Chương 17 kinh thành sóng ngầm
- Đại ca Thiên Ân nó lại gây họa gì sao.
Nghe Trần Nhân hỏi Trần Cảnh đặt lá thư xuống thở dài nhìn về hai người sau đó nói :
- Hai người các ngươi xem đi, đúng là bùn nhão không đắp nổi tường.
Nghe vậy Trần Nhân nhận lấy bức thư, xem một chút lại đưa cho Trần Thiên Khải đọc. Hắn lại ngồi xuy tư về việc Trần Thiên Ân xin giúp đỡ.
- Đại ca ta thấy Thiên Ân đã làm rất tốt rồi . Ngươi có phải hơn khắt khe với hắn quá hay không. Dù sao hắn cũng chỉ mười bốn tuổi.
- Hừ. Để mấy tên rác rưởi ra điều kiện. Hắn thật làm trần gia ta mất mặt . Nếu không đi khỏi kinh thành được thì ta sẽ đến đấy đánh gãy chân hắn.
Trần Thiên Ân thư của hắn viết gì mà làm cha hắn muốn đánh gãy chân hắn chứ. Thì ra Trần Thiên Ân vì không muốn bị lộ việc làm của mình tại Ninh Khải. Nên hắn đã bia chuyện hắn bị tứ gia người bắt chẹt q·uấy n·hiễu hắn. Còn liên thủ với Lý Tà Quân chơi hắn.
Hắn tức giận điều quân chặn lại ẩn cốc, không cho tứ gia và lý gia liên thủ. Để hắn có thời gia vật tay với tứ gia. Nhưng lý gia không ngừng cho người muốn tiến vào. Hắn không có cách nên gọi Trần Cảnh, giúp ngăn người lý gia tiến vào ninh khải.
Trong thư Trần Thiên Ân nói chuyện đa phần là giả. Vì tứ gia bị hắn g·iết lâu rồi, lấy đâu mà q·uấy n·hiễu. Nhưng việc lý gia và một vài thế lực muốn tiến vào tìm hiểu tin Tức là thật.
Thậm trí hắn vì việc này mà phái quân lính giả trang sơn tặc, g·iết không ít thám báo của những người này. Cho nên hắn học theo cách làm của các nhân vật phản phái, trong các truyện hắn từng đọc. Là không đánh lại được thì gọi người nhà.
Còn Trần Cảnh khi đọc thư thì chán luôn. Còn trai hắn vậy mà bị mấy tiểu thế lực địa phương dày vò phải gọi cha giúp. Làm hắn tức giận vô cùng. Nếu không sợ sự nghi kị từ hoàng đế thì hắn phải đến Ninh Khải, đánh gãy chân Trần Thiên Ân.
Lúc này nếu hắn mà biết Trần Thiên Ân dùng bốn ngày, diệt hết phần tử phản kháng. Dùng một tháng để xây dựng nơi nghèo đói ninh khải, thành một khu công trường thì không biết hắn sẽ nghĩ sao.
Còn Trần Nhân thì lại không giống Trần Cảnh. Hắn thấy Trần Thiên Ân là một tên ăn chơi mà có thể nghĩ kế sách chặn ẩn cốc để đối phó với tứ gia liên hệ với lý gia đã là rất tốt rồi. Còn về việc Trần Thiên Ân xin giúp đỡ, là việc mà cả sáu đại thế tộc hay hoàng đế đều đoán.
Nếu Trần Thiên Ân không nhờ người mà dẹp yên Ninh Khải thì đó mới là vấn đề. Trần Cảnh không biết sao, có hắn biết điều này. Nhưng là người thường xuyên tiếp xúc với con trai . Hắn luôn nghĩ rằng nhi tử này dấu rốt.
Nguyên nhân là thỉnh thoảng Trần Thiên Ân lại làm ra một số đồ vật không thể tưởng tượng nổi. Nhưng sự thật lại đánh mặt hắn, con hắn đúng là phế. Lúc này Trần Thiên khải cũng lên tiếng.
- Cha ta thấy tam đệ đã cố hết sức rồi. Giờ nó cần giúp chúng ta giúp một chút đi .
Trần Cảnh cũng thở dài. Nhìn Trần Thiên Khải đánh giá rằng nếu Trần Thiên Ân bằng một nửa Trần Thiên Khải thì tốt biết bao.
- Việc này để Khải nhi ngươi đi gặp lý gia thương lượng giúp cho Thiên Ân đi.
- Vâng. Nhưng tứ gia kia có cần ta ra tay giúp Thiên Ân luôn không.
- Không cần, cứ để tên bất học vô thuật đó giày vò ở đó đi. Ngoài ra tình hình biên giới thế nào. Quân Hán vẫn muốn t·ấn c·ông ta hay sao.
- Gần đây chúng rất im ắng, không có nhiều hoạt động quá nổi bật. Thành Phú Xuân, thành Biên Hòa mỗi nơi có năm vạn binh, quân Hán mà đến con sẽ cho chúng có đi không về.
Đại Việt giáp Đại Hán, Đại Đường, Đại Tống biên giới thường xuyên xung đột. Đặc biệt nhà Hán đã qua sáu trăm năm lập quốc . Bây giờ đã hỗn loạn vô cùng, bị ba phiên vương chia cắt . Là thục vương Lưu Bị, ngô vương Tôn Sách, ngụy vương Tào Tháo. Mà Đại Việt giáp với địa phận thục vương Lưu Bị.
Do c·hiến t·ranh liên tục dân chúng lầm than, nhân khẩu giảm sút liên tục. Khiến cho mọi mặt kinh tế nhà Hán bị giảm sút. Bị các nước lớn nhìn vào, chỉ cần có thời cơ là sẽ lao vào cắn một miếng thịt.
Nhìn ra vấn đề này ba vương bây giờ đã ngừng chiến tập chung phát triển kinh tế. Không x·âm p·hạm lãnh thổ của nhau. Nếu bị nước khác xâm lấn có thể cùng nhau chống lại . Họ vẫn đứng dưới tên Hán hoàng đế Lưu biện.
Nhưng Lưu Bị là kẻ dã tâm, xuất thân hậu duệ nhà Hán. Nhưng nhờ mua danh chuộc tiếng mà vang danh thiên hạ. Hắn giao tranh liên tục với Tào Tháo và Tôn Sách nhưng nhân khẩu có hạn. Nên hắn có ý định t·ấn c·ông Đại Việt bắt nô lệ, c·ướp b·óc lương thực .
Nhiều cuộc giao tranh đẫm máu đã xảy ra trong những năm gần đây. Mà thành Phú Xuân do Trần Thiên khải chỉ huy . Thành Biên Hòa do Trần Thiên Bình nhị ca của Trần Thiên Ân đóng giữ là giáp giới với nhà Hán.
Cũng là những căn cứ kiểm soát trong tay trần gia, nên không thể mất. Hai bên một hai tháng thì đánh nhỏ hai ba năm thì đại chiến. Người trần gia đã ngã xuống không ít để có thể nơi này vẫn thuộc Đại Việt . Trước các cuộc t·ấn c·ông điên cuồng của Lưu Bị.
- Mặc dù vậy cũng không được mất cảnh giác. Phải tăng cường huấn luyện không được phép lơ là.
- Vâng phụ thân.
- Ngươi ra ngoài trước đi sắp sếp việc của Thiên Ân . Ta có chuyện muốn nói riêng với nhị thúc ngươi.
Trần Thiên Khải gật đầu, rồi ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn hai anh em họ trần. Thấy Trần Cảnh thở dài Trần Nhân lên tiếng.
- Đại ca chuyện nhà Hán cũng không cần nghĩ nhiều . Nếu nhà Hán có ý đồ t·ấn c·ông chúng ta liền gặp Hùng Vương xin tăng binh. Tuyệt đối không như chuyện ba năm trước sảy ra.
- Ừ được rồi không nghĩ nữa. Không nghĩ nữa. Tình hình kinh doanh sách bán thế nào.
Ba năm trước đã sảy ra chuyện gì mà khiến Trần Cảnh phải thở dài tiếc nuối. Thì ra ba năm trước Trần Nghĩa Vinh em trai thứ ba của Trần Cảnh. Đóng tại thành An Tỏa, bị quân Hán công chiếm.
Trần gia người ở đó chiến tử toàn bộ. Việc này làm trần gia tức giận. Nhiều lần t·ấn c·ông nhằm c·ướp lại thành này để trả thù nhưng không thành.
Trần Nghĩa Vinh là người cẩn trọng trầm ổn thông thạo chiến trận. Nên được phân đến thành An Tỏa này để phòng ngừa quân Hán.
Nhưng ba năm trước Lưu Bị nghe theo kế hoạch của Gia Cát Lượng . Lợi dụng chế độ cắt cứ phân quyền của Đại Việt và việc Đại Việt thiếu v·ũ k·hí áo giáp.
Lưu bị đã phái Mị Trinh gặp mặt Trần Nghĩa Vinh. Nói muốn bán áo giáp và khí giới cho họ trần trao đổi bằng lương thực. Trần Nghĩa Vinh vội báo việc này về trần gia và nhận sự đồng ý ngay lập tức.
Đến thời điểm giao dịch Mị Trinh mang theo năm nghìn áo giáp sắt và ba trăm bộ thiết phù đồ cộng với năm nghìn thanh v·ũ k·hí các loại. Đổi lại trần gia dùng năm vạn thạch lương trao đổi.
Hai bên diễn ra rất suôn sẻ. Sau đó là mấy lần khác nữa. Điều này làm sự cảnh giác của Trần Nghĩa Vinh bị hạ xuống. Đến lần thứ năm giao dịch là chiến mã.
Thứ mà Đại Việt mong mỏi nhưng không có. Lần này Mi Trinh mang năm trăm con ngựa và hai trăm giáp sĩ tinh nhuệ. Giả trang người nuôi ngựa đến giao dịch.
Đang giao dịch lúc này bỗng trong thành chợt có đến vạn quân Hán g·iết ra . Lại thêm hai trăm kị binh đánh giữ cổng thành. Từ xa Lưu Bị dắt thêm mười vạn quân đánh tới .
Trần Nghĩa Vinh biết bị lừa nên anh dũng g·iết không ít quân Hán. Nhưng bị một trong ngũ hổ tướng của Lưu bị là Quan Vũ chém c·hết. Cuối cùng Trần Nghĩa Vinh cùng bốn vạn quân tại thành An Tỏa đều chiến tử .
Trận chiến đó trần gia c·hết trận một trăm mười hai người. Sự việc này làm trần gia điên cuồng nhưng không làm gì được. Trần gia còn lập một đạo luật. Con cháu trần gia không được phép buôn bán với họ lưu. Gặp được họ lưu tùy hoàn cảnh tất g·iết.
Trận chiến này đối với họ trần tổn thất vô cùng to lớn. Nhưng vấn đề trong thành An Tỏa từ đâu xuất hiện hơn vạn quân. Trần Nghĩa Vinh là người cẩn thận cho dù buôn bán làm hắn thiếu cảnh giác nhưng muốn qua mắt hắn khó.
Mỗi lần giao dịch hắn đều bắt Mị Trinh quân số không vượt quá hai trăm, có thể mang v·ũ k·hí. Nhưng không được mặc giáp không được mang cung tên.
Thám báo Trần Nghĩa Vinh phái ra lúc giao dịch là cả trăm người. Trong đường kính mươi km phát hiện quân của Lưu Bị . Nhưng vẫn giao dịch là vì sao.
0