Chiến hoan Châu 3
Tại một khu rừng trúc lớn nằm giữa thành hoan Châu và bến cảng, lúc này đây đang sẩy ra một cuộc chiến vô cùng khốc liệt. Dưới đất toàn t·hi t·hể quân Tống thỉnh thoảng xuất hiện xác quân Đại Việt. Đây chính là chiến trường thứ hai Trần Thiên Ân tính kế quân Tống. Trần Thiên Ân bắt Trịnh Phúc đưa cho hắn bản đồ chi tiết về các tuyến đường của hoan Châu. Khi có bản đồ hắn xem xét địa điểm phục kích quân Tống .
Từ thành Hoan Châu có ba lối đi để đến bến cảng giải nguy cho Hoa Mộc Lan. Trần Thiên Ân không cần nghĩ nhiều hắn quyết định đặt mai phục ở tuyến đường ngắn nhất. Lý do thì là thanh danh và uy tín trong quân của Hoa Mộc Lan quá cao. Nên một khi cô ta bị nguy hiểm chắc chắn quân lính cô ta sẽ đến cứu bằng tốc độ nhanh nhất. Chúng lại không biết quân Trần Thiên Ân có bao nhiêu nên sẽ không thể ngờ rằng chúng sẽ gặp mai phục. Trần Thiên Ân chọn rừng trúc để mai phục viện quân Tống, nơi này khoảng cách vừa là chính giữa hai nơi lại có rừng trúc dậm rạp dễ dàng mai phục. Mà quân Tống chạy đến đây tiếp viện thì thể lực cũng đã giảm xuống. Nên ba nghìn thiên tử binh của Trần Nguyên g·iết chúng hoa rơi nước chảy.
Lại nói về tình hình chiến đấu quân Trần Nguyên đợi sau khi quân Tống tiến vào rừng trúc. Hắn cho ném hàng trăm tổ ong vào đội hình quân Tống . Tổ ong vỡ ra hàng vạn con ong bay ra t·ấn c·ông quân Tống. Đội hình quân Tống do hành quân gấp gáp đã bị giãn cách nay lại bị ong t·ấn c·ông đã hoàn toàn bị phá vỡ không thành hình. Lúc này Trần Nguyên cho quân bắn cung tên từ hai bên rừng trúc, họ theo đội hình ba hàng luân phiên bắn tên thu gặt tính mạng quân Tống.
Lúc này Hoài An kẻ chi huy bên quân Tống, phó tướng của Hoa Mộc Lan phát hiện quân phục kích cũng không đông. Hắn lập tức cho quân Tống bỏ qua đội hình dùng chiến thuật biển người không tiếc hi sinh lao lên chém g·iết quân quân mai phục tại hai bên rừng trúc. Thấy vậy Trần Nguyên cho dùng dầu đen đổ về phía quân Tống đang lao lên rồi phóng hỏa, hàng vạn quân Tống gào lên trong đau đớn khi bị t·hiêu s·ống cảnh tượng vô cùng hãi hùng .
Thấy quân Tống bị dầu đen làm sợ hãi mất tâm chí, Trần Nguyên hạ lệnh t·ấn c·ông . Ba nghìn thiên tử binh lao vào mấy vạn quân Tống đang hoảng loạn chém g·iết, hình ảnh này đúng như hổ nhập bầy dê. Cảnh người ngã ngựa đổ khắp nơi quân Tống liên tục bại lui . Nhưng thời gian trôi qua sau phút giây bỡ ngỡ quân Tống dần lấy lại tinh thần . Chúng dùng số đông bắt đầu áp c·hết thiên tử binh của Trần Nguyên. Trần Nguyên bây giờ chỉ dựa vào ưu thế về v·ũ k·hí áo giáp và tinh thần chiến đấu của binh sĩ chống lại quân Tống. Lúc Trần Nguyên thấy t·hương v·ong bên mình ngày một tăng thì ở phía bến cảng tiếng g·iết rung trời truyền đến.
- g·iết hết quân Tống.
- đi theo lạc hầu tiến lên Giết.
Trần Thiên Ân đến hắn cỡi chiến mã cùng ba trăm kị binh lao thẳng vào đôi hình hỗn loạn quân Tống. Trong một tuyến đường chỉ rộng năm mét một trăm kỵ binh lao vào với thế không thể cản . Phía sau sáu con chiến tượng đi sau không ngừng dẫm đạp binh lính Tống . Các binh sĩ không ngừng dùng giáo dài đâm về phía những tên Tống cản đảm muốn t·ấn c·ông voi. Có được quân tiếp viện, thiên tử binh như được tiếp máu, họ càng điên cuồng t·ấn c·ông quân Tống. Hoài An thấy tình cảnh lập tức hạ lệnh rút quân chạy chối c·hết trong tiếng reo hò thắng lợi của quân Đại Việt. Đợt đến quân Tống quay lại thành Hoan Châu, Hoài An kiểm tra lại quân số, hắn lập tức phun ra một ngụm máu ngất đi. Lúc hắn xuất quân ứng cứu hoa mộc lan là ba vạn quân. Bây giờ trở lại không đến năm nghìn.
Trần Thiên Ân nhìn khắp nơi đầy t·hi t·hể máu nhuộm đỏ cả mặt đất. Hắn không có cảm giác phấn kích của chiến thắng. Mọi bố cục của hắn đều chính xác những quá nhiều n·gười c·hết . Hắn đang mê mang liệu việc mình đang làm có đúng không thì nghe thấy tiếng binh sĩ nói chuyện với nhau.
-Mày g·iết được bao nhiêu .
-Năm tên, mày thì sao .
-Ba tên. Có chỗ chiến công này người nhà tao có thể thêm rất nhiều thức ăn cho bọn trẻ ở nhà.
-Ưm cố gắng chém vài thằng nữa. Để được lên chức. Mẹ tao chắc sẽ vui lắm. Haha haha.
Trần Thiên Ân nhìn các chiến sĩ Đại Việt đang vui vẻ nói chuyện kiểm kê chiến trường. Họ mong ước g·iết địch để làm cho người nhà có cuộc sống tốt hơn . Nhìn thấy vậy Trần Thiên Ân chợt nhận ra hắn sao phải đắn đo về việc này chứ. Hắn muốn dân Việt sống tốt hơn, hắn muốn thay đổi luật lệ thế giới này . Chỉ khi hắn đứng đầu nơi đây thì mọi người mới có thể sống tốt không còn c·hiến t·ranh, không còn đói khổ. Hắn phải làm việc này chính vì thế hệ mai sau sẽ có cuộc sống tốt. Lúc này hắn chợt nhớ đến một câu nói của kiếp trước " Tự do không phải được ban tặng mà là giành lấy " . Ánh mắt hắn lại tràn đầy tự tin nhìn lên bầu trời. Nói với thuộc hạ tiếp tục dọn dẹp chiến trường.
- Bẩm Lạc hầu quân của ta trong trận bến cảng và cuộc phục kích rừng trúc đã g·iết một vạn năm nghìn địch. Bắt sống một vạn hai nghìn tên. Quân ta c·hết hai nghìn người b·ị t·hương một nghìn hai trăm. Quân Tống hiện giờ đang cố thủ thành Hoan Châu.
Trong doanh trướng mới lập Trần Thiên Ân và các tướng lĩnh đang thống kê tình hình chiến đấu ngày hôm nay. Sau khi nghe Trần Dần báo cáo Trần Thiên Ân bắt đầu trầm tư tính toán .
Trận chiến hôm này đã làm hắn thương gân động cốt. Hắn chỉ có tối đa lên bờ tác chiến một vạn ba nghìn quân tính cả đội vận lương, vậy mà chỉ trong một ngày . Hắn đã mất cả bị c·hết lẫn b·ị t·hương hơn ba nghìn người. Tất nhiên quân Tống cũng bị hắn đánh cho tàn phế. Trầm tư một lúc hắn nói Trần Dần.
-Tù binh giữ lại đây chính là một khoản tài phú của chúng ta. Đi gửi thư cho tướng quân đang giữ thành hoan Châu. Chúng ta bắt tù binh dùng tiền đổi lại . Mỗi một người hai mươi lượng bạc trong ba ngày phải cho hồi âm không thì chúng ta sẽ g·iết hết tù binh.
-Vâng.
- Lạc hầu sao chúng ta không công thành Hoan Châu, c·ướp tài phú của chúng cần gì phải làm việc thừa trao đổi tù binh.
-Trần Nguyên nói đúng lắm xin lạc hầu suy nghĩ lại.
-Chuyện này ta đã quyết không cần nói nữa lời ra đi.
Trần Thiên Ân nhìn đám người đang muốn đi đánh nhau này mà đau hết cả đầu. Thành Hoàn Châu có phá hay không chẳng qua là một ý nghĩ của hắn mà thôi. Hắn đã mang theo rất nhiều thuốc nổ cùng các loại khí giới công thành. Trần Thiên Ân tin tưởng rằng nếu như hắn phát động t·ấn c·ông, chỉ một giờ sau thành Hoan Châu sẽ bị hắn san thành bình địa nhưng hắn không làm như vậy, hắn có một kế hoạch khác. Hắn muốn người Tống phải tự tay đưa tiền cho hắn sau đó rút ra khỏi lãnh thổ Đại Tống an toàn. Đồng thời lại tạo thêm một chuỗi sự kiện chính trị hóc búa cho người Tống giải quyết.
Hắn lại nghĩ ra cái gì sao. Có hắn lại nghĩ cái mới nhưng với một điều kiện hắn phải đánh thắng quân Tống một trận nữa . Mà trận thắng đấy phải thật vẻ vang khiến cho cái tên hải long vương sẽ vang vọng Cửu Châu. Hắn định làm gì. Hắn muốn đại Tống phải phong vương cho hắn. Hắn lấy tự tin từ đâu, phải biết hắn vừa g·iết một vị hầu tước và một vạn năm nghìn tên lính Tống . Đại Tống sẽ thỏa hiệp sao. Nếu chỉ vào hai trận chiến vừa rồi hắn sẽ không thỏa hiệp. Nhưng hắn có một số bài tẩy của mình.
Tại một khu nhà trong thành hoan châu một tên thuộc hạ đang báo cáo về nhiệm vụ của mình cho một tên trung niên.
-Đã gặp lạc hầu chuyển thư của ta đưa cho ngài ấy chưa.
-Đã đưa thư cho lạc hầu. Lạc hầu nói ngài làm theo các việc lạc hầu nêu trong thư.
-Lui ra đi.
-Vâng.
Tên trung niên kia đọc thư song hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc sau hắn lầm bẩm "lạc hầu chính là thần nhân mà. " Hắn cười nhạt sau đó rời khỏi căn phòng.
0