Chương 10 đại chiến phỉ tặc 3
Lúc này tại dưới núi Đỗ Trọng vừa mới đánh song rút về đến . Bọn Hoàng Hải Lập tức hỏi " bọn mày liều mạng thế c·hết hơn chục người à"
- Mẹ bọn nó người của ta vừa đến đã b·ị b·ắn sấp mặt . May bọn này cung tên yếu lại bắn không chính xác, không bọn tao nào chỉ c·hết chục người. Mà sao lại tập hợp ở đây không nghỉ ngơi à.
-- Lạc hầu đến rồi đòi tập trung tất cả quân cấp suất trở lên .
-- Có nhận được tin tức gì của phụ thân chúng ta không.
-- không có. Ta hơi thấy bất an.
-- không nên nghĩ nhiều nơi này chúng ta tứ gia là thổ hoàng đế hắn có thể làm gì. Cho dù có chuyện thì người của ta cũng sẽ báo tin. Với hai trăm người của hắn đã đi theo chúng ta. Làm sao có chuyện gì được.
- Vậy thì đi thôi tránh sinh sự.
Nhìn bọn này c·hết chục người mà như gặp đại chiến đúng không. Tất nhiên rồi mỗi nhà có ba trăm người, lại là tinh nhuệ . C·hết một người là sót một người à. Từ lúc bắt đầu đến giờ cả bốn nhà cộng lại c·hết chưa đến năm mươi người . Đỗ Trọng thật là đen quân phỉ vừa tiếp viện thì chúng đến đánh, nên bị hành là đúng rồi.
Quân phỉ tuy là kém cỏi nhưng đây là núi à . Cả trăm thắng bắn tên không phải đầu cũng bị tai. Vậy nên Đỗ Trọng mới c·hết chục người. Bọn phỉ cung tên không gia gì. Những phải nói nơi này địa hình khá trật hẹp . Nên nếu không có một ít khiên gỗ thì bọn này còn c·hết nhiều hơn.
Trong doanh trại Trần Thiên Ân vừa nghe Sửu báo cáo :
-Từ hôm qua đến giờ thuộc hạ đã phái bọn chúng thay phiên t·ấn c·ông rồi. Nhưng có điều thuộc hạ không hiểu tại sao lại làm vậy. Cứ đánh một tiếng chúng lại được nghỉ ba tiếng . Vậy thể lực của chúng chả còn nguyên. Kế hoạch của chúng ta chả phải thất bại.
Trần Thiên An cười nói.
- Nếu chúng là quân tinh nhuệ và nơi này là đồng bằng thì kế này không áp dụng được. Nhưng chúng không phải à. Ngươi phải nhớ không có cầm quân ra trận chém g·iết thật sự thì không phải tướng quân . Hành quân nào có đơn giản, trước chưa nói đám gia đinh bốn nhà này chưa từng ra chiến trường. Tâm lý chiến của họ không có.
- Nói ví dụ như một tên lưu manh b·ị b·ắt nhiều lần vì tội trộm c·ướp. So với một người dân thường lần đầu đi trộm b·ị b·ắt . Tâm lý của họ hoàn toàn khác nhau. Ngươi hãy nhìn đám kia có tên còn đang sợ hãi giật mình khi đối mặt với phỉ tặc. Vậy chúng dám ngủ khi người bên cạnh đánh nhau sao.
- Nhưng mà ta vẫn cho chúng ba tiếng nghỉ ngơi. Đơn giản vì chúng không dám ngủ nhưng cũng được ngồi nghỉ à. Thể lực chúng suy giảm nhưng vẫn có thể đánh một trận với phỉ tặc . Sau cuộc chiến này chúng ta sẽ thêm huấn luyện một chút thì đây chính là những lão binh sau này.
Thằng Trần Sửu nghe vậy thì hiểu ngay không ngừng nghĩ thiếu gia thật là thâm tàng bất lộ. Đúng lúc này thì có quân lính vào báo :
- Lạc hầu quân quan đã đợi ở ngoài xin được vào gặp .
- Đủ hết sao có vắng ai không.
- Dạ đã đông đủ không thiếu một ai .
- Gọi họ vào đây.
- Tuân lệnh.
Lính báo cáo vừa ra ngoài thì Trần Thiên Ân nhìn Sửu một chút nói " Chuẩn bị nước và thức ăn có độc song chưa " Sửu hiểu ý gật đầu.
Nhưng không đáp lời. Thấy động tác của Sửu như vậy hắn không nói gì. Lại ngồi đó tiếp tục uống trà.
-- Gặp qua lạc hầu...
-- Mọi người đã vất vả ngồi đi .
-- Tạ lạc hầu.
Bọn chúng lần lượt đi vào chỗ. Trần Thiên Ân đánh giá đám người này. Dẫn đầu là Hoàng Hải cùng ba tên của ba họ khác sau đó là bọn đi theo. Ngoài ra bên ngoài còn có năm mươi người v·ũ k·hí chỉnh tề đứng ở đó. Đây chính là bọn này là bài tẩy.
Chúng tin tưởng nếu Trần Thiên Ân có ý đồ với bọn chúng thì chúng sẽ gọi người. Với năm mươi tên ở ngoài và hơn chục người bọn hắn có thể g·iết ra hoặc cầm cự đến khi hơn một nghìn quân của chúng đến đây. Nếu cần thiết chúng sẽ bắt giữ Trần Thiên Ân ngay lập tức.
- Vừa rồi Trần Sửu cũng nói với ta các ngươi chiến đấu rất tốt, anh dũng không s·ợ c·hết . Chuyến này trở về ta sẽ trọng thưởng. Còn nhưng người hi sinh gia đình cũng sẽ được nhận gấp ba bồi thường.
-- Cả ơn lạc hầu. Nguyện vì lạc hầu vào sinh ra tử.
Nhìn cả đám biểu hiện rối trá trước mặt tỏ vẻ trung thành này . Trong lòng Trần Thiên Ân cười lạnh liên tục tiếp tục nói.
--Tiếp theo ta sẽ bày kế hoặc cho cuộc chiến này. Nếu có chỗ nào chưa được mong mọi người chỉ điểm sai lầm.
- Bọn thuộc hạ không dám.
- Đúng vậy bọn tiểu nhân đã sớm nghe danh lạc hầu tuổi trẻ tài cao. Là một thiên kiêu của kinh thành. Hôm nay được đi theo lạc hầu chinh chiến là phúc bọn tiểu nhân. Chỉ cần lạc hầu phần phó dù vào núi đao biển lửa, tiểu nhân quyết không hai lời đi đầu.
Trần Thiên Ân trà trên tay dừng ở trên không nhìn kĩ kẻ vừa nói một chút. Đây là Trịnh Thành tướng mạo khôi ngôi. Hắn đánh giá tên này khá lẻo mép giống cha của hắn, đáng tiếc vẫn một lát nữa phải g·iết.
Bọn còn lại cũng nhìn về tên này trong lòng thì đang chửi cả nhà hắn liêm cẩu. Mà bây giờ tên này da mặt đủ dày thế mà bị bao nhiêu người nhìn vẫn coi như không có gì vẫn tươi cười ngồi đó . Trong lòng thì nghĩ hừ lời nói không mất tiền mua nói nịnh một chút thì làm sao. Nhìn về phía ba tên còn lại như nhìn những thằng ngu.
- Khụ khụ.. Lần này chúng ta sẽ t·ấn c·ông quân địch theo kế dương đông kích tây đánh cho chúng không kịp trở tay . Từ hôm qua đến giờ các ngươi đã thu hút quân phỉ đến đây tiếp viện cho bọn thanh long trại.
- Bây giờ bốn trại khác chỉ là cái thùng rỗng mà thôi, ta đã phái Trần Tỵ đi t·ấn c·ông bốn trại khác vào đêm nay. Chả mấy chốc người các trại khác sẽ báo nguy đến đây cầu cứu viện. Chúng chắc chắn sẽ trở về cứu, mà chúng phải đi qua ngã rẽ tứ kì này.
- Ở đây, ta đã hạ lệnh cho lạc tướng Hà Phúc bố chí quân mai phục tiêu diệt đám người này. Khi này chúng ta chỉ còn là bắt ba ba trong chậu mà thôi. Không biết các vị thấy kế hoạch này của ta có hợp lý không.
-- Hợp lý.. Hợp lý. Lạc hầu thật là thần nhân vậy bọn phỉ chắc chắn phải c·hết.
-- Đúng vậy lạc hầu nói đúng lắm.
Bọn Hoàng Hải đang sợ hãi vội vàng đáp lời Trần Thiên Ân. Vô vàn câu hỏi đang đặt ra trong đầu bọn chúng lúc này. Tên Tỵ kia là ai quân của hắn ở đầu ra . Lạc hầu không phải chỉ có hai trăm hộ vệ đang đi cùng họ sao. Hà Phúc đầu nhập vào lạc hầu tại sao họ không biết gì. Phải nghĩ cách báo cho mấy lão cha về việc này. Bỗng lúc này Hoàng Hải cùng mấy kẻ khác phun máu ngã xuống đất. Trong phòng đầy tiếng kêu rên.
- Á bụng của ta. Trong nước có độc ọc ọc...
-- Trần Thiên Ân ngươi hèn hạ vậy mà hạ độc trong nước.
- Người đâu cứu ta.
Đỗ Trọng gào thét cho đám thuộc hạ ở ngoài nhưng chưa chờ được thì hắn đ·ã c·hết. Nhưng kẻ khác cũng vậy. Đến c·hết chúng cũng không tin được một thế gia lớn lại có kẻ không màng liêm sỉ như vậy.
Tại thế giới này hoàn cảnh tương tự chiến Quốc thời kì của 700 sau công nguyên. Nhưng văn hóa lại là thời kì 1000 sau công nguyên tính theo trái Đất. Hạ độc và á·m s·át là một cách g·iết người bị phỉ nhổ và khỉnh bị.
Nhưng đối với Trần Thiên Ân hắn quan tâm gì đâu . Đã g·iết người cách nào chả được dù sao cũng là c·hết mà thôi. Sau tiếng hét ngoài lều vẫn im ắng như thường. Ngoài lều năm mươi tên kia đã bị g·iết hết. Cách thức tương t·ự đ·ầu đ·ộc.
Hôm nay theo lịch là hùng Vương tháng sáu năm thứ 10 . Lịch là dựa theo tên hùng vương và ngày kế vị. Đại Việt đã ở đây đã hơn ba trăm năm qua, mười đời hùng Vương. Lại quay lại bọn người Đỗ Trọng dễ hạ độc vậy sao. Chúng không cảnh giác sao.
Đây là tháng sáu nơi này khí hậu không khác Việt Nam hiện đại. Có khác là hoang sơ hơn, không có nhiều khói bụi công nghiệp. Thời tiết dễ chịu hơn nhưng chỉ vậy thôi . Tháng sáu vẫn nắng vỡ đầu. Nên khi vào lều Trần Thiên Ân đã cho chuẩn bị nước bị hạ độc sau đó trong lúc bàn chiến thuật . Trong doanh trướng khá là nóng lại ngồi nghe phát biểu kế hoạch t·ấn c·ông. Đám Hoàng Hải lại thấy có nước bánh trên bàn thì mọi chuyện mọi người hiểu rồi.
Còn việc ăn uống không sợ Trần Thiên Ân tức giận hay sao? Như đã nói chúng chỉ có người không có sức nghe cho biết . Chứ bảo t·ấn c·ông thì khó lắm. Còn đối với năm mươi tên ở ngoài càng đơn giản. Trực tiếp mang nước có độc cho chúng uống được rồi. Trời nắng tự nhiên có người đưa nước không uống chính là thắng ngu.
Lại thêm chỉ huy đều bị gọi vào gặp lạc tướng thì lại không ai cấm đoán bọn chúng nữa nên kết cục đã định rồi. Phải biết đây là trên đại thập Sơn làm gì có nước. Từ hôm qua bọn này mới chỉ lúc ăn cơm mới có nước uống thôi. Vì phải xuống dưới núi mới có nước . Vậy nên Trần Thiên Ân chọn cách hạ độc để g·iết đám này. Và Trần Thiên Ân phải cả ơn đám này khi chúng mang hết năm mươi tên tâm phúc này đến chịu c·hết. Không thì việc khống chế một nghìn quân kia sẽ càng khó khăn.
0