0
Quán cafe trong một con hẻm nhỏ.
“Mày biết gì chưa? Chiều hôm qua đội tuyển Việt Nam thắng nước Úc đó.” Thanh niên mặc áo đỏ đồng phục cầu thủ bóng đá có in hình lá cờ tổ quốc trên ngực trái của đội Việt Nam, hào hứng nói.
Trong bàn nước của quán café có bốn thanh niên khoảng 20 tuổi đang ngồi tán gẫu với nhau.
“Đội tuyển gì của Việt Nam thắng nước Úc? Nghe lạ vậy mày?” Thanh niên đội mũ lưỡi trai, sửa lại cái vành mũ, khề khà hỏi.
“Mày không biết gì hả? Đội bóng đá Việt Nam chiều hôm qua đá thắng Úc ba bàn không gỡ luôn đó mày.” Thanh niên áo cầu thủ mắt tròn mắt dẹt, nhìn nhìn bảo.
“Ghê vậy hả? Việt Nam ăn hên hay gì mà tự nhiên thắng Úc luôn vậy?” Thanh niên mặc áo sọc kẻ hớp một ngụm café, ngạc nhiên nói.
“Tụi mày không có cập nhật tin tức gì hết vậy hả? Ăn hên cái gì mà ăn hên. Việt Nam thắng hai trận liên tiếp luôn rồi đó chứ ở đó mà ăn hên. Trận trước thắng Hàn Quốc 3 – 2. Trận này thắng Úc 3 – 0. Mày nói thử tao xem, hên gì mà hên hai trận liền. Hay tụi mày tính bảo Hàn Quốc với Úc bán độ cho Việt Nam?” Thanh niên áo cầu thủ nhếch mép bảo.
Thanh niên mặc áo xanh, khuấy đều ly café đen đá, lộ ra vẻ nửa tin nửa ngờ: “Không ngờ nghe, từ hồi Việt Nam bị thua Thái Lan với loại khỏi Sea Games là tao hết muốn xem Việt Nam đá rồi. Đá gì mà đá dở dữ thần ôn. Sao giờ thắng được hai đội Hàn Quốc với Úc hay quá vậy? Hay là mấy đội kia mang toàn cầu thủ dự bị, đội hình hai gì đó ra đá, mới thắng được người ta.”
“Đội hình hai cái đầu của mày. Giải mà Việt Nam đang đá mấy hôm nay là giải vòng chung kết U-23 Châu Á, giải chính thức cực kỳ quan trọng ở Châu Á chứ ở đó mà ba cái giải cỏ, giải vớ vẩn mà mang đội hình hai. Mấy cầu thủ của Hàn Quốc, Úc mà đá với Việt Nam toàn là cầu thủ ở hạng chuyên nghiệp quốc gia người ta, với cả cầu thủ của câu lạc bộ Châu Âu về đá luôn chứ mà giỡn mặt.” Thanh niên áo cầu thủ huơ tay múa chân, kể vanh vách những cái tên của cầu thủ giỏi ở các đội bóng Hàn Quốc, Australia cho ba thằng bạn nghe, xem ra đây là một thanh niên tìm hiểu rất kỹ về bóng đá.
“Trời, trời, nghe mày nói tao mới biết Việt Nam giờ tự nhiên mạnh dữ thần ôn vậy nè. Mà sao đương không mạnh đột xuất vậy? Có phải cầu thủ ở đâu mới đưa về không?” Thanh niên mũ lưỡi trai xoay ngược vành mũ lại, tròn miệng hỏi, hắn đã bắt đầu hứng thú với tin tức về đội tuyển Việt Nam.
Thanh niên áo cầu thủ xua tay ra vẻ cao thâm mạt trắc nói: “No no no, không hề có chuyện đó, không hề đưa cầu thủ nào khác mới về. Tụi mày biết cái gì không? Đội hình U-23 Việt Nam mà đi đá ở giải U-23 Châu Á này hầu như đều là đội hình U-22 Sea Games ở năm ngoái đó.”
“Hả, khó tin vậy?” Thanh niên áo sọc kẻ trợn tròn mắt.
“Mày nói chơi đó hả?” Thanh niên mũ lưỡi trai chu miệng nói.
“Đùa dai mày, hồi Sea Games năm ngoái tao có xem mà. Đá như gà mắc tóc, mẹ kiếp, đá với Indonesia mà còn đá không thắng nổi, rồi bại trận trước Thái Lan, bị loại từ hồi vòng bảng mà.” Thanh niên áo xanh nhíu mày bảo.
“Đó, thế mới hay chứ lị, tuy là vẫn đội hình đó, nhưng mà năm nay có người cầm quân mới rồi, là ông huấn luyện viên người Hàn Quốc, ông Jeon Byung Hoon. Ông này huấn luyện hay lắm. Hai trận tao đều xem trực tiếp hết, chứ không phải là xem ba cái highlight rồi đi chém gió với tụi mày. Tụi mày biết không? Cầu thủ ở hai trận này đá như những vị thần, chạy khắp mặt sân suốt 90 phút trận đấu. Chả có cái gì mà mệt mỏi hay uể oải gì hết. Mà tụi mày có biết bây giờ ở sân banh bên Trung Quốc mà chỗ Việt Nam đá là lạnh mấy độ không? Là 0 độ C. Lạnh 0 độ C mà chạy ầm ầm. Tụi mày thấy cầu thủ bây giờ kinh khủng cỡ nào?” Thanh niên áo cầu thủ nói văng cả bọt mép, khua tay loạn lên trước mặt ba thằng bạn.
“Hay đó nghe, tao nghe là thấy khoái rồi đó nghe. Bao giờ đá tiếp vậy, để tao coi thử xem Việt Nam giờ đá sao rồi?” Thanh niên mũ lưỡi trai búng ngón tay cái bóc, lên tiếng.
“Để xem nào, hai ngày nữa, ngày mai, ngày mốt, à, tối ngày mốt đá tiếp với đội U-23 S·yria, lúc 6 giờ 30 tối, tụi mày xem đi, giờ Việt Nam khác bọt lắm rồi, bảo đảm Việt Nam không làm tụi mày thất vọng.” Thanh niên áo cầu thủ kích động nói.
“Tới đó tao xem.” Thanh niên mũ lưỡi trai gật đầu.
“Tao cũng xem.” Thanh niên áo sọc kẻ bảo.
“Hay là tụi mình xem chung, kiếm quán cafe có titi màn hình ngồi xem nó mới đã.” Thanh niên áo xanh đề nghị.
“Ý kiến hay, cứ vậy đi, cùng xem chung, cùng hò hét nó mới thú vị.” Thanh niên áo cầu thủ phất tay nói.
Những cuộc trò chuyện như thế diễn ra không chỉ ở trong quán cafe của con hẻm nhỏ mà diễn ra rải rác ở nhiều nơi trên đất nước hình chữ S. Một trận thắng Hàn Quốc vẫn chưa đủ để nhiều người có niềm tin trở lại với đội tuyển bóng đá nam Việt Nam. Nhưng tới trận thắng Australia thì tin tức đã lan truyền đi nhiều. Người theo dõi Việt Nam thi đấu ở vòng chung kết U-23 Châu Á đã tăng lên mỗi lúc một đông hơn.
Khi đội tuyển Việt Nam đá hai trận ở sân vận động Côn Sơn thì phần lớn những cổ động viên có mặt trực tiếp ở đó là du học sinh Việt Nam đến cổ vũ mà thôi. Mỗi trận chỉ có khoảng 130 cổ động viên Việt Nam chứ không nhiều nhặn gì. Những cổ động viên đó cũng rất nhiệt tình, họ đều là du học sinh đang theo học ở Thượng Hải, cách Côn Sơn đến 100 km chứ không phải là gần. Vậy mà họ cũng bất chấp cái giá rét lạnh lẽo 0 độ C, có mặt trên khán đài, phất những lá cờ đỏ sao vàng, để trợ lực thêm niềm tin quyết thắng cho cầu thủ đội nhà.
Nhờ vào lực lượng cổ động viên hiếm hoi ấy ở trên sân mà cầu thủ U-23 Việt Nam như có thêm một niềm tin vô hình, một lực lượng tràn ngập cơ thể giúp cho cầu thủ chạy băng băng trong gió lạnh thấu xương. Mỗi khi một cầu thủ nào có bóng là hơn trăm cổ động viên ấy đều hô đúng tên cầu thủ, hô vang trời, hô không dứt, khiến cho cầu thủ vô cùng cảm động. Chính bản thân Nguyễn Hoàng Đức và các cầu thủ cũng bất ngờ khi nhận được sự quan tâm và cổ vũ nhiệt tình của những người đồng bào khi phải thi đấu nơi xa xứ.
Không chỉ hào hứng nhảy nhót tưng bừng khi cầu thủ Việt Nam ghi bàn, khi Việt Nam đang giành lợi thế mà những người cổ động viên có mặt tại sân vận động Côn Sơn lúc ấy cũng cổ vũ khi mà Việt Nam đang bị ép sân toàn diện, khi những người Hàn Quốc, người Australia với lợi thế thể hình mà ép sân liên tục, cầm bóng suốt thời gian dài, nhưng bọn họ vẫn hát vang lời hát Việt Nam – Hồ Chí Minh, vẫn hô vang Việt Nam chiến thắng.
Càng cảm động hơn nữa, khi mà cầu thủ Việt Nam bị những gã khổng lồ đến từ xứ kim chi hoặc đến từ xứ chuột túi phạm lỗi, húc văng đi, kê chân… khiến cho các cầu thủ Việt Nam nằm xuống sân đau đớn thì các cổ động viên trên khán đài gọi lớn tên cầu thủ đang bị c·hấn t·hương. Mỗi người đều đưa hai tay lên miệng, rồi gọi tên cầu thủ, gọi to tên của người cầu thủ đang nằm sân ấy, động viên cầu thủ đứng lên, động viên cầu thủ hãy gắng sức chiến đấu vì nước nhà.
Thời khắc ấy, những cầu thủ Việt Nam nằm dưới nền cỏ như được thuốc tiên chữa trị. Nỗi đau đớn trên cơ thể họ dường như tan biến. Trái tim của họ dường như mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cầu thủ tiếp tục đứng lên, tiếp tục chiến đấu, tiếp tục xông xáo, tiếp tục gồng mình trên sân cỏ, vì những người hâm mộ, vì nền bóng đá nước nhà, vì tổ quốc, vì quê hương.