Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Kiếp Trước

Chương 14: Kiếp Trước


“Đức khỏe không em? Tình hình sao rồi em?” Người bước xuống cầu thang ngay sau tiếng la hét inh ỏi của đứa em gái là Nguyễn Hoàng Hải, anh trai của Nguyễn Hoàng Đức.

Nhà Nguyễn Hoàng Đức có tổng cộng ba anh em, hai trai và một gái. Trong đó thì Nguyễn Hoàng Hải là lớn tuổi nhất, 23 tuổi, hiện tại đang là phóng viên của Đài truyền hình thành phố. Nguyễn Hoàng Hải cao 1m82, cao hơn ông bố một phân, thấp hơn Nguyễn Hoàng Đức ba phân. Trong nhà của Nguyễn Hoàng Đức toàn những người to cao. Có lẽ do thừa hưởng gene trội của cha mà cả hai đứa con trai đều cao cả, đứa con gái cao 1m67 cũng không thấp so với những bạn nữ đồng trang lứa.

Nguyễn Hoàng Hải trông rất phong trần với gương mặt điển trai. Khuôn mặt của Nguyễn Hoàng Hải rất rõ nét với đôi gò má cao và cái cằm chẻ, tạo nên sự nam tính và trầm ổn. Hắn có một mái tóc dày, mượt và đen nhánh, thường được cạo ngắn gọn và dựng lên phía trên. Đôi mắt của anh trai Đức rất sáng, khi nhìn về vật gì đó đều chăm chú không rời. Ta có thể nhận thấy ánh mắt của Nguyễn Hoàng Hải mang một chút phong cách lãng mạn, tạo nên một sự kết hợp hài hòa giữa sức mạnh từ hình thể cơ thể cao lớn và đôi mắt lúc nào cũng bình lặng như nước hồ thu, hay có thể nói Nguyễn Hoàng Hải là một người cực kỳ trầm tĩnh. Tương tự như cha của mình, Nguyễn Hoàng Hải cũng thường đeo kính. Đa phần những kiến thức của Nguyễn Hoàng Hải đều là được người cha truyền thụ cho. Người anh hai này chắc chắn là một người nối nghiệp hợp cách trong gia đình của Nguyễn Hoàng Đức.

“Em không sao, đầu chỉ đau lúc đó thôi. Đến bây giờ là khỏe rồi, không còn đau nhức nữa.” Nguyễn Hoàng Đức đáp.

Cả nhà năm người ngồi trong phòng khách nghe Nguyễn Hoàng Đức kể lại quá trình thi đấu bóng đá Sea Games 29 ở Malaysia. Khả năng kể chuyện của Nguyễn Hoàng Đức trước kia hơi tệ nhưng hiện tại thì trơn tru hơn nhiều. Gia đình rất thích thú với những câu pha trò của Nguyễn Hoàng Đức. Nhà Nguyễn Hoàng Đức từ cha mẹ đến anh trai đều làm bên thông tin truyền thông nên ai cũng có tài ăn nói, kể cả đứa em gái cũng giao lưu rất giỏi, thường đạt giải trong các cuộc thi hùng biện. Có mỗi Nguyễn Hoàng Đức là khả năng diễn đạt không giỏi bằng các thành viên trong gia đình nhưng bù lại thì có đôi chân chạy nước rút rất nhanh, sút cũng không tệ và cái đầu thì là một cái đầu săn bàn cực tốt.

Mọi người cũng không biết là Nguyễn Hoàng Đức hiện tại là sự kết hợp của một người 34 tuổi và một người 20 tuổi nên khả năng ăn nói lưu loát hơn là chuyện hiển nhiên. Nguyễn Hoàng Đức cũng cố gắng tiết chế mình lại, nhưng thói quen nói chuyện kiếp trước của hắn vẫn khó mà chỉnh sửa được ngay cho phù hợp với Nguyễn Hoàng Đức mới hơn.

“Lúc con nhìn thấy thằng Thái Lan có đôi mắt diều hâu nhào tới là con đã hiểu định mệnh tới rồi. Định mệnh chính là ở nơi đây. Con ngoặt cái chân trái sang một bên. Quả bóng tất nhiên là phải theo bên chân của con. Đâu dễ gì mà nó c·ướp bóng từ đôi chân thần thánh của con được. Con xoay một vòng và tung cú sút trái phá.” Nguyễn Hoàng Đức chỉ thẳng ngón tay lên phía trước, hô lớn: “Rầm, quả bóng bay đi như t·ên l·ửa đ·ạ·n đạo. Thằng thủ môn Thái Lan chỉ có nước đứng c·hết trân nhìn cú sút thần sầu của con. Quả bóng xé toang mành lưới Thái Lan. Thủ môn Thái Lan lúc ấy chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là vào lưới nhặt bóng. Làm sao mà nó lại có thể cản nổi cú sút đến từ đôi chân tiền đạo xuất sắc nhất Việt Nam được.”

Nguyễn Hoàng Hải phì cười: “Thôi đi ông tướng, bốc phét như ranh. Cú sút của chú mày là trúng vào cột dọc, may sao vào mép trong, nó lăn từ từ vào khung thành Thái Lan chứ có xé toang mành lưới chỗ nào.”

Nguyễn Hoàng Đức ngắc ngứ: “Hả, sao anh hai biết? À, thì ra là anh hai cũng xem trận đấu à?”

“Trận đấu nào anh ba thi đấu mà cả nhà không xem cơ chứ? Anh ba đúng thật là…” Nguyễn Mỹ Duyên cười rạng rỡ như một bông hoa.

“Chà, thế mà nãy giờ em không nhắc anh, cứ để anh ba hoa mãi, ngượng muốn c·hết.” Nguyễn Hoàng Đức gãi đầu gãi tai.

Bà Hồng xua tay: “Thôi thôi đủ rồi, thằng Đức đi đường xa về cũng mệt rồi, bay một chuyến từ Malaysia về đây chứ ít gì. Giờ trời cũng tối khuya, nhanh đi nghỉ ngơi đi con. Có gì mai hẵng hỏi chuyện tiếp.”

Nguyễn Hoàng Đức thầm cảm kích người mẹ thân yêu đã giúp hắn giải thoát khỏi sự xấu hổ vì bị bóc mẽ. Lời của mẹ hắn trong gia đình luôn là thánh chỉ, không ai dám không nghe theo. Mọi người nói chuyện với nhau thêm mấy câu trong không khí gia đình đầm ấm hạnh phúc rồi Nguyễn Hoàng Đức đi vệ sinh cá nhân, sau đó lên phòng ngủ của mình nghỉ ngơi.

Nhà của hắn hai tầng, tầng dưới là phòng khách, phòng ngủ của cha mẹ, phòng đọc sách và phòng bếp. Ở tầng lầu trên là ba phòng ngủ riêng biệt giành cho ba anh em. Theo thứ tự thì phòng của anh hai Nguyễn Hoàng Hải đầu tiên, đến phòng của Nguyễn Hoàng Đức, cuối cùng là phòng của em gái út Nguyễn Mỹ Duyên.

Ba anh em lúc còn nhỏ có tình cảm rất tốt với nhau, thường hay trêu đùa, chọc ghẹo nhau. Lúc rảnh rỗi là cả ba anh em bày ra bàn cờ phú ông để chơi, chơi cờ nhào, cờ cá ngựa, đánh bài, cười như nắc nẻ. Đêm đêm ra ban công hoặc trèo lên cả mái nhà ngắm trăng ngắm sao nói chuyện đủ thứ trên đời, toàn những chuyện bá láp bá xàm. Dần dần lớn lên, mỗi người một việc, mỗi người một đam mê sở thích mà mình đeo đuổi nên ít nói chuyện với nhau hơn, nhưng tình cảm của anh em trong nhà vẫn luôn luôn gắn bó, không hề sứt mẻ.

Nguyễn Hoàng Đức nằm trong phòng trằn trọc mãi mà không ngủ được. Hắn đã ngủ nhiều trong phòng bệnh. Giờ đây những ký ức đã được hắn ghép lại hoàn chỉnh. Ký ức kiếp này và cả ký ức kiếp trước. Kiếp trước của hắn là một thế giới khác. Một thế giới hoàn toàn khác so với thế giới này.

Thế giới trước của hắn là một thế giới mà triều đình Đại Việt làm chủ đạo điều hành thế giới. Nền khoa học kỹ thuật cũng phát triển hơn ở thế giới này gấp bội phần. Phương tiện giao thông vận tải rất hiện đại, không hề tỏa ra khói bụi gây ô nhiễm như ở đây. Những chiếc xe bay cá nhân, những cỗ máy có thể nâng con người bay lên trời tự di chuyển. Con người ở đó đã sinh sống cả trên mặt trăng, sao hỏa, sao thủy chứ không chỉ sống ở mỗi trái đất.

Triều đình Đại Việt là do Hoàng đế đứng đầu và quản lý thế giới. Nơi ấy không có đường biên giới giữa các quốc gia, không có c·hiến t·ranh loạn lạc, một mảnh thanh bình khắp mọi nơi. Nguyễn Hoàng Đức lục lại trí nhớ thì có một sự kiện khiến cho hắn chắc chắn hai thế giới khác nhau là sự kiện người ngoài hành tinh, giống loài thằn lằn chinh phạt địa cầu. Năm nay là năm 2017 mà vẫn chẳng thấy con thằn lằn nào mò tới trái đất, cũng chẳng thấy trường hạo kiếp hay ngày tận thế gì cả. Nhân loại vẫn sống thoải mái trên địa cầu, chứ không phải tổ chức một cuộc chiến vệ giới vĩ đại nào cả. Nếu như là ở thế giới của hắn thì vào năm 2012, nhân loại đã phải tốn biết bao xương máu, ngã xuống biết bao anh hùng liệt sĩ để có thể bảo vệ sự yên bình cho toàn nhân loại trước sự xâm lăng của giống loài quái vật ngoài hành tinh t·ấn c·ông trái đất. Nhưng ở đây không có sự kiện ấy, quả thực là một thế giới may mắn.

Chú thích:

Kiếp trước của Lý Đức nay nhập linh hồn vào thân xác của Nguyễn Hoàng Đức là ở một thế giới khác. Những đoạn giới thiệu về thế giới trước kia của Lý Đức là tác giả miêu tả cho rõ sự khác biệt giữa hai thế giới chứ hai thế giới không liên quan gì đến nhau cả. Sẽ không có những sự kiện của thế giới Lý Đức trong kiếp trước xảy ra ở thế giới bóng đá của Nguyễn Hoàng Đức. Ở bộ truyện này sẽ chỉ viết về chủ đề bóng đá mà thôi.

Nếu các bạn độc giả muốn tìm hiểu thêm về thế giới trong kiếp trước của Lý Đức thì có thể đọc bộ truyện cùng tác giả là Nhất Thống Thiên Hạ. Xin chân thành cảm ơn các bạn độc giả.

Chương 14: Kiếp Trước