Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Đừng Buồn, Cố Lên

Chương 9: Đừng Buồn, Cố Lên


Hỏng penalty rồi. Thật không ngờ đội tuyển Việt Nam lại bỏ lỡ một cơ hội ăn bàn mười mươi như thế. Trong kèo giao đấu phạt đền thì người chịu thiệt thòi là thủ môn chứ không phải là người sút phạt. Ấy thế mà, tiền đạo hộ công của đội tuyển Việt Nam trong trường hợp này lại mang tâm lý thi đấu áp lực. Có lẽ Phong đã chịu áp lực quá lớn trên chấm 11m để mà đã thực hiện một cú bắn chim bay vọt thẳng lên bầu trời xanh thăm thẳm.

Thực đáng tiếc cho Phong. Thực đáng tiếc cho đội tuyển Việt Nam. Nguyễn Bá Thịnh mới vào sân thay người, đã mang về một cơ hội to lớn cho đội tuyển Việt Nam, có thể mở ra cánh cửa bước chân vượt qua khỏi vòng loại bóng đá Sea Games 29. Nhưng than ôi, tiếc thay, cơ hội đó lại bị bỏ lỡ một cách vô cùng tiếc nuối.

“Trời ơi, tại sao lại như vậy?” Một cổ động viên Việt Nam đưa hai tay lên ôm đầu.

“Trái phạt đền của tôi.” Cổ động viên mặc áo đỏ, trước ngực có ngôi sao vàng cực lớn, hai mắt tròn xoe ngỡ ngàng.

“Không thể nào…” Cổ động viên nữ mặc đồng phục màu đỏ của cầu thủ bóng đá Việt Nam, đưa tay bụm miệng, lắp bắp mấy câu vô nghĩa.

Những cổ động viên Việt Nam đa phần là ôm đầu, xoay ngang ngó dọc. Người nào cũng hết sức buồn bã. Còn Phong, người đang có phong độ thi đấu cực tốt, đang là cầu thủ dẫn đầu danh sách ghi bàn của giải bóng đá Sea Games 2, thì cúi đầu, thất thểu đi về phần sân nhà. Gương mặt Phong lộ vẻ đau khổ tột cùng. Thật tình Phong không hề muốn vậy. Ai mà muốn sút trượt penalty, ai mà muốn bắn chim cơ chứ? Chẳng có cầu thủ sút phạt nào lại muốn sút hỏng quả phạt đền cả. Ai cũng muốn sút thành công, để mang về chiến thắng cho đội nhà. Tuy nhiên, khi Phong đối mặt với thủ môn Thái Lan lại bị áp lực tâm lý quá lớn, khiến cho Phong dụng lực mạnh hơn mức bình thường vào cái chân phải của mình. Có lẽ Phong muốn sút thẳng vào trên bên trái của khung thành, vào góc c·h·ế·t của khung thành, để mà thủ môn Thái Lan không có đường nào cản phá được trái bóng. Nhưng cái chân của Phong, trái bóng từ cái chân ấy lại không nghe theo sự sai khiến của Phong. Kết quả là Phong sút trái bóng bay lên trời. Phong thất bại rồi.

Huấn luyện trưởng đội tuyển Việt Nam, Nguyễn Văn Phú, lại càng buồn bã hơn ai hết. Nguyễn Văn Phú đã rất kỳ vọng vào Phong trong pha sút phạt đền lần này. Lúc đó trong lòng Nguyễn Văn Phú cũng do dự trong hai cái tên Phong và Đức. Đức vừa mới có một pha bóng xuất thần nhưng bấy nhiêu đó chưa đủ để Nguyễn Văn Phú có thể đặt niềm tin vào Đức. Cả trận đấu Đức thi đấu dật dờ như người mất hồn, cứ đi lang thang vô định, hoàn toàn mất hút từ đầu trận tới giờ. Còn Phong thì đang có phong độ cao từ đầu giải đấu, trong trận đấu ngày hôm nay, Phong cũng rất xông xáo, chạy đông chạy tây, chạy khắp các nơi để tranh chấp, chạy chỗ, rê dắt bóng, chuyền bóng, sút bóng. Phong đang cực kỳ sung mãn ở tuổi trẻ của mình. Phong lớn hơn Đức hai tuổi nên Phong cũng có nhiều kinh nghiệm trận mạc hơn Đức. Lựa chọn Phong sút phạt là sự lựa chọn an toàn hơn Đức nhiều. Chọn Đức thì quá mạo hiểm. Thật sự mà nói, thì đa phần huấn luyện viên nếu ở vị trí của Nguyễn Văn Phú thì sẽ lựa chọn Phong chứ không phải là Đức Chân Gỗ, kể cả Đức Chân Gỗ vừa mới có một cú làm bàn kinh điển. Có lẽ một số huấn luyện viên khác ưa thích sự mạo hiểm sẽ lựa chọn Đức để sút chăng? Có lẽ thế. Nhưng sự thực luôn khốc liệt. Sự thực ở đây lại chứng minh là vị huấn luyện viên trưởng đã lựa chọn sai rồi. Phong sút bóng bay lên trời.

“Không sao đâu, đừng buồn bã.” Trung vệ đội trưởng Duệ vỗ vai Phong đang thất thểu trên đường đi, khẽ bảo.

Phong ngẩng đầu nhìn Duệ, mặt Phong dài thườn thượt như cái phễu, ậm ự nói: “Tao thực sự rất muốn sút vào, tao đã cố hết sức.”

“Em biết, anh Phong đừng buồn nữa, hãy quên đi, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Em sẽ tìm kiếm cơ hội khác để cho anh phục thù.” Nguyễn Bá Thịnh cũng bước tới, giơ nắm đấm lên, kiên định nói.

Nguyễn Hoàng Đức nhíu mày, nhìn tinh thần của Phong sa sút cực độ, chậm rãi đến gần, cất tiếng sang sảng: “Anh Phong, yên tâm, chúng ta vẫn sẽ thắng. Bọn Thái Lan là cái gì chứ? Hãy xem em hủy diệt Thái Lan.”

Phong phì cười, điệu cười như mếu: “Mày chỉ được cái bốc phét là giỏi. Được, tao chống mắt lên mà xem mày hủy diệt Thái Lan như thế nào.”

Nguyễn Hoàng Đức cười lớn, giơ ngón tay út lên lắc lắc, nói: “Anh Phong cứ chờ đó mà xem, Thái Lan không là cái gì đối với em cả. Em chỉ cần nhúc nhích ngón tay út thôi là bọn Thái Lan c·h·ế·t toi với em ngay.”

Phong dùng cùi chỏ huých vào vai Duệ, cười bảo: “Mày xem, thằng Đức từ khi bị đập đầu xuống đất tới giờ thấy nói chuyện khác hẳn. Cũng biết nói chuyện bá láp rồi đó hả?”

Duệ mỉm cười: “Thế cũng tốt, không ù ù lì lì là tốt rồi. Thôi đi mau, trận đấu chuẩn bị bắt đầu rồi kìa.”

Tuýt.

Tiếng còi tiếp tục trận đấu của trọng tài vang lên. Thủ môn Thái Lan sút bóng ra giữa sân. Tiền vệ của hai đội Việt Nam và Thái Lan lao vào nhau tranh chấp bóng cực kỳ kịch liệt. Kỹ thuật của đội tuyển Thái Lan vẫn vượt hơn Việt Nam một bậc. Những cầu thủ ban bật rất nhanh, chuyền bóng qua lại vô cùng nhuần nhuyễn và chính xác. Cầu thủ Việt Nam phải rất cố gắng để đuổi theo giành bóng từ phía Thái Lan. Còn khi cầu thủ Việt Nam có bóng thì cầu thủ Thái Lan lập tức áp sát, lối chơi áp sát và đá rát của đội tuyển Thái Lan khiến cho Việt Nam rơi vào tình trạng bối rối. Quả bóng liên tục nằm ở phần sân Việt Nam.

Lúc nãy các hậu vệ Thái Lan còn có phần khinh thường Nguyễn Hoàng Đức và đã chủ quan đối với Nguyễn Hoàng Đức. Bởi vì trong suốt trận đấu Nguyễn Hoàng Đức toàn đi thẫn thờ thẩn thơ nên hậu vệ Thái Lan không đề phòng Nguyễn Hoàng Đức là chuyện hết sức bình thường. Nhưng giờ đây thì khác, hậu vệ Thái Lan đã để mắt tới Nguyễn Hoàng Đức rất chặt. Mỗi lúc bóng tới chân cầu thủ Việt Nam là tiền vệ Thái Lan lập tức đánh chặn ngay, không để bóng có thể đi tới gần khung thành của đội nhà.

Có một vấn đề nữa mà các cầu thủ Việt Nam luôn phải đối mặt đó chính là tình trạng xuống sức. Thường vào những khoảng thời gian cuối trận đấu thì thể lực cầu thủ Việt Nam bị giảm sút rất nghiêm trọng. Khi ấy những pha tranh chấp bóng của đội tuyển Việt nam thua kém hơn đối phương nhiều lắm. Thực trạng này của Việt Nam đã đeo bám dai dẳng rất lâu dài, nó cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Việt Nam phải chịu những trận thua tức tưởi.

Bây giờ là thể lực của cầu thủ Việt Nam đã được cải thiện nhiều lắm rồi chứ ngày xưa thì thể lực của cầu thủ Việt Nam còn yếu hơn bây giờ nhiều. Khi đến gần cuối trận đấu, có thể thấy các cầu thủ Việt Nam đa số là đi bộ hết, không thể nhấc chân lên để chạy nổi. Trong khi cầu thủ các đội Thái Lan, Malaysia, Indonesia vẫn còn rất sung sức. Bọn họ chạy cời cời khắp mặt sân. Nhiều cầu thủ Việt Nam chỉ có thể đi bộ hoặc chống hai tay xuống đùi thở dốc. So về thể lực là chúng ta đã kém hơn họ hẳn một bậc. Thái Lan vừa có thể lực tốt, vừa có kỹ thuật giỏi, vừa có đẳng cấp vượt trội. Vì vậy mà Thái Lan làm ông vua không ngai của bóng đá Đông Nam Á cũng không ngoa.

Chương 9: Đừng Buồn, Cố Lên