Cửu Thiên Đạo Khuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Lối Ra Của Những Cảm Xúc
Người đàn ông trung niên nhìn hắn chăm chú một lúc lâu. Ánh mắt đó như thể đang nhìn vào sâu trong tâm hồn hắn, khám phá từng ngóc ngách mà Tạ Vô Khuyết cố gắng che giấu. Sau một khoảng im lặng, người đàn ông chậm rãi bước lại gần, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bước chân hắn chậm lại, mắt nhìn vào những ký tự cổ xưa trên tường. Một cảm giác lạ lẫm ập đến, một thứ gì đó đã từ lâu bị hắn khóa chặt trong lòng. Nhưng đến lúc này, hắn không thể nào lẩn tránh được nữa.
Bất chợt, một tiếng động từ phía trước khiến hắn dừng lại. Một bóng người xuất hiện, không phải một người quen, mà là một nhân vật hoàn toàn xa lạ. Đó là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt bình thản nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, như thể đã trải qua vô vàn thăng trầm của cuộc đời. Y phục của người này không giống với bất kỳ trang phục nào hắn từng thấy, có vẻ như là của một tu sĩ, nhưng lại có một nét gì đó khác biệt.
Những bước chân của hắn nhẹ nhàng trên mặt đất, nhưng trong lòng hắn không khỏi căng thẳng. Mỗi một lần thay đổi không gian, hắn cảm thấy như mình đang lún sâu vào một mê cung không có lối thoát. Nhưng lần này khác biệt. Lần này, hắn không còn cảm thấy sự mơ hồ, mà thay vào đó là một cảm giác kiên định vững vàng, như thể mình đang đi đúng con đường.
“Đối diện với bản thân?” Tạ Vô Khuyết nhíu mày, giọng bình tĩnh. “Ta đã đối diện với quá khứ của mình. Còn gì khác nữa?”
“Ngươi đã làm đúng.” Giọng nói cất lên lần nữa, nhưng lần này không còn sự lạnh lẽo, mà là sự khích lệ. “Ngươi đã đối diện với bản thân mình. Giờ thì có thể tiến bước.”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ bóng tối.
“Ngươi muốn tu tiên?” Người đàn ông hỏi, mắt ánh lên một tia nhìn sắc bén.
Người đàn ông nhìn vào Tạ Vô Khuyết một lúc lâu, rồi thở dài. “Ngươi đã sẵn sàng, vậy thì hãy đi theo ta.”
“Ngươi đã đến nơi này. Đã sẵn sàng đối diện với bản thân chưa?”
Phía trước là một không gian rộng lớn, không giống bất kỳ nơi nào hắn từng đi qua. Một khoảng không bao la, những bức tường đá không còn hiện hữu nữa, thay vào đó là những cánh đồng mênh mông, những con suối trong vắt như phản chiếu bầu trời xanh thẳm. Đó là một không gian yên bình, một không gian mà bất kỳ ai cũng có thể cảm thấy thư thái.
Cánh cửa trước mặt Tạ Vô Khuyết mở rộng, không một tiếng động, chỉ có một làn gió nhẹ thổi qua làm lay động các ngọn cỏ, như một lời chào nhẹ nhàng chào đón hắn vào thế giới mới. Không gian phía sau cánh cửa không giống bất kỳ nơi nào hắn đã từng trải qua. Đây không phải một cánh rừng mơ hồ, cũng không phải một cánh đồng trống vắng. Đây là một ngôi đền cổ, nằm trong lòng núi, những bức tường bằng đá khắc đầy những ký tự kỳ lạ, ánh sáng yếu ớt phát ra từ những vết nứt trên bức tường, chiếu sáng một không gian u ám nhưng cũng đầy bí ẩn.
Những lời nói ấy như một lời cảnh báo, nhưng cũng là một động lực thúc đẩy Tạ Vô Khuyết. Hắn biết rằng, con đường phía trước không phải là điều dễ dàng, nhưng điều đó càng khiến hắn thêm quyết tâm.
Nhưng giờ đây, hắn không thể tiếp tục sống trong những cảm xúc ấy. Nếu hắn cứ mãi trốn tránh, hắn sẽ không bao giờ có thể tiến lên được. Cái gì đã qua sẽ không thể thay đổi, nhưng nếu hắn cứ để những cảm xúc ấy kìm hãm mình, hắn sẽ không thể bước tiếp được.
“Đây là nơi ngươi sẽ bắt đầu,” người đàn ông nói, giọng trầm và đầy ý nghĩa.
Một làn gió lạnh thổi qua, nhưng không phải là nỗi sợ hãi nữa. Hắn cảm nhận được sức mạnh từ những cảm xúc đã lâu bị kìm nén. Những cảm xúc này không còn là gánh nặng nữa, mà trở thành động lực giúp hắn vững bước hơn.
Cánh cửa sau lưng hắn tự động đóng lại, nhưng không có tiếng ầm ầm như hắn tưởng. Thay vào đó, có một luồng khí lạnh thổi đến từ phía sau, như muốn đẩy hắn về phía trước. Mắt hắn nhìn vào những vết nứt trên tường đá, nơi những ký tự cổ xưa lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo.
“Ta sẽ đối diện.” Tạ Vô Khuyết nói, giọng kiên định hơn bao giờ hết. “Ta sẽ không trốn tránh nữa.”
Nhưng Tạ Vô Khuyết biết rằng không phải mọi thứ ở đây đều đơn giản. Dưới vẻ ngoài yên bình ấy, ẩn chứa vô vàn thử thách đang chờ đợi hắn.
Cánh cửa đền lại mở ra, dẫn vào một không gian mới. Đây không phải là thử thách cuối cùng, nhưng chắc chắn là một bước tiến lớn trong hành trình của hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, đôi mắt kiên định nhìn vào phía trước.
Giọng nói không đáp lại ngay lập tức. Một khoảng im lặng kéo dài như thể đang cân nhắc lời hắn vừa nói. Một lúc sau, giọng nói lại vang lên, lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng đầy ẩn ý.
“Ta không rõ mình đến đây vì lý do gì,” Tạ Vô Khuyết nói, giọng điềm tĩnh. “Nhưng một điều chắc chắn là, ta đã vượt qua thử thách của chính mình. Và giờ, ta đang tìm kiếm con đường phía trước.”
“Ngươi đến đây làm gì?” Giọng nói của người đàn ông vang lên, nhẹ nhàng nhưng lại sắc bén. Câu hỏi ấy không phải là thắc mắc thông thường mà giống như một sự khảo sát, như thể người này đang đánh giá Tạ Vô Khuyết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một làn gió lạnh thổi qua, mang theo một cảm giác kỳ lạ khiến cơ thể hắn run lên. Hắn không thể phủ nhận rằng trong lòng mình vẫn còn những nỗi sợ hãi, những cảm xúc chưa bao giờ được thừa nhận, những điều mà hắn đã cố gắng c·hôn v·ùi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có những khoảnh khắc hắn nhìn thấy chính mình, một Tạ Vô Khuyết đầy hi vọng, đầy ước mơ, nhưng lại bị cuộc sống khắc nghiệt dập tắt. Có những khoảnh khắc hắn thấy mình đứng trước ngã rẽ, nơi mà sự lựa chọn sai lầm đã dẫn đến những kết cục tồi tệ. Có những khoảnh khắc hắn thấy mình trong những giờ phút đen tối nhất, khi không có ai bên cạnh, khi mọi thứ dường như sụp đổ hoàn toàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đàn ông cuối cùng cũng quay lại nhìn hắn. “Bước vào. Đừng sợ hãi. Những gì ngươi sẽ học được ở đây sẽ thay đổi mọi thứ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tu tiên không phải là con đường dễ dàng. Nhưng nếu ngươi đã chọn, thì phải thật kiên định, không được dừng lại,” người đàn ông nói, giọng nghiêm túc. “Có một quy luật trong tu tiên: Không có con đường nào là dễ dàng, và cũng không có ai có thể giúp ngươi trừ khi ngươi tự giúp mình.”
Vượt qua những con suối trong vắt, qua những thảm cỏ xanh mướt, họ dừng lại trước một ngọn núi cao v·út. Trên đỉnh núi, một ngôi đền cổ kính hiện ra, với những vách đá cheo leo và không gian tĩnh mịch. Đây là nơi mà Tạ Vô Khuyết phải đến.
Giọng nói ấy phát ra từ đâu đó trong không gian, nhưng Tạ Vô Khuyết không thể xác định được nguồn gốc. Nó không mang lại cảm giác đe dọa, nhưng lại có một sự tĩnh lặng kỳ lạ, như thể từng lời nói đều mang theo sức mạnh và nỗi lo âu.
Tạ Vô Khuyết cảm nhận được một sức mạnh từ người đàn ông này, một luồng khí huyền bí tỏa ra xung quanh, làm cho không gian như biến hóa. Hắn có thể thấy rõ ràng rằng người đàn ông này không chỉ đơn giản là một người lạ. Người này chắc chắn là một tu sĩ cao thâm, có hiểu biết về những thứ mà hắn chưa hề hay biết.
Cùng lúc đó, những ký tự trên tường bắt đầu sáng lên, những vệt sáng kỳ lạ như sống dậy, tạo thành những hình ảnh trong không gian. Mỗi ký tự, mỗi vết sáng là một câu chuyện, là một đoạn ký ức mà Tạ Vô Khuyết phải đối mặt. Những hình ảnh này không chỉ là những ký ức đau buồn của quá khứ mà còn là những mảnh vụn cảm xúc mà hắn đã cất giấu bấy lâu nay.
Cảm giác tổn thương từ những ký ức đó lại ùa về, nhưng lần này hắn không trốn tránh nữa. Hắn phải chấp nhận, phải đối diện với những cảm xúc ấy để có thể tiếp tục bước đi. Những cảm xúc đau đớn đó không thể để lại mãi trong lòng, không thể để nó cản trở hành trình phía trước.
Hắn đã từng mất đi người thân yêu, chứng kiến sự đau khổ của những người xung quanh mà không thể làm gì. Sự bất lực ấy đã khắc sâu vào tâm hồn hắn, khiến hắn dần trở nên lạnh lùng, không còn tin vào ai và cũng không dám yêu thương bất kỳ ai nữa.
Mùi ẩm mốc của đá và không khí lạnh lẽo bao trùm không gian. Những tiếng động không thể nghe thấy rõ ràng, nhưng trong lòng hắn lại vang lên những âm thanh quen thuộc, như tiếng thở dài, tiếng lướt qua của những bóng ma, như thể nơi này chứa đựng những ký ức của những n·gười đ·ã k·huất, những người không bao giờ rời bỏ.
Tạ Vô Khuyết im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. “Đúng vậy, ta muốn bước trên con đường tu tiên. Nhưng ta không biết phải làm gì.”
Lúc này, hắn bắt đầu nhận ra rằng thử thách mà hắn phải đối mặt không chỉ là những ký ức đau buồn từ quá khứ, mà còn là những cảm xúc mà hắn luôn cố gắng dập tắt – những cảm xúc của sự tổn thương, sự giận dữ, sự sợ hãi. Những cảm xúc này như những bóng ma ám ảnh, không ngừng quay lại trong tâm trí hắn.
Tạ Vô Khuyết không lùi bước. Mỗi bước đi của hắn đều chắc chắn, tuy có phần nặng nề, nhưng hắn không thể quay đầu lại. Mỗi lần đối diện với những thử thách này, hắn lại càng hiểu rằng chính mình phải đi tiếp, không thể chùn bước.
Tạ Vô Khuyết bước qua cánh cửa, một cảm giác nặng nề như trút bỏ một gánh nặng vô hình. Mỗi bước chân của hắn giờ đây không còn cảm thấy đơn độc như trước. Hắn đã đối mặt với bản thân, đối diện với những đau đớn mà trước đây luôn tìm cách che giấu. Tuy nhiên, những gì hắn cảm nhận lúc này là một thứ cảm giác mạnh mẽ hơn, một sự trưởng thành bắt đầu nảy sinh trong tâm hồn hắn.
“Ngươi thật sự có sự kiên cường,” ông ta nói. “Không phải ai cũng có thể đối diện với quá khứ của mình như ngươi. Nhưng con đường phía trước không dễ dàng. Ngươi có biết không?”
“Ngươi nghĩ rằng chỉ cần đối mặt với quá khứ là đủ? Ngươi còn thiếu sót một thứ quan trọng. Một điều mà ngươi phải đối diện, không phải từ ngoài, mà từ trong chính tâm hồn ngươi.”
Tạ Vô Khuyết không vội trả lời mà chỉ im lặng quan sát người đàn ông. Cảm giác mà hắn có được là không phải ai cũng có thể vào được đây. Đây là một thử thách hay một cơ duyên? Hắn không biết, nhưng có thể cảm nhận được rằng không phải tất cả mọi thứ đều dễ dàng đạt được.
Chương 10: Lối Ra Của Những Cảm Xúc
Tạ Vô Khuyết gật đầu. “Ta biết. Nhưng nếu không đi, ta sẽ không bao giờ biết được điều gì đang chờ đợi.”
Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt đầy thấu hiểu. “Vậy thì tốt. Ta sẽ chỉ cho ngươi con đường này, nhưng phải nhớ rằng, chỉ có ngươi mới có thể đi được.”
Với lời nói ấy, người đàn ông bắt đầu dẫn Tạ Vô Khuyết đi sâu vào cánh đồng. Những bước đi của họ vững vàng, mỗi bước là một sự khởi đầu cho một hành trình dài và gian nan.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.