Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 8: Nhập Cửu U
Tiến vào Cửu U Địa Ngục, không khí lạnh buốt và độc hại tràn vào trong phổi. Dưới ánh sáng nhợt nhạt từ mặt trời hấp hối, khung cảnh hiện ra như một cơn ác mộng vặn xoắn. Những cột đá mọc lên từ mặt đất, vươn cao như những ngón tay khổng lồ muốn xé rách bầu trời. Giữa các khe nứt trên mặt đất, chất lỏng đen sệt chảy thành dòng, bốc mùi tanh hôi nồng nặc, nổi lềnh bềnh mảnh xác sống đang phân hủy.
Kính Hà long vương ngáp dài tỉnh lại sau giấc ngủ tiêu hóa hồn ma, bay ra khỏi tay áo đậu trên vai Chư Vấn, nói:
“Ở đây có mùi vị khí tức quen thuộc.”
“Nói nghe thử.” Chư Vấn hỏi.
“Tiểu long đã từng dự tiệc ở Đông Hải Long Cung, cũng gặp mùi vị khí tức này.” Kính Hà trả lời, thái độ ngoan ngoãn.
“Đây là Cửu U Địa Ngục sao lại có khí tức giống ở Đông Hải được chứ.”
“Cửu U Địa Ngục!!??” Kính Hà giật thót mình. Làm long vương lâu, dù là tiểu long nhưng kiến thức đầy đủ nhiều, địa ngục còn có lối ra, Cửu U tuyệt sinh tuyệt địa. Nó quay trái quay phải quan sát nhanh hoàn cảnh.
“Ngươi đã phạm tội ác tày trời gì mà bị đày vào đây?”
“Ta tự đi vào.” Chư Vấn nhún vai nói, bước đi.
“Cái tên điên này, nhanh đi ra. Lối ra? Lối ra đâu?” Kính Hà hoảng loạn.
Chư Vấn chụp cổ nó, cười đe dọa: “Hình như ngươi quên mất thân phận.”
“Ặc ặc… bị ngươi g·iết hay c·hết ở đây thì có khác gì nhau đâu.”
“Khác chứ! Ta sẽ h·ành h·ạ giày vò trước khi g·iết ngươi.”
“Đừng… chủ nhân… chủ nhân… tha mạng…”
“Như vậy có phải ngoan không.” Chư Vấn vung tay ném nó đi.
Trên cao, bầy Liệp Dực lượn vòng, quan sát bọn họ nãy giờ, đôi cánh rách nát phát ra âm thanh rin rít ghê rợn. Tiếng kêu có thể đồng bộ hóa nhịp tim con mồi, khiến n·ạn n·hân dần cảm thấy nhịp tim mình yếu đi, chậm lại, kiệt sức mà không hiểu tại sao. Khi con mồi gục ngã, chúng lao xuống cắm những móng vuốt sắc bén vào da thịt, kéo lên trời và xé toạc từng mảnh trong không trung.
Bầy Liệp Dực lao v·út như mũi tên chụp lấy Kính Hà, vừa cào xé vừa mổ.
“Cút ra, cút ra… Gào!” Kính Hà bộc phát long uy, nổ nát bầy chim. Nhưng ngay lập tức có đám khác sà xuống, mùi máu càng khiến bọn chúng kích động.
Dưới đất, từ những khe nứt, một loài săn mồi khác đang chờ đợi. Mặt đất nứt ra, những xúc tu sắc như dao “phốc phốc phốc” đâm xuyên da thịt Liệp Dực, mấy con chim rú lên giãy giụa vài cái rồi dần t·ê l·iệt, mặc cho Tích Mị hút cạn dịch cơ thể, để lại những cái xác khô rồi rút trở về mặt đất như chưa từng xuất hiện.
“Má ơi!” Kính Hà vùng dậy sợ hãi, vội bay lên nhưng cũng không dám bay quá cao vì bầy Liệp Dực vẫn còn vẫn vũ trên đầu.
Bình tĩnh lại, nó càng nhìn hiện trường càng thấy sợ, hoàn toàn không cảm nhận được chút khí tức nào. Thứ này rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì. Nó vội quấn lấy tay Chư Vấn, đây là bùa hộ mệnh duy nhất của nó.
Chư Vấn cười hê hê lấy rượu ra uống: “Ngươi dù gì cũng là long vương, sao nhát cáy vậy. Ngươi vô dụng thế này giữ lại ngươi được ích gì.”
“Chủ nhân, xin ngài. Ta thế nhưng rất được việc, ta có thể…” Kính Hà ba hoa về tài năng. Chư Vấn không để ý lắm, thản nhiên bước đi.
Kính Hà nâng cao cảnh giác, lúc nào cũng ngó trái phải. Chư Vấn bước đi một đoạn bỗng dừng lại.
“Ngươi có thấy gì lạ không?”
“Có… có thấy gì đâu.” Kính Hà lộ vẻ mặt nhát cáy, tròng mắt đảo càng ác.
Chư Vấn chân ấn ấn xuống mặt đất, lớp đất xốp vỡ rộp rộp như lá khô, thật kỳ lạ. Mặt đất đột nhiên nứt đôi, lão nhún chân lùi về sau một bước, thật bất ngờ đó là một con mắt lớn, ngay sau đó hàng loạt các con mắt dưới chân mở ra. Từ tuyến lệ bắn ra tia dịch t·ấn c·ông.
Chư Vấn kết thủ ấn, quát: “Thuẫn Tường!”
Bốn tấm bùa bay lên dựng thàn bốn tấm quang thuẫn phong tỏa tứ phương, dịch bắn lên trên phát ra tiếng xèo xèo. Lát sau, đợt tất công kết thúc, lá bùa rách nát không dùng được nữa, từng đôi mắt chớp chớp, đang s·ú·c tích chuẩn b·ị b·ắn tiếp.
Lão rút ra nắm lá bùa ném lên trời, đồng thời kết Hỏa Ấn.
“Hỏa Lưu Tinh!”
Từ lá bùa bắn ra đ·ạ·n hỏa, đùng đùng đùng… tất cả con mắt nhắm lại, khi đ·ạ·n hỏa qua đi, bọn chúng lại mở mắt, không hề có tổn thương nào.
“Không chơi với các ngươi.” Chư Vấn cầm trên tay lá bùa niệm chú, lá bùa tỏa sáng rồi đột ngột kéo lão bay v·út đi, mấy con mắt bắn dịch đã không kịp. Đang bay thì bầy Liệp Dực lao xuống mổ làm cho phép bị cắt đứt, lão lăn lông lốc trên đất.
Bầy chim thấy thế bu tới, Kính Hà bay lên phát huy tác dụng của mình, đánh tan tác bầy chim.
“Hừ, đám này đói ăn đến mức không màng tính mạng gì cả.” Kính Hà mắng đổng.
Bọn họ vội bỏ đi. Ngước mắt nhìn trời, đang sáng đột ngột chuyển sang đêm, bóng tối chiếm lấy đại địa, quấn chặt lấy không gian như một con rắn khổng lồ đang siết chặt con mồi, bầy Liệp Dực vội vàng chạy trốn như sợ gì đấy, sương mù dày đặc, cách một thước không thấy bàn tay. Không gian tĩnh lặng đến mức rợn người, chỉ có tiếng bước cạch cạch đạp trên đá nham thạch xám xịt phía dưới.
Kính Hà long vương bồn chồn lo lắng, không thể không làm gì, nó há miệng phun ra ngọn lửa nhỏ soi đường, kỳ lạ là ngọn lửa tỏa sáng rất ít. Phù! Chợt có cơn gió thổi qua làm nó tắt ngúm. Kính Hà móng vuốt gãi đầu, lửa này là lửa phép làm sao gió thường có thể thổi tắt.
Nó thắp lửa lần nữa nhưng cũng như trước đó, bị thổi tắt. Nỗi sợ dâng lên trong lòng, nó đảo mắt láo liên, chợt có hơi thở phun vào tai, chắc chắn là hơi thở mà không phải gió thổi. Có thứ gì đó liếm trán, thì thầm vào tai.
Kính Hà sợ mà sinh giận, quát lớn: “Tà ma ở đâu!? Dám khinh nhờn chân long.”
Long uy bộc phát nhưng đáng tiếc nó đã không còn là chân long, mà là ma long, nên uy này không dọa được ma.
“Híc híc…” Có tiếng cười khúc khích. Kính Hà lớp vảy dựng ngược lên sợ hãi.
“Chủ… chủ nhân… hình như có ma…”
“Có gì ngạc nhiên đâu.” Chư Vấn thản nhiên nói.
“Gặp ma mà không thấy bất ngờ sao?”
Chư Vấn dùng ánh mắt cá c·hết nhìn nó. “Ngươi nói xem ta có bất ngờ không?”
“Hơ hơ…” Kính Hà cười, làm long vương lâu chưa quen làm ma.
Chư Vấn lấy ra ngọn nến thắp sáng, ánh nến leo lét màu xanh lục.
“Nơi đây đã đủ kinh dị rồi, chủ nhân còn đốt nến xanh, không có nến khác hay sao?” Kính Hà run run nói, thân hình co rút bấu chặt lấy vai lão.
“Nơi này là Cửu U nào phải muốn thắp cái gì là thắp, nến này là Nhục Đăng làm từ mỡ người, bấc từ gân heo nái, đựng trong chén cốt khỉ.” Chư Vấn giải thích.
Nghe vậy, Kính Hà càng run sợ nhìn chủ nhân, thứ tà ác này… chủ nhân không sợ tổn âm đức sao.
Chư Vấn vừa cầm lên soi thì… Oà! Một cái khuôn mặt già xấu xí nở nụ cười nham nhở hiện lên khiến Kính Hà giật bắn mình.
“Má ơi!” Nó kêu lớn quấn lấy cánh tay Chư Vấn, run lên từng đợt.
Con ma vang lên tiếng cười khách khách khách… Nó chu mỏ thổi phù nhưng ngọn nến không tắt. Lão nâng đèn lên soi, xung quanh là hàng loạt khuôn mặt kinh dị, bọn chúng có cười, có khóc, có mếu, có nhe răng…
Bọn chúng xì xầm, xì xào với nhau thứ ngôn ngữ không ai hiểu được, có vẻ như đang phân chia con mồi. Rồi đồng loạt quay đầu nhìn hai người, lao tới há to cái miệng. Chư Vấn cười nhạt rút ra Diêm Vương Lệnh, thứ này đổi được ở chỗ Diêm Vương. Lệnh vừa ra lũ ma đồng loạt rú lên kinh hãi.
“Cút!” Chư Vấn cầm lệnh xua đuổi, lũ ma sợ hãi tránh xa, mở ra một con đường thông thoáng.
Kính Hà lập tức nhảy lắc mông: “Tới đây đi, tới đây đi… giỏi tới đây cắn mông ông này…”
Lũ ma tức lắm nhưng không làm gì được, chỉ có thể ở trong sương mù chờ cơ hội.
Bọn họ càng đi càng thấy mịt mờ, không biết đã đi bao lâu, không biết đã đi bao xa. Không gian vẫn chìm trong bóng tối đặc quánh, như thể cả bầu trời và mặt đất đều đã bị một bàn tay khổng lồ bọc kín trong một tấm màn đen vô tận. Gió rít lên từng hồi lạnh buốt, mang theo những âm thanh thì thầm mơ hồ như tiếng người khóc, tiếng ai đó gọi tên trong cơn mê sảng.
Kính Hà dù là ma long nhưng vẫn dựng ngược lông vảy từng đợt. Nó bám chặt vào Chư Vấn, lòng thầm rủa bản thân vì sao trước kia không giữ mình trong chính đạo, giờ lại phải theo một kẻ điên mò vào Cửu U Địa Ngục thế này.
Bỗng nhiên, từ trong bóng tối từng bàn tay trắng bệch thò ra, ngón tay dài ngoằng như rễ cây c·hết héo, móng tay sắc như dao, cào vào đá nham thạch phát ra những âm thanh rợn người. Những sinh vật này không phải quỷ, không phải ma, mà là những kẻ thập ác bất xá đến địa ngục cũng không muốn chứa chấp nên ném vào đây như ném rác, theo thời gian bị Cửu U ăn mòn, giờ chỉ còn là những cái xác cử động theo bản năng.
Bọn chúng không có mắt, chỉ có hai hốc sâu hoắm, miệng ngoác rộng đến tận mang tai, răng mọc lộn xộn như những mảnh gốm vỡ. Khi cử động, xương kêu răng rắc như sắp vỡ vụn nhưng lại không hề gãy.
“Hừ, chỉ là một đám xác khô cũng nghĩ làm khó được ta.” Chư Vấn cười nhạt khinh thường, tay móc ra lá bùa. Kính Hà thấy chủ nhân tự tin, nó cũng tự tin, ưỡn ngực khoe vuốt.
Một lát sau, hai người bị bó thành đòn bánh tét khiêng về làng. Kính Hà khóc ròng:
“Chủ nhân, làm sao đây, ta không muốn bị ăn thịt.”
“Ai mà biết bọn chúng không sợ Diêm Vương Lệnh chứ.” Chư Vấn nói với hai dòng nước mắt.