phong Đô Đại Đế, Hậu Thổ Nương Nương.

Năm xưa Tôn Ngộ Không b·ị b·ắt chém đầu tại Nam Thiên Môn bất thành, từng có ý kiến ném hắn vào Cửu U Địa Ngục. Cho dù là tồn tại cỡ nào, mạnh cỡ nào, ác cỡ nào chưa thấy ai vào mà ra được.

“Lần cuối phát hiện tung tích của Ngũ Dương Môn là tại đây, Diêm Vương đã từng sai quỷ vào trong điều tra nhưng đều bặt vô âm tính, sau đó Diêm Vương không còn nhắc đến nữa.” Bạch Vô Thường nói.

“Bởi vậy khi bị tiên sinh lấy mất chí bảo Ngũ Âm Phù, Diêm Vương đã vô cùng tức giận.”

“Bây giờ không tức giận nữa?” Chư Vấn cười hỏi.

Hắc Vô Thường thành thật đáp: “Ít nhất trên người tiên sinh còn có khả năng lấy lại. Còn Ngũ Dương Môn… thôi quên đi.”

“Hê hê… Diêm Vương nhà các ngươi thật biết tính toán.” Chư Vấn cười lớn rảo bước tiến vào cánh cổng.

Hắc Bạch Vô Thường chắp tay: “Chúc tiên sinh vạn sự thuận lợi.”

Bọn họ thật sự rất mong Chư Vấn lấy được Ngũ Dương Môn.


Chư Vấn rời đi, Diêm Vương ngay lập tức gọi Chung Quỳ đến, tại âm giới Chung Quỳ là người có năng lực điều tra mạnh nhất.

“Chung Quỳ đến đây!” Bóng người chưa thấy mà tiếng đã vang như chuông đồng. Xuất hiện là một người mặc áo đỏ bụng phệ, râu tóc như hùm beo, mắt trợn trắng long sòng sọc nhìn cực kỳ đáng sợ.

“Chung Quỳ bái kiến Diêm Vương.”

“Miễn lễ, chuyện ta giao cho ngươi thế nào rồi.” Diêm Vương hỏi.

Chung Quỳ trình bày:

“Thần đã đi khắp chân trời góc biển, khắp tam giới nhưng chỉ tìm thấy rất ít dấu vết. Manh mối sớm nhất là từ thời Tần, hắn làm thầy bói, an định c·ái c·hết cho Bạch Khởi. Nhưng ngay sau đó biến mất như tàn đóm, có lẽ tránh sự kiện Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn nho.

Lần thứ hai cuối thời Đông Hán, dạy dỗ ba anh em Trương Giác, Trương Lương, Trương Bảo gây ra loạn Khăn Vàng. Ba anh em họ Trương bị diệt, hắn tiếp tục cho đại đệ tử Tả Từ xuống núi. Tả Từ thất bại hắn cũng biến mất.

Dấu chân hắn đã từng bước qua Tấn, Nam Bắc Triều, Tùy nhưng không để lại dấu ấn. Lần này hắn đột ngột xuất hiện tại hai năm trước.”

Diêm Vương vuốt chòm râu:

“Sổ Tử không có tên hắn, Sổ Sinh của Nam Tào cũng không có tên hắn. Chẳng lẽ đã vượt ra khỏi tam giới? Nhưng không thể nào! Lão Tổ nắm giữ thiên đạo, không ai có thể vượt qua ngài ấy.”

Chung Quỳ: “Thần có một cái suy đoán.”

Diêm Vương: “Nói đi.”

Chung Quỳ: “Thuật pháp của hắn có chút giống… Triệt…”

Diên Vương vội giơ tay: “Dừng! Không nói nữa, cũng tuyệt không được nói.”

“Vâng!” Chung Quỳ cúi đầu.

Cả bọn rơi vào trầm tư.

“Vậy kế sách của hắn… ngài tính thế nào?” Phán Quan trộm hỏi.

“Làm thì vẫn phải làm. Chúng ta không thể làm con cá trên thớt mặc cho người ta định đoạt.” Diêm Vương ánh mắt sắc bén, trong tay nắm chặt quẻ bói. “Truyền lệnh ta! Tập hợp tất cả quỷ sai.”

Trên quẻ là số 26 Kinh Dịch - SƠN THIÊN ĐẠI S·Ú·C. Đây là quẻ cát Trận Thế Đắc Khai - Không còn trở ngại.

Núi cao chặn gió chốn trời,

Dưới sâu tiềm ẩn một thời vẫy vùng.

Chớp chưa lóe, sấm chưa rung,

Nhưng trong lặng lẽ, đại hùng sinh ra.

Tài cao chẳng ngại đường xa,

Dưỡng thân, dưỡng trí, nở hoa đúng thì.

Gió đông chưa đến đừng đi,

Một phen bốc đồng, uổng phí công lao.

Kho vàng giữ chặt tay đào,

Ngàn cân treo mảnh mệnh nào dám buông.

Chờ cho nhật nguyệt soi đường,

Long vân hội tụ, đại cường đương không.

Bền gan chớ ngại gian lao,

Chí nhân, chí dũng, mai sau rạng ngời.

Sông sâu chậm chảy về khơi,

Tích lũy trọn vẹn, sáng ngời công danh!

Chương 7: Vào địa phủ