Tạ Vô Khuyết đứng lặng trước cánh cửa khổng lồ, đôi mắt tập trung vào những dấu vết kỳ lạ trên mặt cửa. Không gian xung quanh không còn quen thuộc nữa. Mọi thứ dường như bị xé toạc, không còn là khu rừng xanh mướt hay con đường đất quen thuộc mà hắn từng bước qua. Mặt đất dưới chân là lớp bụi mờ, những cây cổ thụ xung quanh cũng đã biến mất, chỉ còn lại một không gian mơ hồ, nơi sáng tối đan xen, tạo thành một bức tranh kỳ dị không thể lý giải.
Một cơn lạnh từ thanh kiếm bên hông truyền vào tay, mát lạnh như muốn làm dịu đi những cảm giác căng thẳng trong lòng. Nhưng ngay khi bàn tay vừa chạm vào lưỡi kiếm, một luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, khác biệt hoàn toàn so với những cơn gió lạnh đã từng cảm nhận. Đây không phải là cái lạnh thông thường. Nó dường như mang theo một cảnh báo, như có thứ gì đó vô hình đang theo dõi từ phía sau.
Giọng nói vang lên trong không gian, âm u, lạnh lẽo và đầy quyền lực. “Ngươi không thể quay lại nữa.”
Lời cảnh báo ấy không khiến Tạ Vô Khuyết giật mình. Đã bao nhiêu lần trong hành trình này, những lời đe dọa như thế vang lên, nhưng lần này lại có sự khác biệt. Giọng nói không chỉ cảnh báo mà còn ẩn chứa một sự đe dọa mãnh liệt, như thể nơi này không chỉ là một thử thách bình thường.
Một luồng sáng chói mắt đột ngột xuất hiện, khiến đôi mắt phải nheo lại. Cánh cửa khổng lồ bắt đầu mở ra, từ từ hé lộ một không gian khác. Không phải một thế giới xa lạ, mà là một vùng ký ức, nơi những hình ảnh từ quá khứ của những người đã đi qua đây hiện lên.
Những linh hồn mờ ảo xuất hiện, lướt qua như những bóng ma, sự bối rối và sợ hãi hiện rõ trong ánh mắt họ. Họ không phải là những linh hồn an nghỉ, mà là những người còn vướng mắc trong những ký ức, không thể siêu thoát. Họ lướt qua không gian, nhưng lại như bị mắc kẹt trong vòng lặp không bao giờ kết thúc.
“Đây là đâu?” Tạ Vô Khuyết hỏi, giọng bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự hoang mang. Nhưng lời hỏi chẳng nhận được câu trả lời nào rõ ràng, chỉ có tiếng vang vọng trong không gian rộng lớn này.
“Đây là ký ức của những người đã đến trước ngươi.” Cô gái đứng cạnh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cô trầm xuống, lộ rõ sự lo lắng. “Những linh hồn này chưa thể siêu thoát, họ vướng mắc với quá khứ của chính mình. Và ngươi cũng sẽ phải đối diện với những gì mình đã trải qua.”
“Đối diện với chính mình?” Câu nói ấy khiến Tạ Vô Khuyết cảm thấy bất an. Lần đầu tiên trong suốt hành trình dài này, cảm giác sợ hãi bắt đầu dâng lên trong lòng.
Cô gái không đáp, chỉ lặng lẽ bước về phía trước. Tạ Vô Khuyết không thể đứng im. Mỗi bước đi đều vang lên trong không gian tĩnh mịch, nhưng đồng thời cũng dâng lên cảm giác căng thẳng, như một lời cảnh báo không rõ ràng. Hắn đuổi theo cô, không chần chừ, không do dự.
Và ngay khi bước qua một ngưỡng không gian, mọi thứ xung quanh bắt đầu thay đổi. Bóng tối dần nhạt đi, những hình ảnh mờ ảo bắt đầu rõ ràng hơn. Một bóng người xuất hiện trước mặt, không phải ai xa lạ mà chính là một người đàn ông trung niên, mặc bộ trang phục tu sĩ bạc màu. Khuôn mặt anh ta khắc khổ, ánh mắt đầy nỗi buồn. Có điều gì đó quen thuộc trong ánh mắt ấy, nhưng không thể nhận ra ngay lập tức.
Tạ Vô Khuyết dừng lại, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông. Đôi mắt của hắn ta nhìn xuyên thấu, như thể có thể đọc được mọi ngóc ngách trong tâm hồn. Và rồi, giọng nói cất lên, chậm rãi nhưng đầy uy lực.
“Ngươi sẽ không thoát được đâu.” Giọng nói ấy không có chút tức giận, chỉ là sự bất lực và tiếc nuối. “Cũng giống như ta trước đây. Cả đời ta đã sống trong sự ngu muội, nhưng không ai trong chúng ta thoát khỏi được nơi này. Ngươi cũng vậy, không thể thoát.”
Một cảm giác lạnh lẽo bắt đầu lan tỏa trong lòng. Những lời của người đàn ông không chỉ là sự đe dọa mà còn là lời của sự thất bại, của sự tuyệt vọng. Nhưng Tạ Vô Khuyết không thể để mình bị khuất phục. Hắn đã đối mặt với quá nhiều thử thách và không một lần nào gục ngã. Hắn sẽ không để chính mình bị c·hôn v·ùi trong nỗi sợ hãi.
“Cái gì đang xảy ra ở đây?” Câu hỏi này thốt ra, nhưng lần này giọng hắn kiên định, không còn sự hoang mang ban đầu.
“Đây là nơi mà những linh hồn phải đối mặt với sai lầm của quá khứ.” Người đàn ông nói, giọng càng lúc càng yếu dần. “Cả ta, cả ngươi, đều sẽ phải đối diện với những ký ức mà chúng ta không thể quên, không thể buông bỏ. Ngươi sẽ không thể trốn thoát.”
Bóng tối xung quanh bắt đầu vỡ ra, những ký ức, hình ảnh quá khứ dần hiện ra rõ ràng, như thể chúng đang được tái tạo lại. Một phiên bản của chính hắn, một Tạ Vô Khuyết còn trẻ, đứng giữa khu rừng hoang vắng. Mái tóc dài và gương mặt ngây ngô của một đứa trẻ vừa bước vào cuộc sống đầy tàn khốc. Hắn nhớ lại cảnh đó, ký ức khi lần đầu tiên bị đẩy ra khỏi gia đình, khi còn chưa hiểu được cái gì gọi là sự tồn tại, sự sống c·hết.
Cảm giác cô đơn từ ký ức ấy ùa về. Cái lạnh của sự tuyệt vọng, cái cảm giác bị bỏ lại phía sau. Nhưng hắn không thể cứ mãi quay về với quá khứ. Hắn đã không phải là đứa trẻ bơ vơ kia nữa. Hắn đã trưởng thành, đã trải qua vô vàn thử thách để đứng ở đây.
Vì vậy, hắn tiếp tục bước đi, không quay lại. Những ký ức đó, dù đau đớn, vẫn phải để lại sau lưng. Cứ tiếp bước, dù cho phía trước có những gì chờ đón. Những bóng ma của quá khứ sẽ không thể ngăn cản bước đi này.
Cánh cửa đột ngột đóng lại sau khi Tạ Vô Khuyết bước qua, như thể không cho phép bất kỳ sự quay lại nào. Không gian xung quanh hắn lại thay đổi, trở thành một nơi hoàn toàn khác biệt, nhưng cũng không kém phần kỳ bí. Những ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi từ các vách đá xung quanh, tạo thành những hình ảnh uốn lượn, như những hình vẽ cổ xưa đang dần hiện rõ lên trên các bức tường đá lạnh lẽo. Những biểu tượng ấy, mặc dù đã bị thời gian làm mờ nhạt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự cổ kính và huyền bí.
Mỗi bước đi của Tạ Vô Khuyết vang vọng trong không gian vắng lặng, hòa vào tiếng thở nhẹ của hắn, nhưng lại không làm không gian này bớt đi phần lạnh lẽo. Cảm giác bất an từ trước đó vẫn còn đọng lại trong lòng hắn, như một lời cảnh báo không thể nào quên.
“Ngươi không thể trốn thoát được đâu,” giọng người đàn ông lúc trước vang lên một lần nữa, nhưng lần này không phải từ phía hắn mà từ mọi phía. Giọng nói ấy cứ văng vẳng, như một âm thanh vọng lại từ quá khứ, đầy sự cảnh báo.
“Không phải trốn thoát… mà là đối diện,” Tạ Vô Khuyết tự nói thầm, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm.
Một bóng đen lớn xuất hiện giữa không gian, khiến ánh sáng xung quanh dường như bị nuốt chửng trong bóng tối. Tạ Vô Khuyết đứng im, đôi mắt chăm chú nhìn vào bóng đen đang di chuyển từ từ về phía mình. Một linh hồn hay một sinh vật khác? Hắn không biết, nhưng một điều chắc chắn rằng, đây sẽ là thử thách lớn hơn bất kỳ thử thách nào hắn đã gặp trước đây.
Bóng đen dần dần tiến lại gần, tiết tấu của bước đi không vội vã, nhưng lại đầy mạnh mẽ. Bước đi của nó vang lên như tiếng vọng của những sự kiện đã qua, những linh hồn đã khuất, những bóng ma chưa thoát ra. Khi bóng đen gần như đã tiến đến trước mặt hắn, hình dáng của nó mới dần rõ ràng hơn.
Đó là một sinh vật khổng lồ, giống như một con quái thú, nhưng cơ thể lại lấp lánh những vết sáng kỳ lạ, như là những vết nứt của không gian. Mắt của nó toát lên sự u ám, như thể chứa đựng vô số tội lỗi của những linh hồn đã lạc lối. Đúng là một sinh vật không phải thuộc về thế giới này.
“Ngươi là ai?” Tạ Vô Khuyết hỏi, nhưng giọng nói của hắn không khỏi có chút run rẩy, mặc dù hắn cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh.
“Ta là bóng tối của những ký ức đã bị lãng quên,” giọng nói của sinh vật vang lên, trầm và khản đặc. “Ngươi sẽ phải đối diện với sự thật mà ngươi trốn tránh.”
Lời nói của sinh vật khiến hắn cảm thấy một cơn sóng mạnh mẽ trong lòng. Đó là sự thật mà hắn chưa từng muốn đối diện. Những ký ức tăm tối mà hắn luôn cố quên đi, những sai lầm mà hắn đã từng mắc phải. Mỗi lần nghĩ đến chúng, trái tim hắn lại bị bóp nghẹt bởi những cảm xúc không thể thốt thành lời. Nhưng giờ đây, hắn không còn lựa chọn. Mọi thứ đã đến lúc phải đối diện.
Sinh vật khổng lồ tiến lại gần, mỗi bước chân của nó khiến không gian như rung chuyển. Một luồng khí lạnh bao trùm lấy hắn, khiến hắn phải co rúm lại. Nhưng hắn không thể lùi bước, không thể để sự sợ hãi chiếm lấy. Trong những lần thử thách trước đây, hắn đã vượt qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, lần này cũng vậy.
“Đối diện với sự thật của ngươi đi,” sinh vật nói, giọng như vỡ ra từ một nơi tối tăm. Một làn sóng ánh sáng đột ngột bao phủ xung quanh, và những hình ảnh ký ức hiện lên trong không gian. Những hình ảnh ấy không phải của người khác, mà là của chính hắn.
Một hình ảnh của Tạ Vô Khuyết lúc còn nhỏ, đứng trên bờ sông, đôi mắt ngây thơ đầy hiếu kỳ. Sau đó là những ký ức của những năm tháng đau đớn, khi hắn chứng kiến sự suy sụp của gia đình mình, khi cha mẹ bị hãm hại và hắn phải rời xa quê hương. Những đau khổ, những nỗi buồn, những mất mát – tất cả đều hiện lên rõ ràng trước mắt hắn, như thể không thể xóa nhòa đi được.
Ánh mắt của hắn lúc đó đầy hoang mang, vô vọng. Cảm giác đó cứ đeo bám hắn trong suốt những năm tháng qua, làm hắn không dám tin vào bất kỳ ai, không dám giao phó trái tim mình cho bất kỳ ai.
Tạ Vô Khuyết nhìn vào những ký ức ấy, trong lòng tràn ngập một sự giằng xé. Quá khứ ấy không thể thay đổi, những sai lầm không thể xóa đi. Nhưng hắn không phải là đứa trẻ vô vọng ngày nào. Hắn đã học cách đứng lên, học cách làm chủ số phận của mình.
Mắt hắn ánh lên sự kiên định. Hắn bước lên một bước, không để những ký ức ấy cản đường. Dù cho chúng có đau đớn đến thế nào, hắn vẫn phải tiến về phía trước. Một lần nữa, hắn lựa chọn đối diện, lựa chọn không để những điều đã qua đánh bại mình.
Sinh vật khổng lồ im lặng nhìn hắn, không cản đường mà cũng không rời đi. Nó biết rằng, nếu Tạ Vô Khuyết có thể vượt qua thử thách này, hắn sẽ bước vào một cảnh giới mới, nơi những ký ức không còn là gánh nặng, mà là sức mạnh giúp hắn trưởng thành.