Chương 12 Ninh khải quy nhất 2
-- Vậy ngươi nói xem giờ phải làm gì .
Mấy trại chủ khác đều quay đầu nhìn về phía hắn.
-- Bây giờ quay lại cũng muộn rồi. Quân quan vào trại chắc chắn sẽ tàn sát c·ướp phá, mà chúng ta chỉ có ba trăm người. Nếu trở về cùng chúng chiến đấu phần thắng không đến năm thành. Nếu thua chỉ có c·hết, nhưng ở lại đây không cứu bọn họ thì chúng ta cũng sẽ bị bọn chúng bao vây tiêu diệt. Nên chỉ có liều phá vây mới có cơ hội sống sót .
Nghe Huyền Vũ nói vậy, mọi ngươi đều trầm mặc mà Thanh Long thì hoảng sợ. Đúng vậy các trại khác bị diệt thì Thanh Long trại hắn cũng c·hết theo, giờ hắn cũng không biết làm gì.
-- Bây giờ đường sống duy nhất là bỏ qua bốn trại khác tập trung vào một trại . Chúng ta cùng t·ấn c·ông chém g·iết lũ quân quan ở đó sau đó vào núi trốn .
Nghe vậy các trại chủ đều đồng ý. Bọn chúng đều tâm ngoan thủ lạt tay đâu thiếu máu tươi nên vứt bỏ sơn trại chạy lấy thân là việc bình thường. Vấn đề là chạy theo lối nào, một trại có thể được cứu vậy đó là trại nào. Điều này làm cho năm tên này cãi nhau còn suýt nữa đánh nhau.
Nếu kế hoạch của chúng mà rơi vào tai của Trần Thiên Ân . Có lẽ sẽ kiến hắn phải choáng váng và sợ hãi với trí tuệ của người thế giới này. Nhưng may mắn đã về phía hắn khi mà bốn nhóm phỉ tặc bắt buộc phải đi qua ngã rẽ Tứ Kì. Và chúng không chọn t·ấn c·ông nhóm quân của Trần Thiên Ân, chỉ vì chúng thấy đám Trần Thiên Ân sĩ khí cao ngất. Binh lực lại sấp xỉ nên chúng không chọn hướng này . Có lẽ thần may mắn đã đứng về phía hắn.
- Thanh Long người thật vứt bỏ sơn trại theo chúng ta đi sao.
- Hừ. Người làm đại sự há quan tâm tới tiểu tiết.
Cách ngã rẽ Tứ Kì một đoạn, đám người đang nói chuyện này không ai khác chính là bọn phỉ . Lần này chúng mang theo một nghìn năm trăm tên, cùng hai trăm dân thường mang theo lương thực. Thanh Long bị cảnh tỉnh bởi Huyền Vũ nên đã để lại trong trại phụ nữa và trẻ em nghĩ kéo dài thời gian. Hắn mang đi ba trăm trai tráng và hai trăm người mang lương thực cùng bọn Huyền Vũ chạy. Huyền Vũ trại được chọn làm nơi t·ấn c·ông lý do đơn giản là bốc thăm. Phải chúng không ai nhường ai cho dù Huyền Vũ là kẻ đề ra kế hoạch nhưng đối với phỉ tặc bọn chúng nào quan tâm điều này.
-- Lạc tướng đến rồi. Có khoảng 1700 người đã vào trong khu mai phục .
-- Tốt đợi chúng vào sâu thêm chút nữa, bãi chông đã làm song chưa.
-- Đã hoàn thành
-- Ừm, Trường Giang đợi địch quân thua chạy người theo kế hoạch của lạc hầu, dẫn một trăm huynh đệ giả dạng phỉ quân cùng theo chúng chạy về trại thanh long . Ngươi phải c·ướp cổng trại cho quân của lạc hầu tiến vào diệt phỉ.
- Vâng lạc tướng.
Hà Phúc cùng quân lính đang lặng lẽ nhìn những con mồi của họ đi vào cái bẫy này. Hắn có một nghìn người phân ra một trăm người thâm nhập phỉ quân để phá trại . Nguyên lai đây mới là kế hoạch đầy đủ của Trần Thiên Ân. Đáng tiếc giờ thanh long trại chỉ còn là cái trại không. Kế hoạch có tỉ mỉ đến đâu cũng có lúc sai lầm mà sai lầm này là do người mà không phải tại trời vì vậy mới có câu "nhân định thắng thiên". Trần Thiên Ân giờ vẫn cho quân quấy phá mà không tiến công vì sợ t·hương v·ong. Chính điều này đã làm lỡ cơ hội này.
-- Mày nói chúng ta người nhà còn sống không. Ta lo cho vợ còn tao quá.
- Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai . Người nhà tao
ở thanh long trại còn không đi được đây. Nhưng không đi ở đấy chính là c·hết.
Đây là cuộc hội thoại bình thường của những tên phỉ tặc này. Bọn chúng đang hoang mang chạy trốn. Phải bỏ mạc gia đình để cứu lấy mạng mình.
-- Bắn tên.
-- Á ..phạc phạc . Địch mai phục chạy đi.
-- Bình tĩnh mau lao thẳng về phía Huyền Vũ trại ở đây thì c·hết hết các ngươi mau bỏ lương thực đi.
Huyền Vũ gào thét trong bất lực hắn nhìn thấy tên như mưa đang trút xuống đầu mà tuyệt vọng. Quân của Hà Phúc chỉ có một trăm cung thủ nhưng được Trần Thiên Ân đưa thêm ba trăm cây nỏ cánh thép thời nhà Tống . Ai cũng biết đào tạo cung thủ khó nhưng lính bắn nỏ thì khác, chỉ cần không bị ngu thì cứ ba phát bắn sẽ trúng một phát ở cách năm mươi mét. Nhưng nơi này đường đi trật hẹp, bọn phỉ lại không có khiêng che trắn chỉ sau ba lượt bắn đám này đ·ã c·hết hơn 300 người.
- Á chân của ta.
- Trại chủ phí trước có bẫy .
Nhìn thấy lối về đã bị chông gỗ lấp kín Huyền Vũ run rẩy sợ hãi. Vừa lùi lại đã vấp phải xác c·hết của thanh long b·ị b·ắn thành nhím rồi . Bên cạnh không xa thấy hổ đầu bị trúng tên cũng đang hấp hối. Lúc này thì bên tai có tiếng Nguyễn Phượng vang lên.
--Huyền Vũ hay chúng ta chạy về thanh long trại.
Phượng đang sợ hãi, ai chả s·ợ c·hết . Nhưng vẫn giữ được tỉnh táo không bỏ chạy ngay mà tìm Huyền Vũ hỏi. Là sơn tặc ả ta cũng nhiều lần bị quân binh vây quét Nguyễn Phượng biết bây giờ quay đầu chạy là tìm c·hết. Đám phỉ này nếu không thấy bọn họ sẽ loạn thành cào cào và bị quân binh bắt hết.
- Về đó chỉ có c·hết nhưng chúng ta hết cách rồi. Phía trước đã bị chặn đường rồi. phải chạy về đó rồi tính tiếp .
- Giết.. Giết phỉ quân... Giết
-- Một đầu người một quan tiền. Đừng chạy tiền của ta.
Sau mấy lượt tên tiễn phỉ quân đã trốn hai bên vách núi cung thủ đã không có tác dụng Hà Phúc hạ lênh t·ấn c·ông
- lui về thanh long trại nhanh.. Nhanh
-- Giết .... Quan quân đến rồi chạy đi nhanh chạy đi.
-Tránh mẹ mày ra. A phốc phốc... Chạy nhanh à.
Để giữ mạng sống đám sơn phỉ này vậy mà chém cả các sơn phỉ khác cản đường bọn chúng . Khung cảnh hỗn loạn, dẫm đạp lên nhau chạy trốn. Xác c·hết máu me, tiếng người kêu rên tràn ngập ngã rẽ từ kì này.
- Báo lạc tướng bên ta c·hết năm mươi người b·ị t·hương nặng, nhẹ bẩy mươi người. Chém g·iết hết năm trăm tên phỉ tặc bắt sống ba trăm năm mươi tên . Số b·ị t·hương nặng một trăm năm mươi tên phỉ tặc nên sử lý làm sao .
Nghe song bộ hạ báo cáo Hà Phúc chỉ lạnh lùng hạ lênh.
- Đám phỉ tặc b·ị t·hương không cứu được thì g·iết. Tù binh áp giải về quận phủ.
-Vâng.
Lại một loạt tiếng vùng đao, phỉ tặc đều bị g·iết. Đây chính là c·hiến t·ranh kẻ b·ị t·hương không thể trị khỏi chỉ có thể chịu c·hết mà thôi.
- Hộc .....hộc .... Cuối cùng cũng về thanh long trại .
Huyền Vũ quay đầu nhìn lại thấy chỉ khoảng sáu bẩy trăm tên phỉ phí sau. Huyền Vũ chỉ biết thở dài tức giận rồi lại nghĩ đến điều gì đó hắn nhìn về phía doanh trại quân của Trần Thiên Ân mà tuyệt vọng.
-- Mở của trại ra cho chúng ta vào.
Đoàn phỉ quân vào trại mình đầy thương tích. Trong đó có lẫn cả đám giả trang của của đội xuất trường Giang . Hắn đã nhìn ngắm tứ phía và lân la đến chỗ của trại đối diện quân của Trần Thiên Ân.
- Lạc hầu bọn chúng đã bị lạc tướng Hà Phúc đánh quay trở lại. lạc tướng Hà Phúc báo là quân của hắn đã thuận lợi vào được ổ phỉ.
--Mọi ngươì chuẩn bị đi, cửa trại vừa mở thì toàn lực t·ấn c·ông cho ta.
-- Tuân llệnh.
Sau khi mọi người rời khỏi Trần Thiên Ân nhìn về phía sơn phỉ lầm bẩn " Chiến thắng đã rất gần " .
-- Huyền Vũ giờ tính sao.
- Ta cũng không có cách giờ đi một bước tính một bước.
Nguyễn Phượng nghe Huyền Vũ nói vây cũng hoang mang nhưng sau đó ả bình tĩnh lại nhìn thoáng qua huyền Vũ rồi cúi đầu trầm ngâm không ai biết trong đầu cô ta đang nghĩ gì lúc này. Mà tại cửa trại bọn Trường Giang đã đi đến đây nhìn về đám sơn phỉ hắn cười gằn. Chợt có tên sơn phỉ để ý thấy bọn họ liền tiến đến dò hỏi.
- Các người làm gì, người của nhà nào.
- g·iết...
Một cái đầu người rơi xuống tiếp theo là tiếng chém g·iết. Năm phút sau cửa trại mở ra quân của Trần Thiên Ân thấy vậy lập tức lao vào chém g·iết.
- Địch tập mau bảo vệ cổng trại cổng trại mà mất thì chúng ta đều phải c·hết. Mau đi báo cho trại chủ.
Trường giang nhìn đám phỉ tặc đang cố gắng bảo vệ cổng chính mà cười lạnh hét lên
- Chấu chấu đá xe các huynh đệ g·iết bọn chúng .
Huyền Vũ và Nguyễn Phượng lúc này ở trong phòng ngồi trầm lặng lo sợ thì tự nhiên tiếng chém g·iết vang vọng khắp nơi. Rồi một tên hốt hoảng sơn trại chạy vào.
- Trại chủ không song quân địch g·iết vào.
- Cái gì làm sao có thể. Mau cùng ra ngoài g·iết địch.
Vừa ra ngoài Huyện vũ nhìn thấy khắp nơi quân lính đang chém g·iết hắn thật sự tuyệt vọng. Vội vàng gào thét "nhanh g·iết bọn chúng bảo vệ cổng trại". Còn định nói gì đó đã thấy bụng đau nhói. Một lưỡi dao đã đâm vào người mình.
0