Tạ Vô Khuyết bước qua cổng đền, cảm nhận một luồng khí lạnh kỳ lạ phả vào mặt, khiến hắn rùng mình. Không khí trong đền dày đặc, như chứa đựng những dấu vết của thời gian đã trôi qua hàng ngàn năm. Ánh sáng bên trong mờ mịt, chỉ có vài tia sáng yếu ớt chiếu qua các khe hở trên mái ngôi đền, tạo nên những vệt sáng yếu ớt trên mặt đất phủ đầy bụi. Mùi hương khô và cũ kỹ của gỗ và đá len lỏi trong không khí.
Hắn không thể không suy nghĩ về những lời của người đàn ông vừa rồi: “Đây là nơi ngươi sẽ bắt đầu. Đừng sợ hãi.”
Tạ Vô Khuyết hơi nheo mắt, nghi hoặc nhìn xung quanh. Cảm giác như ngôi đền này đang quan sát hắn, như thể có một đôi mắt vô hình theo dõi từng cử chỉ của hắn. Nhưng điều lạ lùng nhất là cảm giác không thể xác định được. Mọi thứ ở đây có gì đó không ổn, nhưng không phải theo cách mà hắn có thể lý giải được.
Bước chân của hắn vang lên từng tiếng, dội lại trong không gian tĩnh lặng. Hắn cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, nhưng trái tim hắn vẫn đập nhanh, không thể nào hoàn toàn làm chủ được những cảm xúc đang bùng lên trong lòng. Đôi mắt của hắn quét qua từng chi tiết trong đền, và bất chợt, một ký ức mơ hồ lóe lên trong tâm trí.
Một con đường hẹp, những đám mây đen bao phủ bầu trời, và trong đó, hình bóng của một người đang bước đi, yên lặng, như không hề cảm thấy sự hiện diện của thế giới xung quanh. Một giọng nói vang lên, thấp thoáng trong gió, nhưng không rõ là ai: “Đã đến lúc ngươi phải đối mặt.”
Tạ Vô Khuyết giật mình, đôi mắt sáng lên như thể có điều gì đó đang nhắc nhở hắn. Nhưng ngay khi hắn định nhớ lại chi tiết cụ thể hơn, bóng dáng người đàn ông xuất hiện một lần nữa, bước vào đền, dường như đã chờ đợi hắn từ lâu.
“Ngươi đã vào đây, vậy thì ngươi phải đối mặt với thử thách đầu tiên,” giọng người đàn ông trung niên nhẹ nhàng nhưng đầy sắc bén. “Con đường tu tiên không chỉ đòi hỏi sức mạnh, mà còn là khả năng đối diện với chính bản thân mình. Hãy chuẩn bị đi.”
Tạ Vô Khuyết không đáp, chỉ gật đầu, vẫn chưa hoàn toàn hiểu thử thách mà mình phải đối mặt là gì. Trong lòng hắn dâng lên sự hoài nghi và lo lắng, nhưng hắn không để cảm xúc đó chi phối. “Nếu đây là con đường ta đã chọn, vậy thì không thể dừng lại.”
Người đàn ông nhìn hắn một lúc, ánh mắt như đã nhìn thấu tất cả những suy nghĩ trong đầu hắn. “Rất tốt. Vậy thì bước tiếp.”
Một lần nữa, hắn lại bị dẫn đến một không gian khác, nhưng lần này, không gian xung quanh không giống với bất kỳ cảnh vật nào trước đây. Bốn bề xung quanh hắn chỉ có những bóng đen mờ ảo, như thể hắn đang bước vào một không gian vô tận. Những tiếng vang vọng không gian mơ hồ, không rõ là từ đâu đến.
“Đây là Thánh Địa Giấc Mơ,” người đàn ông nói, giọng trầm và đầy nghiêm túc. “Nơi đây không có đường ra. Mọi thứ ngươi thấy, ngươi cảm nhận đều là những thứ do chính ngươi tạo ra.”
Tạ Vô Khuyết nhíu mày. Thánh Địa Giấc Mơ? Hắn chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng cảm giác quen thuộc của nó khiến hắn không thể không cảm thấy một sự căng thẳng lạ lùng. Hắn nhìn quanh, không gian cứ như đang xoay vần, khiến hắn có cảm giác mình đang bị mắc kẹt trong một thế giới không có điểm dừng.
“Ngươi nghĩ sao về nơi này?” người đàn ông tiếp tục, nhưng lần này, giọng nói của ông không còn rõ ràng, mà như bị vặn vẹo, hòa lẫn vào không khí. “Đây là nơi để ngươi nhìn nhận lại bản thân, đối mặt với những điều mà ngươi đã trốn tránh từ lâu.”
Tạ Vô Khuyết im lặng, cảm thấy những lời nói đó như đang cắt xé vào tâm can mình. Đối mặt với chính bản thân? Có lẽ nào đây là lúc hắn phải đối diện với những điều sâu thẳm trong lòng mà trước nay hắn chưa bao giờ dám nhìn vào?
Những hình ảnh mơ hồ bắt đầu hiện lên, một dòng ký ức như những mảnh ghép không hoàn chỉnh cứ nối tiếp nhau. Hình ảnh gia đình, những người thân yêu, rồi những thất bại, những sự hy sinh mà hắn đã bỏ qua, những giây phút yếu đuối mà hắn luôn tìm cách chôn giấu. Tất cả bây giờ ùa về trong tâm trí hắn, như thể muốn bức hắn phải nhìn nhận, phải chấp nhận mọi mặt của bản thân.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Giọng nói đó lại vang lên, lần này gần hơn, như thể đang ở ngay bên tai hắn.
Tạ Vô Khuyết không thể không thở dài. Đối mặt với chính mình, hắn đã chuẩn bị gì cho điều này? Đã bao lâu rồi hắn không đối diện với những cảm xúc thật sự của mình, những yếu đuối mà hắn luôn cố gắng che giấu dưới lớp vỏ bọc kiên cường? Hắn đã nghĩ rằng mình có thể trốn chạy mãi mãi, nhưng hóa ra, không có nơi nào để trốn.
Bước tiếp về phía trước, hắn nhìn thấy một cánh cửa gỗ mở ra, trong đó là hình ảnh của một người con gái. Lần này, không phải một ký ức mơ hồ, mà là hình ảnh rõ ràng, như thể đang đứng ngay trước mắt hắn.
Cô gái đó, không phải ai khác, chính là người mà hắn luôn muốn bảo vệ, nhưng chưa bao giờ thừa nhận cảm xúc thực sự của mình. Hình ảnh cô gái đứng đó, mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại mang theo một nỗi buồn mà hắn không thể hiểu nổi.
“Chỉ cần ngươi dám bước vào, tất cả sẽ sáng tỏ,” giọng nói kia lại vang lên, khiến Tạ Vô Khuyết bỗng chốc hiểu ra. Cánh cửa đó không phải là lối ra, mà là cánh cửa dẫn vào một phần rất sâu trong lòng hắn, nơi những cảm xúc không tên đang chờ đợi để được giải thoát.
Với một quyết tâm mới, Tạ Vô Khuyết tiến lên, đôi tay siết chặt, lòng thầm tự nhủ: “Dù có gì xảy ra, ta cũng sẽ không lùi bước nữa.”
Tạ Vô Khuyết tiến vào cánh cửa, lòng đầy quyết tâm nhưng cũng không khỏi lo lắng. Cảm giác kỳ lạ lúc trước càng lúc càng mạnh mẽ, như thể không gian xung quanh đang thu hẹp lại, vây kín lấy hắn. Hắn không thể nói rõ được cảm giác này là gì, nhưng nó khiến tâm trí hắn quay cuồng, như thể có điều gì đó nguy hiểm đang rình rập trong bóng tối.
Đằng trước là một căn phòng rộng lớn, tường được xây bằng đá hoa cương đen tuyền, mịn màng như gương. Dưới ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn lồng nhỏ treo trên trần, căn phòng toát lên vẻ lạnh lẽo và cô độc. Những bóng đen nhảy múa trên các bức tường, như thể có một sinh vật vô hình nào đó đang dõi theo từng động tác của hắn.
Hắn đứng lại, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Mặc dù cảm giác lo lắng trong lòng không thể xua tan hoàn toàn, nhưng hắn biết rằng chỉ có đối mặt mới có thể khiến hắn tiến bước được.
Cùng lúc đó, giọng nói của người đàn ông vang lên trong không gian vắng lặng, như thể từ đâu đó xuyên qua những bức tường đá:
“Ngươi nghĩ sao về thử thách này? Không gian này sẽ đưa ngươi vào những nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn ngươi. Những ký ức mà ngươi cho là đã quên sẽ hiện lên, và ngươi sẽ phải đối mặt với chúng.”
Tạ Vô Khuyết cảm nhận một cơn rùng mình dâng lên từ trong tim. Những ký ức đã chôn giấu từ lâu… Hắn đã có lúc tưởng rằng mình có thể quên đi, nhưng giờ đây, mọi thứ lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí hắn.
“Chỉ khi ngươi có thể đối diện với quá khứ của mình, chấp nhận nó, ngươi mới có thể tiến lên.” Giọng nói tiếp tục, lúc này càng trở nên rõ ràng hơn, vang vọng khắp căn phòng.
Bất chợt, những hình ảnh mơ hồ bắt đầu hiện lên. Đầu tiên là bóng dáng của người mẹ hiền hòa, khuôn mặt đôn hậu của nàng, luôn lo lắng khi hắn ra ngoài, nhưng cũng đầy yêu thương khi nhìn hắn trưởng thành. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, hình ảnh ấy thay đổi, biến dạng thành một cơn giận dữ.
Hình ảnh người cha, khuôn mặt khắc khổ và nghiêm nghị. Tạ Vô Khuyết không thể quên những lời người cha từng nói: “Ngươi không thể mãi sống trong sự bảo bọc của cha mẹ. Con đường ngươi đi là của ngươi, không ai có thể thay ngươi gánh vác.”
Tạ Vô Khuyết mím môi, nhắm mắt lại. Những lời của người cha vẫn vang vẳng trong đầu, như một lời cảnh báo, như một trách nhiệm mà hắn chưa bao giờ có thể hoàn thành.
“Chạy trốn, hay đối mặt?” Giọng nói đó lại vang lên, không thể nhận ra từ đâu.
Hắn mở mắt, và trước mặt hắn là một hình ảnh khác. Một cô gái. Nàng không phải ai khác, chính là người mà hắn yêu thầm từ lâu. Hình ảnh của nàng là một khung cảnh yên bình, nhưng khuôn mặt nàng lại buồn bã, như đang giấu diếm điều gì đó.
Tạ Vô Khuyết cảm thấy nghẹn lại trong lòng. “Tại sao lại là nàng?” Hắn tự hỏi. Nhưng trong lòng, một phần hắn đã biết câu trả lời.
Cô gái này, nàng chính là người đã khiến hắn dao động, người khiến hắn cảm nhận được thứ tình cảm mà hắn chưa bao giờ biết đến. Nhưng cũng chính vì vậy, hắn không dám tiến gần hơn. Hắn không thể để mình bị ràng buộc, không thể để bản thân trở nên yếu đuối. Và vì vậy, hắn đã lẩn tránh, tránh xa nàng.
Hình ảnh người con gái dần mờ đi, thay vào đó là một cảnh tượng khác: Một mình Tạ Vô Khuyết, đứng lặng lẽ giữa đám đông, cảm giác cô đơn bao phủ. Cảm giác như không ai hiểu hắn, không ai có thể chia sẻ những khó khăn trong lòng. Mỗi lần gặp khó khăn, hắn đều phải tự mình vượt qua, không ai giúp đỡ. Đó là nỗi cô đơn mà hắn không thể tránh khỏi.
“Ngươi có cảm thấy cô đơn?” Giọng nói lại vang lên, lần này gần như là một lời chế giễu.
Tạ Vô Khuyết siết chặt tay, mắt ánh lên một tia quyết tâm. “Cô đơn là gì? Chẳng qua chỉ là một thử thách, một phần của con đường này mà thôi.”
Nhưng những hình ảnh ấy vẫn không buông tha hắn. Chúng không phải chỉ là ký ức, mà là những phần sâu kín trong tâm trí, những nỗi sợ hãi, những ngờ vực mà hắn đã bỏ qua. Tạ Vô Khuyết không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa. Hắn phải đối mặt với chúng, chấp nhận chúng.
“Bước tiếp, hay từ bỏ?” Giọng nói đó lại cất lên, lần này gần như là một lời thúc giục.
Hắn hít sâu một hơi, đôi mắt rực sáng. “Ta không thể từ bỏ.”
Đột nhiên, không gian bắt đầu thay đổi. Những hình ảnh trong đầu hắn bắt đầu nhòe đi, rồi biến mất. Cả căn phòng trở nên sáng bừng lên, những vệt sáng chiếu từ trên trần xuống, như thể báo hiệu sự thay đổi. Một cảm giác nhẹ nhõm dần dâng lên trong lòng hắn.
“Ngươi đã làm đúng,” giọng người đàn ông trung niên vang lên lần nữa, đầy tựa như lời chúc mừng.
Tạ Vô Khuyết nhìn quanh, không gian lúc này đã trở nên khác hẳn. Mọi thứ đều sáng sủa và rõ ràng. Hắn cảm thấy một phần của bản thân mình như đã được tháo gỡ, một khối uẩn ức trong lòng đã được giải tỏa. Hắn hiểu rằng đây mới chỉ là bước đầu tiên trong hành trình dài phía trước.
“Nhưng con đường phía trước còn dài,” giọng người đàn ông vẫn vang lên trong không gian, đầy cảnh báo. “Hãy nhớ, mỗi khi ngươi đối diện với bản thân, ngươi sẽ mạnh mẽ hơn. Nhưng đừng quên rằng, chỉ khi ngươi thật sự hiểu được chính mình, ngươi mới có thể tiến xa hơn.”
Tạ Vô Khuyết khẽ gật đầu. Cảm giác nhẹ nhõm, tựa như cơn mưa rào sau một ngày dài nắng, nhưng đồng thời cũng đầy quyết tâm. Hắn đã đối diện với quá khứ, đã nhìn nhận những yếu đuối, nhưng cũng hiểu rằng những thứ đó không thể ngăn cản bước đi của hắn.