Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 82: Thắng Rồi

Chương 82: Thắng Rồi


Ở phút thứ 71, chỉ sau một phút khi mà vị huấn luyện viên tài ba Jeon Byung Hoon thay người, Việt Nam đã có được bàn thắng.

Tỷ số bây giờ là 3 – 0. Với thế trận này, gần như là Việt Nam đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Người ghi được bàn thắng ấy, không ai khác, chính là tiền đạo đội trưởng của đội tuyển U-23 Việt Nam, Nguyễn Hoàng Đức.

“Vào…”

Tiếng hô váng hết cả ngôi nhà hai tầng của Nguyễn Hoàng Đức ở Việt Nam. Trong nhà đang quây quần toàn bộ gia đình Nguyễn Hoàng Đức. Cha, mẹ, anh trai và em gái Nguyễn Hoàng Đức đều đang đứng nhảy tưng tưng trước màn hình tivi. Hôm nay là ngày chủ nhật nên cả gia đình ông Sơn đều tụ tập ở nhà ông không sót một ai để cùng nhau xem trận bóng đá của đội tuyển U23 Việt Nam.

“Vào rồi…”

“Quá hay…”

“Hoan hô…”

Hai vợ chồng ông Nguyễn Hoàng Sơn và Phan Thị Hồng đứng trước ghế sofa dài, giơ hai tay lên ngang vai nhún nhảy không ngừng. Nguyễn Hoàng Hải đứng ở góc màn hình tivi đấm gió liên hồi. Nguyễn Mỹ Duyên trèo lên cả cái ghế sofa đơn mà nhảy lên nhảy xuống, tay quờ quạng trong không khí, hò hét to nhất nhà.

Cả nhà sau một phen hét đến khản giọng, nhảy đến mỏi chân thì ngồi xuống ghế xem trận đấu đang còn tiếp diễn.

“Con trai của tôi quá tuyệt vời, nó đã mang vinh quang về cho tổ quốc. Thế mới là con cháu dòng họ Nguyễn này chứ, ha ha ha.” Ông Sơn vẫn còn ngoác miệng ra cười không ngậm được mồm.

“Gớm, thế mà hồi nó gia nhập câu lạc bộ bóng đá trẻ của thành phố ông cứ cấm đoán lườm nguýt nó. Không có tôi bảo vệ đam mê của nó thì ông có cho nó tiếp tục đá bóng rồi làm rạng danh dòng họ Nguyễn nhà ông như ngày hôm nay không?” Bà Hồng liếc xéo ông Sơn một cái.

“Ha ha ha, tôi sai, lúc ấy là tôi sai, được chưa, bà cứ mãi nhắc về chuyện khi xưa làm gì không biết. Nhưng sau này tôi đã luôn ủng hộ cho nó đi đá bóng còn gì. Tôi còn bảo vệ cho nó nhiều lần ấy chứ.” Ông Sơn cười ha hả.

“Con của ông mà ông không bảo vệ cho nó thì bảo vệ cho ai, có thế cũng nói, rỗi chuyện.” Bà Hồng nguýt dài.

Ông Sơn phẩy tay, cười vui vẻ, chợt trợn mắt lên, chỉ tay bảo: “Xem, xem, xem, nhìn kìa, thằng Đức nó lại có bóng.”

Bà Hồng quay sang thấy con trai lại có bóng thì giơ hai nắm đấm lên hô cổ vũ liên hồi. Cả nhà bốn người tiếp tục hò hét cũng như rất nhiều gia đình khác ở Việt Nam bấy giờ đang ngồi trước màn hình tivi.

Nguyễn Hoàng Đức hồi mới tham gia vào lò đào tạo trẻ của Thành Phố Hồ Chí Minh cũng không mấy suôn sẻ. Ông Sơn không đồng ý cho con trai đi theo nghiệp bóng đá. Nhà của ông Sơn tuy không gọi là giàu sụ nhưng nói chung là cũng thuộc dạng khá giả, có của ăn của để. Hầu như những gia đình thế này thì chẳng có cha mẹ nào muốn con cái mình đi theo nghiệp bóng đá cả. Nghiệp bóng đá, cái nghiệp suốt ngày mình trần chạy cời cời ngoài trời nắng trời mưa. Rồi còn suốt ngày lo ngay ngáy bị người ta đốn giò đốn cẳng, gãy tay gãy chân, có khi còn m·ất m·ạng ở trên sân cỏ nữa chứ không phải là chuyện đùa.

Nói không ngoa thì đa số những đứa trẻ đi đá bóng đa phần là có gia cảnh khó khăn hoặc hơn một chút là bình thường, chứ rất ít nhà giàu nào muốn con mình đi làm cầu thủ đá bóng cả. Như Nguyễn Hoàng Đức đây chỉ là thuộc phạm vi thiểu số trong thành phần đa số gia đình khác.

Có bà Hồng thương con trai mới bảo vệ niềm đam mê yêu thích của con, bênh vực Nguyễn Hoàng Đức, cho theo đá bóng chứ không thì Nguyễn Hoàng Đức cũng theo ngành nghề nào đó trong lĩnh vực truyền thông thông tin rồi.

Tuýt…

Tiếng còi mãn cuộc của trọng tài vang lên trong màn hình tivi. Trận đấu kết thúc với tổng tỷ số 3 – 0, nghiêng về phía Việt Nam. Ngày hôm nay những cầu thủ áo đỏ đã chiến thắng một cách đầy thuyết phục trên sân vận động Côn Sơn.

“Thắng rồi…”

“Chiến thắng rồi…”

“Đức con tôi thắng rồi...”

“Thằng Đức thắng rồi…”

“Anh Đức thắng rồi…”

Bốn người một nhà nghe tiếng còi mãn cuộc, lại được dịp nhảy lên reo hò vui sướng. Bốn người ngoác miệng ra cười không dứt.

Hải ngồi phệt xuống sàn nhà, thở hồng hộc: “Trận này thằng Đức ghi được thêm một bàn nữa là hai bàn rồi. Nếu mấy trận sau nó cứ sòn sòn ghi bàn nữa thì quá tuyệt."

“Anh Ba có khả năng trở thành vua phá lưới không anh Hai?” Duyên múa tay, đầu lắc lư như đang nhảy nhạc rap.

“Chuyện đó anh vẫn chưa biết được. Các đội ở các bảng khác cũng mạnh lắm, chưa thể nói trước được điều gì.” Hải đẩy gọng kính đáp.

Duyên vỗ vỗ bụng, ngoái đầu nhìn bà Hồng nói: “Hét nãy giờ, đói quá rồi, tối nay ăn gì đây mẹ?”

“Con bé này, suốt ngày đòi ăn, để mẹ nghĩ xem nào, hôm nay lo tập trung xem đá bóng, quên béng đi mua đồ ăn rồi. Mấy giờ rồi Hải?” Bà Hồng nhìn Hải cất tiếng hỏi.

“Khoảng 4 giờ 50 rồi mẹ.” Hải lấy điện thoại trong túi ra nhìn thời gian.

Giờ Việt Nam chênh lệch khoảng một tiếng đồng hồ so với giờ ở Côn Sơn. Cụ thể là Côn Sơn lúc này khoảng 5 giờ 50 phút thì ở Việt Nam là 4 giờ 50 phút.

“Hôm nay không ăn cơm nhà nữa. Hôm nay cả nhà ra nhà hàng ăn. Cha sẽ khao cả nhà.” Ông Sơn vung tay vô cùng khí thế.

Duyên nhảy cẫng lên, vỗ tay bôm bốp: “Hoan hô, hoan hô, cha.”

Sau hiệu lệnh của ông Sơn, cả nhà bốn người cùng ra một nhà hàng ở trung tâm thành phố để ăn mừng chiến thắng của Nguyễn Hoàng Đức cũng như của đội tuyển U-23 Việt Nam.

Tỷ số cuối cùng 3 – 0 dành cho U-23 Việt Nam là tỷ số mà ít ai nghĩ đến khi tiếng còi khai cuộc bắt đầu. Giữ vững tinh thần thi đấu hăng hái xông xáo ở trong lượt trận đấu đầu tiên với U-23 Hàn Quốc, những chiến binh sao vàng đã chiến đấu với U-23 Australia bằng một tinh thần vô cùng quả cảm.

Những chàng trai đến từ Châu Úc vẫn là những người cầm bóng nhiều hơn Việt Nam. Tỷ lệ cầm bóng cả trận của bọn họ là 73% cao hơn nhiều so với Việt Nam do có ưu thế nhiều hơn ở chiều cao và thể hình. Còn các yếu tố về thể lực, kỹ thuật thì cầu thủ Việt Nam cũng không hề kém cạnh một chút nào so với những chú chuột túi.

Đầu tiên phải kể đến công sức của hàng tiền vệ thi đấu rất là xông xáo. Hai tiền vệ cánh Nguyễn Bá Thịnh và Nguyễn Định Phong đều ghi được bàn thắng và những pha công hãm thành trì của Australia khiến cho bọn họ phải giật mình thon thót. Còn hai tiền vệ trung tâm thì quả là hai chiến binh thực thụ trong trận đấu này. Đây là một trận đấu mà hai tiền vệ trung tâm của U-23 Việt Nam, Lương Đức Quang và Phạm Hồng Lĩnh đã chơi rất quyết liệt. Trong cả trận đấu, hai tiền vệ trung tâm đã nhiều lần lăn xả t·ranh c·hấp bóng ở giữa sân, khóa chặt những đường t·ấn c·ông ở khu trung lộ của Australia.

Còn công sức của hàng phòng thủ năm người và thủ môn của U-23 Việt Nam thực sự là chỉ có thể dùng câu tường đồng vách sắt để hình dung về bọn họ. Những tiền đạo, tiền vệ cao từ 1m80 – 1m90 của Australia đã tìm đủ mọi mưu kế hòng khoan thủng bức tường đồng vách sắt ấy nhưng không thể. Bọn họ đã bọc lót nhau, hỗ trợ nhau, đoàn kết với nhau đánh bật mọi pha t·ấn c·ông của Australia suốt từ những phút đầu cho đến những phút cuối của trận đấu. Đặc biệt là ở mười mấy phút cuối trận, Australia chẳng còn gì để mất, gần như điên cuồng xông hết cả đội hình lên để t·ấn c·ông Việt Nam, nhưng tất cả những cuộc công thành đoạt trại của Socceroos đều đổ sông đổ bể. Hàng thủ Việt Nam đứng vững vàng như những ngọn núi Trường Sơn hùng vĩ trải qua dãi dầu năm tháng.

Cuối cùng, chắc chắn phải nhắc đến đầu tàu của đội tuyển U-23 Việt Nam, tiền đạo đội trưởng Nguyễn Hoàng Đức, chiếc Chiến Hạm Không Chìm, đã in dấu giày của mình ở hai pha làm bàn của đồng đội trước đó, hỗ trợ cho đồng đội ghi bàn, để rồi rốt cuộc tung đòn sát thủ hạ gục những chiến binh Socceroos bằng cú đánh đầu đỉnh cao không thể cản phá, dẫn dắt đội tuyển U-23 Việt Nam đạt được một chiến thắng hoành tráng 3 – 0 vô cùng chói lọi.

Chương 82: Thắng Rồi